Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 487: Đi tới đại lục thật sự

An Lâm đứng lên, bắt đầu đi vào vùng cực hàn phủ kín băng tuyết ngăn cách toàn bộ đại lục kia.

Đề Na đứng trên vai An Lâm, cô dùng vài thuật pháp để bảo vệ cả hai, quầng sáng màu trắng như một dòng nước, bao phủ thân thể của An Lâm và cô.

An Lâm sửng sốt: "Cô đang làm gì vậy?"

"Ngăn cản sức mạnh băng tuyết này, có vấn đề gì à?" Đề Na không hiểu hỏi lại.

"Đừng để sức mạnh của chúng ta hao phí quá sớm, chúng ta không biết cần bao nhiêu thời gian mới có thể đi xuyên qua được vùng cực hàn này. Nên hãy đợi tới khi cơ thế chúng ta không cách nào chống cự được cái rét lạnh của nó, rồi hãy thả pháp thuật ra bảo vệ bản thân." An Lâm mở miệng giải thích.

"À" Đề Na ngoan ngoãn nghe lời hắn thu hết pháp thuật bảo vệ về, thầm nghĩ không hổ là người khổng lồ sống hơn hai ngàn năm, đúng là dày dạn kinh nghiệm.

An Lâm vươn tay đâm xuyên vào vùng cực hàn ngăn các toàn bộ đại lục, một cảm giác rét lạnh lập tức đâm xuyên qua đầu ngón tay hắn.

Những khí thể màu xanh lam như cảm ứng được gì đó, đều lao về phía đầu ngón tay của An Lâm.

Hắn và Đề Na vừa bước vào vung cực hàn nọ, đã cảm nhận được cơn lạnh thấu xương, dưới nhiệt độ này, cho dù là tu sĩ kì Dục Linh cũng không thể chống đỡ được quá nửa khắc.

Đi vào càng sâu trong vùng cực hàn, khí thể màu lam dần trở thành một phần của không gian, muốn tránh cũng không thể tránh được.

Hắn lại tung một ngọn lửa về hướng khác, chỉ thấy khí thể màu lam không nhào qua như lúc cảm nhận được ngón tay hắn, mà đồng loạt lùi ra xa trốn tránh, xem ra mớ khí thể màu lam này chỉ tìm những sinh vật có hơi thở của sự sống để ra tay thôi.

An Lâm cưỡi cục gạch đen, không ngừng bay về phía trước, khí thể màu lam tràn ngập chung quanh như cảm nhận được, đều chủ động lao về phía An Lâm và Đề Na, nhưng vì tốc độ của cục gạch đen quá nhanh nên đều bị vứt lại đằng sau.

An Lâm hừ lạnh một tiếng, ngón tay hắn toả ra Đại Nhật Thần Hoả, khí thể màu lam lập tức bị Thần Hoả cực nóng thiêu cháy sạch sẽ.

Lúc này, lỗ tai truyền tới cảm giác ngưa ngứa.

An Lâm không trốn tránh, hắn để những khí thể màu lam nọ bám vào đầu ngón tay mình.

Vào lúc này, họ chỉ có thể cố gắng chống đỡ.

Hắn gật đầu, xem ra Thần Hoả của mình có tác dụng khắc chế với khí thể màu lam trong đó.

Ngay sau đó, khí lạnh đáng sợ nọ như muốn đóng băng toàn bộ ngón tay hắn lại, cả không khí cũng phát ra tiếng răng rắng, sức mạnh của khí lạnh đó không thua gì pháp thuật băng tuyết của một ty sĩ thuộc kì Hoá Thần.

Đề Na theo bản năng muốn sử dụng pháp thuật bảo vệ, nhưng chợt nhớ tới những lời An lâm đã nói, cô tự ép mình phải dừng lại.

"Lạnh quá, lạnh chết mất." Đề Na chui vào trong lỗ tai của An Lâm, người run cầm cập.

An Lâm trầm ngâm suy tư một lúc, mới hít sâu vào một hơi, hắn dẫn theo Đề Na chính thức bước vào tuyệt cảnh chưa có kẻ nào từng vượt qua được nọ.

