Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1288: Giết người trong tích tắt như thế nào

Những lời này rất ngông cuồng, nhưng không một ai phản bác được gì.

Thực lực Đạo Chi Thể cấp mười mà Mễ Già Lặc thể hiện, quả thật đáng sợ tới làm người ta rơi vào tuyệt vọng, cũng không thẹn với thân phận người đứng đầu vườn địa đàng của hắn.

Liễu Thiên Huyễn nằm ngửa dưới đất, hơi thở hỗn loạn, lồng ngực phập phồng, cô tuyệt vọng nỉ non: "Xong, xong hết rồi, Thẩm Phán Thiên Sứ Khải Nhĩ lấy một địch năm, vậy mà đã tiêu diệt sạch chúng ta rồi! thiếu nữ ma pháp Lạp Khắc Ti, thiên tài bộc phá, Long Quy mặc giáp, Nữ thần ánh trăng, Kiếm Thánh Vô Cực, không một ai là đối thủ của hắn cả!"

Mễ Già Lặc nhìn năm người đã ngã xuống đất, thanh âm lượng lờ, ánh sáng đỏ hội tù bám vào trên thân kiếm, hắn không nói thêm bất kì câu nào nữa, chỉ vung tay chém một kiếm về phía Hiên Viên Thành nằm gần nhất.

Đường kiếm mang theo ánh sáng thần thánh thay thế cả ánh sáng của trời đất, vô tình chém xuống.

Hiên Viên Thành đang bị Vũ Hóa Thiên Quốc trấn áp, không cách nào đứng thẳng người dậy được, chỉ có thể mở mắt trừng trừng nhìn đường kiếm nọ chém xuống, không cách nào chống trả lại được.

Nhưng mà, ngay lúc chỉ mành treo chuông này.

Một cái bóng màu trắng quen thuộc đã xuất hiện trước mặt hắn.

Người đứng chắn trước mặt hắn, chính là An Lâm đang sử dụng nguyên khí Hắc Minh!

An Lâm: "..."

Đôi mắt màu lam của Mễ Già Lặc co rút lại, mặt hắn cũng lộ ra vẻ khó tin, miệng la lớn.

"Hãy bùng nổ đi, Long Quy mặc giáp!" Liễu Thiên Huyễn nhìn thấy được hy vọng, lớn tiếng hò reo cổ vũ.

Đường kiếm thánh quang bị đường kiếm bóng tối nọ căn nuốt.

Chính vì vậy, hắn không thể ngờ được, An Lâm lại có thể sử dụng được bí pháp bùng nổ đáng sợ tới như vậy.

Toàn thân người nọ đều bị luồng khí màu đen vây kín, khí màu đen bốc lên chung quanh làm mọi người cũng phải hoảng sợ.

"Khí tức mạnh quá..." Sắc mặt Mễ Già Lặc càng thêm nặng nề, cho dù hắn có cao ngạo tới nước nào cũng không thể khinh thường sức mạnh này được.

"Sao có thể như vậy được!"

Người nọ cầm trong tay thanh kiếm màu đen, vung một đường kiếm ra chống lại đường kiếm với ánh sáng thần thánh của Mễ Già Lặc, bóng tối che lấp ánh sáng, như ngày đêm luân phiên, màn đêm từ từ buông xuống thế gian.

"Là cậu ép tôi đó, Mễ Già Lặc, vậy tôi sẽ làm cậu hiểu, kẻ địch cậu nghĩ mình có thể tuỳ ý đối phó, rốt cuộc đáng sợ tới mức nào." Mũi kiếm trên tay An Lâm khẽ quay một vòng, toàn bộ ánh sáng trong trời đất đều như bị hút đi sạch sẽ.

Trời đất đột nhiên bị nhấn chìm trong màn đêm tăm tối.

"An Lâm..." Hiên Viên Thành cười.

Mễ Già Lặc thấy vậy trong lòng vô cùng giật mình, ngũ giác của hắn đột nhiên bị tước đi hoàn toàn, cả cảm giác của thần thức cũng bị che đi, lúc này đây hắn thật sự bị bóng tối giam kín!

Tu vi của hắn đã bị áp chế xuống Đạo Chi Thể cấp mười, hơn chín mươi chín phần trăm thuật pháp của hắn đều không thể sử dụng được. Những bí pháp bùng nổ thực lực cũng không thể sử dụng khi ở trong tình trạng cấp bậc quá thấp thế này.

"Chiến Thần Lục Kiếm, Ảnh Hổ."

Ngay sau đó ánh sáng lại quay trở về với trời đất.

"Xoẹt, roẹt!"

Liễu Thiên Huyễn nhìn thấy cảnh này, lập tức lớn tiếng hoan hô.

Nhưng lớp phòng ngự thánh quang còn chưa hoàn toàn được triệu ra hết, thì mũi nhọn sắc bén đã xuyên thấu qua lớp sức mạnh bảo vệ hắn, đâm xuyên qua cơ thể hắn.

"Rõ ràng lúc nãy vẫn còn chiếm ưu thế tuyệt đối mà, sao chỉ mới chớp mắt cái đã thua rồi?"

Gần như không chút do dự, hắn điều động toàn bộ sức mạnh trên người mình để tiến hành phòng ngự.

Dù sao, đại đa số các đại năng, đều đã nhận định rằng An Lâm sẽ là người thua, còn ở đó cá cược rằng An Lâm có thể sống thêm bao lâu nữa...

Không ít các sinh linh đều thấy mặt mình đau rát, vừa xấu hổ vừa hoảng sợ nhìn cảnh tượng trước mặt họ.

"Rõ ràng là giết trong tích tắt luôn, có cần khoa trương tới vậy không!?"

Tốc độ của mũi nhọn đó cực kì nhanh, kiếm uy càng vượt lên đến một trình tự khó tin!!

Đại điện trên vòm trời cũng vỡ oà.

Cảnh tượng An Lâm vung kiếm chém rơi Mễ Già Lặc, thật sự quá rung động với mọi người.

"Trời ạ, Mễ Già Lặc thua rồi?"

Mũi kiếm vô tình mà xé rách thân thể hắn ra.

Đằng sau lưng An Lâm mọc ra một đôi cánh gió, trong tay hắn đang cầm thanh kiếm Thắng Tà nhuốm máu, toàn thân quấn đầy khí đen, hắn trở thành người duy nhất còn đứng thẳng trong vùng trời đó, trông không khác gì một chiến thần bất bại.

Những cọng lông vũ màu trắng tung bay, máu tươi tưới từ trên trời xuống, cộng thêm vòng ánh sáng vàng bảo vệ cơ thể, trông cực kì chói mắt.

Và đập vào mắt mọi người chính là cảnh thiên sứ sáu cánh từ trên trời rơi xuống mặt đất.

"Không, thánh thiên sứ Mễ Già Lặc làm sao có thể thua được, tất cả chuyện này là giả hết! Chắc chắn tôi chỉ đang nằm mơ mà thôi!" Có những người yêu thích Mễ Già Lặc tới điên cuồng, không cách nào chấp nhận được cảnh tượng vừa rồi, họ từ chối tiếp nhận hiện thực, la lên phủ nhận mọi thứ.

Đặc biệt là các sinh linh của Bạch Vũ tộc, ai nấy đều lộ ra vẻ mặt không dám tin tưởng.

Bởi vì họ vẫn cho rằng chiến thắng vốn sẽ thuộc về phe của mình, bởi vì họ là thế lực lớn nhất có hy vọng cướp được cây bàn đào.

Nhưng không ngờ là họ chẳng những không đoạt được một gốc cây bàn đào nào, mà gần như toàn quân bị diệt luôn!

Còn là bị thua trong một thế lực duy nhất, cái thế lực mang tên Tứ Cửu tiên tông đó!!

Tuyết Lỵ Nhĩ không dám tin nhìn chằm chằm hình ảnh trên màn hình.

Mấy phút trước, lời An Lâm đã nói vẫn còn vang vọng bên tai cô, hắn bảo cô ra ngoài ngồi nhìn cảnh hắn đánh bại Mễ Già Lặc, đúng không?

Tuyết Lỵ Nhĩ đã tính sẽ ngồi chờ An Lâm bị đánh bại, nương những lời hắn đã nói, trào phúng ngược lại hắn, nhưng cô hoàn toàn không ngờ An Lâm đã thật sự chiến thắng/

Cô vén mấy lọn tóc vàng rũ trước mắt mình lên, gương mặt tinh xảo trắng nõn lộ ra nụ cười khổ, cô than khẽ rồi lắc đầu: "Hắn đúng là làm người ta nhìn không thấu gì hết, ngay cả thánh thiên sứ Mễ Già Lặc cũng đã bị hắn lừa gạt rồi..."

"Đừng khách khí, chỉ tiếc là chỗ này cấm dùng đan dược, chúng ta ngồi dưỡng thương trước đi đã..."

"Cám ơn bạn học Tiểu Lan." Tô Thiển Vân mỉm cười đầy ngọt ngào, vươn tay lau vết máu dính bên khoé miệng mình.

Hứa Tiểu Lan xem như mình không nghe được gì hết, cô chạy sang một bên khác, đỡ Tô Thiển Vân ngồi dậy.

An Lâm thấy ngực mình nhói đau luôn rồi: "Tiểu Lan, em làm vậy sẽ mất đi anh đó!"

"À, vậy thì làm phiền bạn học Hiên Viên Thành tiếp tục chăm sóc An Lâm nhé." Hứa Tiểu Lan lấy tay vỗ tro bụi dính trên người mình, lộ ra nụ cười vô cùng chân thật đáng tin nhưng cũng không kém phần ấm áp.

Nhưng vừa nghe được An Lâm nói câu này, cô đã cảm thấy An Lâm có hơi đáng khinh, thế là thay đổi ý tưởng luôn.

Tử Vi đại đế mặt đầy tươi cười nói: "Ta, Tử Vi, lấy bàn đào ra đây mau lên!"

Bốn vị đại đế còn lại mặt mày buồn bực lần lượt lấy bàn đào ra đưa cho ông, miệng thì lầu bầu oán trách, sao An Lâm có thể mạnh tới như vậy, chưa tới mười phút đã xử lý Mễ Già Lặc luôn rồi, không hề cho họ chút mặt mũi nào luôn chứ...

Xuất phát từ lòng tin mù quáng với thực lực của An Lâm, Tử Vi đại đế vô cùng vui vẻ lấy được hai mươi quả bàn đào, người vui vẻ nhất toàn trường, ngoại trừ An Lâm, thì chính là ông!

Trong khu vực vùng trời của Càn Khôn Ngộ Đạo.

Hiên Viên Thành ôm lấy An Lâm đã kiệt sức đang rơi xuống đất.

An Lâm cảm nhận được lồng ngực ấm áp rắn chắc nọ, trong lòng vô cùng an tâm.

Hứa Tiểu Lan từ đàng xa chạy tới, thấy cảnh này, bước chân hơi khựng lại trong một chốc, ngay sau đó cô tiếp tục chạy về phía An Lâm: "An Lâm, anh không sao đó chứ?"

"Anh có sao đấy, giờ anh mệt mỏi quá, hoàn toàn không nhúc nhích gì được luôn, cần một chị gái xinh đẹp ôm thì mới có thể khoẻ lại được..." Nói xong, An Lâm cười hì hì nhìn Hứa Tiểu Lan.

Hứa Tiểu Lan vốn đang muốn đỡ lấy An Lâm từ trong tay Hiên Viên Thành.

Trên khu vực ngồi của Thiên Đế.

Cô đã nghe sư đệ Tiêu Trạch và Tiêu Đồ nói, Mễ Già Lặc là một người có thực lực ngang với Thiên Đế đứng đầu Cửu Châu, gần như là người cao quý nhất mạnh mẽ nhất. Ấy vậy mà không ngờ hắn vẫn bị sư phụ chém cho một kiếm ngã xuống, điều này đã khiến cô bé triệt để kính nể sư phụ mình

"Sư phụ đúng là giỏi quá, cả Mễ Già Lặc gì đó cũng không phải đối thủ của người luôn." Diệp Linh nhìn người đàn ông trên màn hình, trong mắt tràn đầy niềm tự hào và hướng tới.

"Một chiêu vừa rồi của tông chủ An Lâm thật sự rất đáng sợ, đó là chiêu thức mà một người thực lực Đạo Chi Thể cấp mười có thể sử dụng được à!"

"Ha ha! Chủ nhân làm tuyệt quá! Chủ nhân giỏi nhất đầu trường này luôn!"

Còn về phía chỗ ngồi của bên Tứ Cửu tiên tông thì mọi người đang vô cùng vui mừng.

Hứa Tiểu Lan mặt đầy dịu dàng, khẽ khàng vỗ về sau lưng Tô Thiển Vân, nguyên khí trên người cô khởi động, giúp Tô Thiển Vân khơi thông kinh mạch bị tắc nghẽn vì vết thương.

Trong khi đó An Lâm thì buồn bã thất vọng nằm trong lòng Hiên Viên Thành.
Bạn cần đăng nhập để bình luận