Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 447: Đánh đổi cả mạng sống để kiếm tìm

Trên một tòa thành hùng vĩ dài hơn mười dặm, tường thành cao hơn trăm mét, có bày các loại pháo nguyên khí.

Đại pháo bắn đùng đùng, khiến cho vùng đất ngoài xa lõm xuống từng cái hố to hố nhỏ, mấy vị Tuyết Nữ đột kích bị năng lượng từ bom đạn bắn nát.

Đồng thời, mấy mươi ngàn Tuyết Nữ hóa băng tuyết thành đao kiếm, biến cái giá rét trong không khí thành sức mạnh đáng sợ, đánh thẳng vào toà thành lớn, không ngừng tấn công tu sĩ trên tường thành.

Máu tươi bắn tung tóe nhuộm đỏ bông tuyết, nở rộ thành từng mảng trên tường thành.

Tòa thành này tên là thành Hướng Tinh, là một trong mười tòa thành lớn nhất trong Phong Nguyên châu, nó vốn được nối liền với Thánh Địa Băng Hàn, thường xuyên xảy ra những trận chiến quy mô nhỏ với Tuyết Nữ.

Tuy hai bên đã xảy ra nhiều trận chiến, nhưng lại không đến mức tổn thương gân cốt.

Nhưng gần đây, chẳng hiểu tại sao mấy Tuyết Nữ cứ như bị cái gì kích thích, dám bất chấp cả mạng sống, điên cuồng công kích tường thành, có vẻ như nếu không chiếm lĩnh được tòa thành lớn này thì bọn họ sẽ không bỏ qua.

Không chỉ có tòa thành này, phàm là những vùng đất tiếp giáp với Phong Nguyên châu đều phải hứng chịu những trận tiến công mãnh liệt, thậm chí có thành thị đã rơi vào tay đám người Tuyết Nữ.

Các binh sĩ tới tấp sử dụng thuật pháp bắn cho mấy Tuyết Nữ xông lên tường thành nổ tung, nhưng lực phòng ngự của những Tuyết Nữ này thực sự quá đáng sợ, đám hỏa lực kia hoàn toàn vô dụng đối với bọn họ. Không chỉ như thế, bọn họ còn có thể gia cố lá chắn băng tuyết, ngăn cản thuật pháp lửa nóng công kích.

Bọn họ không sợ chết vì chiến đấu, nhưng nếu phải chiến đấu với mấy Tuyết Nữ kia thì có khác gì bọn họ bó tay chịu chết đâu.

Vô số binh sĩ hoặc bị đông cứng thành tượng băng, hoặc bị cuốn tới dưới lưỡi đao bằng băng rồi bị chém thành hai nửa.

Rất nhiều binh sĩ bắt đầu cảm thấy tuyệt vọng.

Một đại tướng Tuyết Nữ Kỳ Hóa Thần có lĩnh vực băng tinh đang phóng vô số hỏa lực vào tường thành, giết chết hết mấy tướng lĩnh thủ thành.

"Ầm!"

Vô số lưỡi đao bằng băng trộn lẫn với vòi rồng gió tuyết gầm thét nhào về phía tòa thành, sau đó va chạm với mưa tên bão đạn, nổ thành từng đoá từng đoá sương mù khói lửa trên không trung, cảnh tượng vô cùng tráng lệ.

"Mọi người không được lui lại, chỉ cần không ngừng tấn công, chúng ta chắc chắn có thể tiêu hao lực lượng của Tuyết Nữ! Lúc Tuyết Nữ kiệt sức, chúng ta sẽ ra tay giết chết bọn họ!" Tướng quân Trọng Nghiệp liên tục hô to cổ vũ sĩ khí.

Bị thủng một lỗ như vậy, đoạn tường thành này nhanh chóng biến thành địa ngục Băng Hàn.

Thời gian dần trôi qua, có một đoạn tường thành đã rơi vào tay giặc.

Đây chính là sự đáng sợ của cường giả Kỳ Hóa Thần, chỉ một người cũng đã đủ để khiến đoạn tường thành này nhuộm đầy máu tươi, trong nháy mắt, hơn nghìn người binh sĩ đã chết và bị thương.

Trọng Nghiệp chỉ là tu sĩ Dục Linh trung kỳ, thấy đòn công kích nhanh như thế, ông tự biết khó thoát khỏi cái chết, nhưng trên mặt cũng không có biểu cảm sợ hãi, ngược lại còn cắn răng muốn đâm Tuyết Nữ một đao trước khi chết.

"Chịu đựng, ngăn cản bước tiến của Tuyết Nữ, đại tướng quân sắp đến đây rồi!" Một người được gọi là tướng quân Trọng Nghiệp gào to.

Kiếm của Tuyết Nữ chém xuống, đao của Trọng Nghiệp cũng đâm lên.

Vị Tuyết Nữ Kỳ Hóa Thần đưa mắt nhìn sang Trọng Nghiệp đang đứng cách đó trăm thước, giọng nói lạnh lẽo thấu xương như gió rét, sát ý cuồn cuộn: "Ông cũng thích nói nhảm quá đấy..."

Tốc độ của Tuyết Nữ nhanh gấp hai lần vận tốc âm thanh, vượt qua khoảng cách mấy trăm mét chỉ trong một hơi thở, thanh kiếm băng sắc bén trong tay cô chém ra một nhát nhuốm màu chết chóc.

Trường kiếm của Tuyết Nữ bị gãy thành hai đoạn trước mặt Trọng Nghiệp.

Trọng Nghiệp cảm thấy bản thân có thể chết vì chiến đấu trên tường thành, ông cũng không còn gì tiếc nuối, chỉ hi vọng tường thành này không bị thất thủ, có như thế, vợ con của ông mới có thể an tâm sinh sống trong tòa thành này.

Trọng Nghiệp vừa trở về từ cõi chết hít sâu một hơi, cung kính hành lễ với chàng trai áo trắng bên cạnh, nói: "Cảm ơn tiền bối đã ra tay giúp đỡ, toàn bộ binh tướng thành Hướng Tinh vô cùng cảm kích!"

Vẻ mặt Trọng Nghiệp hết sức không cam lòng, lúc này ông mới phát hiện lực lượng hai bên chênh lệch quá lớn, dù cho ông có liều cả mạng cũng chưa chắc có thể gây ra một chút thương tổn nào cho kẻ địch.

An Lâm nhẹ nhàng lắc đầu: "Không cần, tôi không có thời gian..."

Tuyết Nữ cười lạnh, nhẹ nhàng cong cổ tay vỗ một cái, một luồng lực lượng kỳ bí chặn lại trường đao của tướng quân Trọng Nghiệp.

Vô số ngôi sao hiện lên trong đôi con ngươi của An Lâm, trực tiếp phản chiếu hình ảnh của không gian này.

Thuật Thần Diễn!

Dấu vết của Hứa Tiểu Lan ở nơi này sẽ chậm rãi biến mất theo thời gian, nếu hắn cứ chậm chạp, có lẽ hắn sẽ không thể tiếp tục tìm ra tung tích của Hứa Tiểu Lan.

Lúc này, trường kiếm của Tuyết Nữ đã chém xuống, chờ đợi ông chính là cái chết.

"Không có việc gì, tôi hỏi ông, hôm nay các ông có trông thấy một cô gái mặc áo xanh ngự kiếm bay ngang tòa thành này không?"

Chàng trai kia chính là An Lâm, hắn gấp gáp hỏi Trọng Nghiệp.

Trọng Nghiệp nghe vậy liền giật mình, sau đó cẩn thận suy nghĩ, lúc này mới tiếc nuối lắc đầu nói: "Ngày hôm nay, toàn thành Hướng Tinh đều phải giao chiến kịch liệt với Tuyết Nữ, tôi cũng không nhìn thấy cô gái nào bay ngang tường thành, hay là chờ cho trận chiến này kết thúc, tôi sẽ hỏi thăm những binh sĩ khác canh giữ trên tường thành thử xem?"

"Xoạt!"

Dòng máu màu xanh lam bắn ra tung tóe. Một đám binh sĩ trấn thủ trên thành, trong đó có cả Trọng Nghiệp, đều hết sức khiếp sợ nhìn cảnh tượng trước mắt, chỉ với một chiêu mà chàng trai áo trắng kia đã có thể giết chết đại tướng Tuyết Nữ hung dữ đáng sợ này?

"Cậu..." Tuyết Nữ còn chưa nói xong thì đã phát hiện lĩnh vực băng tinh của mình vỡ ra, khiến cho thân thể của cô cũng bị xé thành hai nửa.

Đại tướng Tuyết Nữ trừng lớn hai mắt, quay đầu sang bên cạnh, nơi đó có một chàng trai áo trắng cầm trong tay một thanh trường kiếm màu đen, một làn gió cũng vừa biến mất khỏi thân kiếm.

Một tháng chỉ có thể dùng Thần Diễn thuật một lần, nếu hắn liên tiếp sử dụng sẽ gây hại cho thân thể, thậm chí sẽ tổn hại tuổi thọ.

Nhưng An Lâm không lo được nhiều như vậy, hắn không có thời gian để do dự! Hắn đang phải đuổi theo thời gian!

Trong chớp mắt, dao động vô hình khuếch tán hơn trăm dặm.

Tất cả các chi tiết trong trời đất đều được phản hồi vào đầu hắn, bắt đầu tiến hành tái diễn.