An Lâm: " "

An Lâm cảm thấy cả người mình đều bị một sức mạnh lạnh căm bao vây, không ngừng thẩm thấu len lỏi vào cơ thể hắn, muốn đông cứng tất cả máu và kinh mạch trong người hắn.

"Nè! Sao cô lại chui vào lỗ tai của tôi vậy chứ!" An Lâm hốt hoảng la lên.

An Lâm hết cách, đành phải tung ra Tinh Ma Viêm bảo vệ mình.

Đi được hơn mười dặm nữa, An Lâm bắt đầu hết chịu nổi, hắn sử dụng Đại Nhật Viêm bảo vệ chung quanh người mình và Đề Na, đồng thời ngậm vào một viên Huyết Khí đan.

Đề Na chui vào lỗ tai hắn, không ngừng lập lại mấy câu này là muốn làm cái quỷ gì đây?

An Lâm tỏ vẻ mình còn chịu đựng được, bảo cô tự thêm lớp bảo vệ cho mình là được rồi.

Không biết từ khi nào, họ và vào trong một lĩnh vực, chung quanh chìm vào bóng tối.

Đề Na thật sự nhịn không được, cô dùng thuật pháp tạo cho mình và An Lâm một lớp phòng ngự ngăn cản rét lạnh.

"Bắm chặt vào!"

Vào lúc này, hắn không hề nghĩ tới việc phải lùi lại, suy nghĩ duy nhất trong đầu hắn bây giờ là, nhất định phải đi xuyên qua được khu vực này!

Sức mạnh lạnh rét lạnh đáng sợ chỉ nháy mắt đã đâm xuyên qua lớp bảo vệ do tứ đại Thần Hoả của hắn dựng lên, An Lâm không chút do dự, lập tức sử dụng nguyên khí Hắc Minh, mượn dùng nguyên khí Hắc Minh để tăng cường thực lực của mình, một lần nữa triệu hồi ra tứ đại Thần Hoả...!

Họ ngày càng đi vào sâu hơn, nhiệt độ cũng ngày càng thấp, khí thể màu lam cũng ngày càng dày đặc hơn.

Cái cảm giác này, y như có một con nữ quỷ âm trầm đáng sợ, không ngừng kề vào tai hắn thổi hơi lạnh, đồng thời luôn miệng nguyền rủa: "Chết đi, chết đi" vậy.

Cái trải nghiệm này đúng là mẹ nó quá kích thích rồi đấy!

Ầm ầm!

Đi tiếp khoản chưa tới mười dặm nữa, Đại Nhật Viêm bị phá vỡ.

An Lâm nghe vậy khoé miệng run rẩy không thôi.

Đề Na nhìn đằng trước vẫn là một màu xanh lam dày đặc, nhìn không thấy điểm cuối, cô bắt đầu lải nhải hoảng sợ: "Chúng ta chết chắc chết chắc rồi."

Tiếp theo sau là Lạc Nguyệt Viêm và Hư Không Viêm.

Hắn mở đôi cánh gió ra, tốc độ tăng lên gấp bội, người hắn như hoá thành một sợi dây màu đen nhỏ xíu, điên cuồng phóng về phía trước.

Đề Na bám chặt vào lỗ tai An Lâm, nhìn bóng tối khôn cùng và khí lạnh đáng sợ chung quanh, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô trắng bệch vì hoảng sợ.

Không lâu sau, một tiếng "bốp cốp" to lớn vang lên, An Lâm va vào lớp lá chắn bị vang ngược ra sau.

An Lâm không chút do dự lấy kiếm Thắng Tà ra, tức giận chém một đường kiếm thật mạnh vào lớp lá chắn.

Ầm rầm! Ánh kiếm màu đen va vào lớp lá chắn, nhưng lớp lá chắn hoàn toàn không bị ảnh hưởng gì.

Cái lạnh vô cùng vô tận bắt đầu ăn mòn Thần Hoả của hắn, mắt thấy nó sắp phá vỡ lớp bảo vệ của Thần Hoả một lần nữa.

An Lâm chợt nghĩ tới một chuyện, bắt đầu gọi ra đinh Phá Giới, miệng lẩm bẩm pháp quyết.

