Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 972: Bá chủ đại dương

Trên mặt biển vô tận, một chàng trai đạp sóng mà đi.

"Haizz, thật là, muốn nghỉ ngơi cho tốt cũng không được."

"Anh An, có phong cảnh như vậy để xem, lại có thể khoe khoang trong ngày nghỉ, đó mới thật sự là ngày nghỉ, gây gâu!'' Tiểu Bạch mờ ảo ở phía sau mở miệng chó nói.

"Người khổng lồ An Lâm, chúng ta đi nghỉ, cũng có thể cứu nhiều người như vậy, mới đúng thật sự là có ý nghĩa." Một thiếu nữ tóc vàng bên cạnh cũng mở miệng nói.

Chàng trai cau mày, cảm thấy có chút không phản bác được.

Đúng vậy, chàng trai bí ẩn một kiếm đánh lui sóng thần, chính là An Lâm.

Bọn họ vốn muốn phơi nắng trên bãi biển đầy ánh mặt trời, không ngờ lại gặp phải sóng thần, bọn họ vốn đang muốn khiêm tốn đi du ngoạn, cũng không thể không ra tay.

"Sóng thần này cũng không giống thiên tai tự nhiên tạo ra, quá trình biến đổi khí hậu toàn cầu gần đây cũng đã bình ổn lại, không có khả năng sẽ phát sinh loại chuyện này.'' An Lâm mở miệng nói.

Ngay sau đó, bọn họ đã xuất hiện dưới đáy đại dương.

Ở nơi đáy biển ánh sáng không có cách nào chiếu được, nơi này tối đen không có ánh sáng.

Hắn nhìn về một nơi phía tây.

Thân thể An Lâm đã sớm cường hóa đến mức không thể tưởng tượng được, tất nhiên sẽ không lo lắng đến loại áp suất nước này. Sắc mặt của bọn họ không thay đổi, tiếp tục nhìn về phía trước.

Không bao lâu sau, sắc mặt của An Lâm thay đổi.

Xét trên thực lực, tất nhiên cô có thể đánh thắng được đám quái ngư đó.

"Người khổng lồ An Lâm, anh nói ở đây có yêu quái lộng hành sao?" Đề Na hiếu kỳ nói.

Nhưng có một chỗ, phát ra thứ ánh sáng đỏ quỷ dị, đó là rãnh biển uốn lượn vặn vẹo, nhìn đằng xa giống như một cái vuốt quỷ.

"Ở nơi đó!''

An Lâm gật đầu nói: "Đúng vậy, bây giờ tôi đang dùng thần thức tìm kiếm hiện trượng kỳ lạ dưới đại dương.''

Áp suất nước khủng khiếp ập đến, sức mạnh vĩ đại, thậm chí còn có thể ép bẹp một khối sắt.

Tính theo giá trị nhan sắc mà nói, đám quái ngư kia thắng chắc, thành công dọa cô sợ.

Đề Na cũng rất phối hợp, xé rách không gian, hai người một chó nhảy vào thông đạo không gian.

"Vì sao bộ dạng lại xấu như vậy ư?" An Lâm nghe xong cũng ngẩn người, sau đó nói: "Nơi đáy biển tối như vậy, không ai nhìn thấy ai, đương nhiên sẽ phát triển xấu xí rồi.''

"Người khổng lồ An Lâm, vì sao bộ dạng sinh vật nơi đây đều xấu như vậy?" Đề Na nhìn các loài cá có hình thù kỳ lạ bơi qua, có chút sợ hãi nói.

Nhưng bộ dạng của chúng đều rất dọa người.

Khe núi tối đen kéo dài hơn mười dặm là thân hình của nó, cái đuôi nhẹ nhàng vùng vẫy, mỗi động tác đều có thể thay đổi dòng chảy của hải lưu.

An Lâm tùy tay đánh bay một con cá răng cưa bơi tới, tức giận nói.

Con rồng không nói một lời, trong ánh mắt lóe lên vẻ khinh miệt, nhẹ nhàng thở một hơi về phía mọi người, nước biển ngưng tụ thành lốc xoáy cuồng bạo, bao phủ lấy đám người An Lâm bên trong.

Dường như Đại Bạch đã tỉnh ngộ, gõ gõ móng vuốt: "Xem ra đáy biển mới là nơi duy nhất không nhìn mặt, quả thực là một sự trong sáng giữa thế gian vạn ác mà!''

"Hừ, dám tỏ vẻ trước mặt tao?" An Lâm hừ lạnh một tiếng, tiếp tục nhìn về phía con rồng.

Đề Na: "...''

"Đây là tiếng Anh,

Đề Na chớp hai mắt mơ hồ : "Nó nói gì vậy?"

Cuối cùng con rồng mới biến sắc, giọng nói như sấm nổ vang dội: "Cuối cùng mấy người là ai?"

"Là đất đá trôi thôi.''

Có lẽ trong mắt nó, sinh vật thế này tùy tay cũng có thể giết.

An Lâm đột nhiên vung tay về phía lốc xoáy, nước biển cuồn cuộn bị phá nát, lốc xoáy bị một lực lượng khủng bố đánh tan, chưởng lực kinh hồn còn mang theo áp lực nước vạn cân lao về phía con ròng, đè bẹp con rồng vĩ đại xuống mặt đất.

"Gầm!'' Con rồng kêu thảm một tiếng, khuôn mặt giống như bị tát một cái, lệch về một bên, khóe miệng chảy ra máu đỏ.

Hai người một chó, càng ngày càng đến gần, cuối cùng đã nhìn thấy bộ dạng thật của ánh sáng đỏ.

"Không, không, không, đây là Thái Bình Dương Long Vương." An Lâm phủ nhận, sắc mặt vô cùng lạnh lùng.

"Chúng ta gặp được Đông Hải Long Vương rồi sao? Gâu gâu!'' Đại Bạch có chút khẩn trương nói.

Cong rồng to như núi cao, ánh mắt không cảm xúc nhìn đám người An Lâm.

Nó đang hỏi chúng ta là ai.'' An Lâm nhẫn nại giải thích.

"Chào! Tôi là Đề Na!'' Đề Na vô cùng lễ phép cười nói chào con rồng một tiếng, xong vẫn không quên nhắc nhở An Lâm: "Người khổng lồ An Lâm, giúp tôi phiên dịch một chút!''

An Lâm mặt đầy vạch đen nói: "Chúng ta tới đây để kết bạn hay là trách phạt, còn muốn tự giới thiệu nữa à? Muốn thân thiết như vậy sao? Dù sao tôi cũng không phiên dịch lời này.''

Nói xong hắn không để ý đến Đề Na, mà bước từng bước đến con rồng: "Tao là người mày không thể trêu vào."

Vừa dứt lời, đã dùng Hám Sơn Quyền với con rồng kia.

Vẻ mặt của con rồng kia đã biến đổi, há miệng thật to, phun ra hơi thở dung nham nóng rực, giống như cột nước màu đỏ, nhiệt độ khủng khiếp khiến nước biển sôi trào tuôn ra, vô số quái ngư kêu thảm bị luộc chín trong nước biển.

Hơi thở dung nham và nắm tay kim quang vừa va chạm, năng lượng bùng nổ đã khiến nước biển dựng thành một khoảng không.

Sau đó, dưới ánh mắt khiếp sợ của con rồng, nắm đấm kim quang đã phá vỡ hơi thở của nó.

Ầm ầm!

"Vâng vâng vâng... Tiền bối nói rất đúng, tôi đánh chết cũng không tái phạm sai lầm ngu ngốc này đâu!'' Rồng khổng lò cảm động đến muốn khóc, cuối cùng đã nhặt về một mạng nhỏ!

An Lâm hừ lạnh một tiếng: "Đừng tưởng rằng ngươi đột phá đến cảnh giới Phản Hư thì không ai có thể trị ngươi, nếu còn tiếp tục dám sai phạm, tao sẽ biến mày thành nguyên liệu nấu ăn trong chảo của tao đó!''

Nó không ngừng lặp lại một câu này, khuất phục dưới nắm đấm của An Lâm.

"Tôi sai rồi, tôi sai rồi, tôi sai rồi, tôi xin lỗi..."

Sau một phút, rồng khổng lồ hấp hối nằm dưới đáy biển, ngoại trừ hô hấp, đã không còn cử động gì.

Tiếng rồng khổng lồ kêu thảm thiết xé ruột gan, vang vọng nơi đáy biển.

Vào lúc này, bất kể nó phản kháng thế nào, cũng không thể làm An Lâm tổn thương dù chỉ một chút.

Cuối cùng, nó đã tuyệt vọng, thực lực con người trước mặt nó đây cao hơn nó rất nhiều!

"Tiền bối tha mạng! Tôi và tiền bối không oán không thù, nhất định trong này có hiểu lầm gì đó!'' Rồng khổng lồ cúi đầu, vẻ mặt ủy khuất cầu xin tha thứ.

An Lâm đứng trên đầu rồng khổng lồ, cười lạnh: "Hiểu lầm ư? Chẳng lẽ sóng thần trên bờ biển Mặt Trời không phải do mày làm sao?"

Rồng khổng lồ nghe vậy sửng sốt, vội vàng giải thích nói: "Tiền bối, ngài hãy nghe tôi nói, đây đều có nguyên nhân, bởi vì btrái đất thay đổi, đáy biển xuất hiện một quả cầu thần bí, tôi muốn mở quả cầu này ra, dùng sức quá mạnh, không cẩn thận đã tạo nên sóng thần, chứ thật sự không phải cố ý!''

An Lâm cũng không để mình bị xoay vòng vòng: "Không cố ý sao, thì không cần gánh trách nhiệm à? Nếu tao không ở đó, thì chính là mấy vạn thậm chí là hơn mười vạn sinh mệnh đấy!''

Con rồng khổng lồ há miệng thở dốc, lúc này, một đống nắm đấm kim quang giáng xuống cơ thể nó.

"Rầm rầm rầm..."

"Ngao ngao ngao..."

Sau một chút, con rồng khổng lồ bị nắm đấm đánh cho nửa chết nửa sống, xụi lơ dưới đáy biển.

Nó còn chưa kịp mở miệng nói thì nắm đấm kim quang khủng khiếp đã hạ xuống như mưa, mỗi quyền để có thể khiến thân hình cứng rắn hơn thép của nó lõm xuống, làm nó đau đớn kêu thảm thiết không ngừng. Thân thể hơn mười dặm đảo loạn dưới đáy biển, tạo thành dòng nước cuồng bạo, khiến mọi sinh mệnh xung quanh dập nát.

Con rồng biến sắc, hét lớn: "Mày... Hu hu!''

Một bước chân của An Lâm, xé mở nước biển, dùng tốc độ cực nhanh vọt tới trước mặt con rồng khổng lồ.

Con rồng vĩ đại bị Hám Sơn Quyền kim quang đánh bay, thân thể của con rồng giống như sơn mạc cũng bay lên.

"Á!''

Nó đường đường là bá chủ đại dương, có khi nào phải chịu khuất nhục như vậy?

Nó vốn là cường giả mạnh mẽ nhất trái đất, thừa dịp trái đất đại biến, cũng đột phá lên cảnh giới Phản Hư, có thể nói là khoảng thời gian hăng hái nhất.

Phóng tầm mắt ra thế giới, ngoại trừ vị Đông Phương kia thì nó là vô địch. Không ngờ còn chưa đến vài ngày, đã bị một con người thần bí đến trèo lên đánh...

An Lâm đối với thái độ khá hài lòng của rồng khổng lồ, mỉm cười nói: "Này, mày cũng nên nói cho tao biết, quả cầu kia đã xảy ra chuyện gì rồi?"

Trên mặt rồng khổng lồ có vẻ chần chừ, quả cầu đó đối với nó là bí mật vô cùng trân quý, thậm chí không tiếc làm ảnh hưởng đến thế giới con người cũng muốn tháo bỏ bí mật này...

Sau đó, nó cảm nhận được nắm đấm kim quang trên đầu đang dao động, cả người lại run lên, gấp giọng nói: "Tôi nói! Bây giờ tôi lập tức nói!''
Bạn cần đăng nhập để bình luận