Trọng Nghiệp nhìn An Lâm, không biết hắn muốn làm gì.

Nhưng Trọng Nghiệp vẫn có tu vi nhất định, ông có thể phát hiện ra vài sợi tóc đầy sức sống của An Lâm bỗng nhiên bạc trắng.

"Tiền bối, cậu..." Trọng Nghiệp trừng lớn hai mắt, ông phát hiện khí tức của An Lâm đang yếu dần.

An Lâm không nói một lời, đưa mắt nhìn sang một phương hướng nào đó, sau đó hắn cưỡi lên cục gạch, bay khỏi thành Hướng Tinh.

Màn đêm bắt đầu buông xuống.

"Bởi vì khi đi theo cô, tôi đã đi qua rất nhiều nơi có cảnh quan đẹp đẽ... Có phải cô muốn đi xem cho hết những cảnh đẹp của thế gian trước khi bị biến thành người phàm không? Cô thật ngốc, muốn đi nơi nào thì cứ nói với tôi là được rồi..."

"Nhưng tôi cũng hiểu tại sao cô lại muốn làm như vậy."

"May là cô không chủ trương sử dụng truyền tống trận, nếu không... quả thật tôi phải trợn trắng mắt..."

Tuy hắn đang oán trách, nhưng hắn biết cơ hội của mình chỉ có một lần, quyết không thể chỉ đến đây rồi từ bỏ.

An Lâm không ngừng sử dụng thuật Thần Diễn, sức lực đã càng ngày càng yếu đi, thân thể cũng xuất hiện dấu hiệu không thể chống chọi.

"Tiểu Lan, cảnh giới của cô chỉ còn có Dục Linh sơ kỳ thôi, sao lại chạy nhanh như vậy, tại sao không đợi tôi, không biết tôi tìm cô rất vất vả sao?"

Hắn bay qua biển Thanh Tiên, nhìn thấy một vùng biển cực kỳ mênh mông rộng lớn. Mấy ngàn dặm bình nguyên, mấy ngàn dặm cây xanh, lại nhìn sóng biếc lay động, màu xanh của lá nối liền với màu xanh của bầu trời, cảnh tượng hết sức tráng lệ.

Liên tục sử dụng thuật Thần Diễn khiến thân thể An Lâm không chịu nổi, chỉ có thể không ngừng nuốt linh đan tiên đan để cầm cự.

Rốt cuộc hắn cũng rời khỏi Lôi Châu, đi tới Bảo Châu, đây là vùng đất nằm ở phía tây nam giới Cửu Châu.

Trong biển hoa trăm dặm, hương hoa tràn ngập, An Lâm lại tiếp tục sử dụng thuật Thần Diễn lần nữa.

Hiện tại, mái tóc đen nhánh của hắn đã bạc đi trông thấy.

Hai mắt An Lâm phản chiếu trời đất, lúc sử dụng thuật Thần Diễn, thân thể hắn nhoáng một cái, phun ra một ngụm máu tươi.

Máu tươi rơi trên đóa hoa màu trắng, trông vô cùng chói mắt.

Hắn lấy tay che miệng, ho khan kịch liệt, thân thể không chịu được mà run rẩy.

Tốc độ tiêu hao của nguyên khí, quỹ đạo chuyển động của phấn hoa, dấu vết bùn đất trên mặt đất bị gió thổi qua...

Trời đã sáng.

Hắn bay qua vạn dặm núi non, nhìn ngọn núi cao mấy chục ngàn mét, cảm nhận sự hùng vĩ của nó...

Hắn bay qua Vạn Tinh Thiên Hồ, nhìn thấy ánh sáng từ mặt hồ phản chiếu lên bầu trời, nơi này rất xinh đẹp.

Nhưng hắn vẫn không hề từ bỏ, liên tục sử dụng thuật Thần Diễn mấy lần tại những địa điểm khác nhau, cuối cùng vẫn may mắn tìm ra hướng đi của Hứa Tiểu Lan.

An Lâm mất tất cả dấu vết từ chỗ này, hướng đi của Hứa Tiểu Lan tới đây đã bị xóa đi gần hết, không còn sót lại bao nhiêu, hắn đã dùng thuật Thần Diễn một lần vậy mà không cách nào nhìn ra tung tích của cô ấy.

Tại ngoại thành Lôi Châu, cả mấy trăm dặm đều được bao phủ bởi mây đen, nguyên khí bốn phía phun trào, gió lốc điên cuồng càn quét, sấm sét nổ vang, quậy cho cả một vùng không gian long trời lở đất.

An Lâm nhìn bầu trời xa xăm, trong mắt hiện lên sự kiên định chưa từng có.

Hắn lau khô vết máu ở khóe miệng, lần nữa cưỡi lên cục gạch rồi bay lên không.
Bạn cần đăng nhập để bình luận