Muốn nói có vũ khí gì có thể phá giỡ lớp lá chắn của không gian một cách hữu hiệu nhất, chẳng có thứ gì vượt qua được món tiên khí cao cấp này cả.

"Phá cho ta!" An Lâm hét lớn một tiếng, đinh Phá Giới bị dẫn dắt, mang theo uy thế phá tan lá chắn của một giới, mãnh liệt đâm vào lớp lá chắn đằng trước!

Đề Na mặt đầy hưng phấn đỡ lấy An Lâm, đi về chỗ đằng xa kia.

"Hửm? Đằng kia hình như có thứ gì đó, chúng ta quá đó xem thử nhé!"

An Lâm trợn trắng mắt, mệt mỏi nói: "Thế giới này rộng lớn tới vậy, chắc chắn sẽ có nơi có phong cảnh tuyệt đẹp và những nơi có phong cảnh không đẹp."

"Hừm, thế giới bên ngoài hình như không xinh đẹp như trong tưởng tượng của tôi là mấy." Đề na bĩu môi nói.

Bay ra được khỏi vùng băng tuyết rộng lớn đó, Đề na chỉ nhìn thấy một vùng núi trập trùng cằn cỗi, không hề có tí hơi thở của sự sống nào.

Đề Na im lặng không nói nữa, cô khoác cho An Lâm một lá chắn giữ ấm, còn ngưng tụ không khí vào bàn tay mình đỡ An Lâm đứng lên, bay về phía núi non trập trùng đằng xa.

Trước mặt cô, là một màn đen vô cùng to lớn nhìn không tới điểm cuối.

Tấm màn đen kia còn hơi uốn cong gấp khúc, như thể đang bao bọc lấy một thứ gì cực kì khổng lồ vậy.

Cô biết, nơi thứ đó bao quanh, là đại lục mà cô vẫn nghĩ là toàn bộ thế giới kia.

Đề Na chuyển tầm mắt ra đằng trước, bên ngoài khu vực bị phủ trong ánh tuyết màu lam, là một vùng núi trùng điệp nhìn không thấy cuối. Nơi đàn sơn chạm vào, chỉ là một vùng không trung có hai màu lam tím giao hoà.

"Hoá ra thế giới này thật sự rộng lớn tới như vậy."

Đề Na kinh ngạc nhìn cảnh tượng chung quanh, nước mắt rơi đầy mặt, cảm khái nói.

"Đừng có cảm khái nữa, mau lại đây đỡ tôi đứng lên đi, còn nữa dùng phép thuật gì đó giúp tôi giữ ấm đi." An Lâm răng nanh run lên đạo.

Di chứng từ việc sử dụng nguyên khí Hắc Minh, làm hắn tạm thời không thể vận chuyển nguyên khí, khả năng chịu rét cũng lập tức giảm xuống mức thấp nhất.

Đề Na lấy lại tinh thần, mặt đầy ngạc nhiên nhìn An Lâm, hiển nhiên cô không ngờ người khổng lồ An Lâm cũng có lúc sẽ lộ ra vẻ yếu ớt thế này.

Đề Na thì ngơ ngác nhìn cảnh tượng đằng sau lưng, người cô mềm nhũn ra, mặt đầy hoảng sợ, cứ như có một thứ gì đó đã được chứng thực, mắt cô đỏ ửng lên, nước mắt rơi xuống như mưa.

Hắn giải tán nguyên khí Hắc Minh đi, toàn thân kiệt sức nửa quỳ xuống đất, quay đầu nhìn ra sau, cái khe bị đinh Phá Giới phá vỡ lúc nãy đã chậm rãi khôi phục lại như ban đầu.

Áp lực đang đè ép chung quanh họ giảm hẳn đi, tuy chung quanh vẫn còn cực kì rét lạnh, nhưng cái hơi lạnh đáng sợ khi nãy đã biến mất sạch sẽ.

An Lâm không chút do dự xông thẳng qua cái khe, đi vào một vùng trời đất mới toanh!

Ầm ầm! Như thể mặt trời lại xuất hiện một lần nữa, ánh sáng màu lam truyền ra từ cái khe.

Một luồng ánh sáng màu đỏ xuyên qua bóng tối, kéo ra một vết rạn hình mạng nhện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận