Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1225: Tình cờ gặp tu sĩ Thiên Kiếm tông

Hoa Mạn Đà Sa (hoa Bỉ Ngạn) đong đưa nhẹ nhàng bên trong đất trời tối tăm.

Chúng liên tục lớn lên và lan rộng, tạo thành một biển hoa vô tận, cánh hoa đỏ thắm rực rỡ mê hoặc lòng người, giống như hồng ngọc trong bóng tối.

Lúc này bên trong biển hoa xuất hiện va chạm mạnh mẽ.

Từng luồng ánh sáng của kiếm khí phá vỡ bóng tối, chém vào biển hoa, cánh hoa đỏ xao động, bay lượn trên không trung.

Hoa Mạn Đà Sa hợp thành một đám huyết nhân mang hơi thở mạnh mẽ, liên tục đánh mấy bóng dáng trên bầu trời, giống như dũng sĩ gan dạ không sợ chết.

Dẫn đầu là một tên cao to, xem ra là một người đàn ông sáng sủa, chiêu kiếm như ánh sáng mặt trời, một kiếm lập tức chém chết vài huyết nhân có hơi thở mạnh mẽ.

Nhưng lực lượng trong biển hoa liên tục kéo đến, liên tiếp tạo thành huyết nhân, đánh về phía mấy tên tu sĩ trên bầu trời.

"Không ổn, nếu cứ đánh như vậy thì không biết chúng ta phải đánh đến bao giờ nữa, nên nghĩ cách thoát khỏi nơi quỷ quái này đi!" Một người đàn ông vừa cung kiếm vừa nói.

"Thật đúng là đồ ngốc, đây là muốn chết hay sao?"

Đã thấy người cưỡi bóng trắng, bên cạnh còn có một người đàn ông áo xanh cưỡi kiếm bay đến.

Đúng lúc này một cái bóng trắng từ xa bay tới với tốc độ rất nhanh.

Mọi người thấy vậy sắc mặt đều thay đổi.

Ở đây người đàn ông trước mặt là có thực lực lớn mạnh nhất, đáng tin cậy nhất.

Người đàn ông áo xanh nhìn thấy sáu tu sĩ gần đó sắc mặt cũng thay đổi: "Triệu Tư Minh sư huynh, Tuyết San sư tỷ!"

"Hoa trận này là một sát trận, giống như một con rắn độc, anh trốn thì nó càng tấn công đáng sợ hơn nữa..." Người đàn ông bất phàm dẫn đầu nói.

Họ vô cùng thong thả, nhẹ nhàng né tránh cú đánh của huyết nhân trong biển hoa.

Người đàn ông thấp giọng, nói: "Tìm lỗ hổng của trận, phá vỡ trận pháp này là lựa chọn tốt nhất với chúng ta!"

"Bây giờ chúng ta phải làm gì đây?" Một nữ tu kiếm dung mạo xinh đẹp hỏi nhỏ, ánh mắt không khỏi nhìn người đàn ông dẫn đầu, vẻ mặt mong đợi và tôn kính.

"Đây là sát trận, vào thì dễ, ra lại khó như lên trời."

"Ha ha... Hắn lại ở đây, thử hỏi bây giờ trong tông môn có ai còn dám thân thiết với hắn chứ?"

"Lại có tu sĩ xông vào sát trận trong biển hoa!"

"Đều do hắn chuốc lấy, tông chủ không đuổi hắn khỏi tông môn đã là nhân từ rồi."

"Đây là... Tôn Vũ Lạc!" Có người ngạc nhiên hét lên.

"Tôn Vũ Lạc vậy mà lại ở đây..."

Thậm chí có một tu sĩ còn cười nhạo, nói: "Triệu Tư Minh sư huynh cũng không thể phá được hoa trận, cậu giúp được gì chứ?"

Tôn Vũ Lạc nghe thấy những lời kia sắc mặt cũng không thay đổi, còn rút kiếm ra khỏi vỏ, nói: "Tôi đến giúp mọi người!"

"Người bên cạnh hắn khá là quen mắt..."

An Lâm thấy vẻ mặt chán ghét của mọi người cũng hơi giật mình.

"An... An... An Lâm!"

"Chúng ta nên cách xa hắn một chút tránh bị dính phải xui xẻo của hắn."

Nhưng khung cảnh này lại không giống như trong tưởng tượng của An Lâm.

Lúc này, ngay cả Triệu Tư Minh vẫn chưa lên tiếng cũng phải thay đổi sắc mặt, ánh mắt nhìn về phía An Lâm: "Thế mà lại là An Lâm, sao hắn lại ở đây..."

"Trời ơi, thật sự là An Lâm!"

Sao Tôn Vũ Lạc lại bị người trong tông môn đối xử như vậy? Tuy cậu có tính cách hơi đặc biệt nhưng chắc không đến mức bị người khác ghét chứ?

Một tu sĩ bận rộn ngăn cản biển hoa giết người bây giờ mới có cơ hội nhìn tu sĩ kì lạ đang cưỡi một con chó to màu trắng.

Không nhìn không biết nhưng vừa nhìn tất cả tu sĩ đều hít một ngụm khí lạnh.

Thậm chí có người không kiềm được mà hai chân run rẩy, từ trên không rớt xuống đất.

Tôn Vũ Lạc ra tay cũng không khiến họ cảm kích.

Tôn Vũ Lạc mím môi, vẫn rút kiếm chém huyết nhân trên mặt đất trong biển hoa.

"Chúng tôi không cần cậu giúp đỡ, tôi cũng không thừa nhận cậu là người của tông môn chúng tôi! Cút sang một bên!" Một nam kiếm tu tính tình nóng nảy quát lớn.

Nữ tu kiếm cũng hùa theo, nói: "Sợ rằng cậu vẫn chưa hiểu rõ hoàn cảnh của mình. Cậu đã rơi vào sát trận trong biển hoa Mạn Đà Sa rồi, làm sao để bảo vệ mạng sống của cậu đã là vấn đề khó khăn, cậu có thể giúp chúng tôi việc gì chứ?"

Sau khi thấy An Lâm, mọi người càng tức giận hơn.

"Không ngờ Tôn Vũ Lạc thật sự bám lấy An Lâm..."

"Chó thì mãi ăn phân, tôi khinh, trước đây tông chủ không nên cho tên rác rưởi kia tiếp tục ở lại tông môn!"

"Ha ha, bây giờ hắn và An Lâm đến đây để chế giễu chúng ta sao?"

"Tên này thật đáng hận!"

An Lâm vô cùng kinh ngạc, sao lại oán hận như vậy? Làm như hắn và Tôn Vũ Lạc có trao đổi không thể cho ai biết vậy...

"Tiểu Tôn, cậu giải thích rõ tình huống bây giờ đi?" An Lâm nói.

Tôn Vũ Lạc nghe vậy thì cười gượng, nói: "Trước đây không lâu Thiên Kiếm tông chúng tôi tổ chức hoạt động Kiếm Tâm Minh Chí, yêu cầu các đệ tử nói ra vị Kiếm Tiên mà mình kính phục là ai, cũng lấy đây làm mục tiêu theo đuổi. Hầu hết các đệ tử đều chọn tông chủ Liễu Minh Hiên hoặc thái thượng trưởng lão nhưng tôi không như vậy, tôi chọn anh..."

Hắn nhìn An Lâm, nói.

Cả người An Lâm mơ màng đứng tại chỗ, ngay cả Đại Bạch cũng trợn mắt ngơ ngẩn.

Câu này đã giải thích rõ tại sao mấy tên đệ tử Thiên Kiếm tông kia lại căm thù Tôn Vũ Lạc...

Lúc đó Liễu Minh Hiên bị đuổi khỏi Tứ Cửu tiên tông, chuyện này đã truyền khắp Cửu Châu, ở Thiên Kiếm tông nói ra câu này không phải điên rồi sao?

Bây giờ thì ngồi xem chuyện cười của họ thôi.

Được rồi, lúc đầu còn định ra tay giúp đỡ.

An Lâm: "..."

"Cậu... Cậu ở tông môn nói như vậy không phải là muốn chết sao? Sao không nói cho có lệ theo họ?" An Lâm hít sâu, nói.

Tôn Vũ Lạc lắc đầu, nghiêm túc nói: "Kiếm Tâm MinhChí, chính là xác định rõ ràng kiếm đạo trong lòng, nếu dối lòng tôi sẽ làm kiếm pháp của tôi lung lay. Có sao nói vậy, không dối lòng mới tạo niềm tin vững chắc cho tôi."

An Lâm và Đại Bạch vô cùng kính trọng và bày tỏ sự kính trọng đối với Tôn Vũ Lạc - một tên nhóc đệ tử của Thiên Kiếm tông!

Sáu tu sĩ Thiên Kiếm tông thấy An Lâm đến đây vừa phẫn nộ vừa cảnh giác, nếu không biết sức chiến đấu đáng sợ của An Lâm thì họ đã xông lên rồi.

Tất nhiên An Lâm cũng không bắt nạt tiểu bối, một cảnh giới Phản Hư sơ kỳ, năm cảnh giới Hóa Thần Cảnh, đều là kẻ yếu, chỉ cần họ không trêu chọc hắn, hắn vẫn là người dễ nói chuyện.

"Tên An Lâm kia im lặng không ra tay, rõ ràng là muốn cười nhạo chúng ta."

"Không chỉ như thế, chúng ta còn phải để ý tránh hắn đột ngột ra tay với chúng ta."

"Hắn đúng là giống với lời đồn, ngang ngược kiêu căng, hèn hạ vô sỉ..."

Một tu sĩ phẫn nộ nói nhỏ.

Nói hắn là fan cuồng hay là fan não tàn cũng không quá!

Như vậy... Lúc trước Tôn Vũ Lạc nói kính trọng An Lâm Kiếm Tiên nhất không phải nịnh bợ mà là thật lòng!

Liễu Minh Hiên không vung một kiếm chém chết Tôn Vũ Lạc đã tốt lắm rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận