Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 585: Đội thú sủng trò truyện vui vẻ

An Lâm và Hứa Tiểu Lan trò truyện thật lâu. Chờ đến lúc hắn đi ra, sắc trời đã trở nên ảm đạm, trăng sáng chậm rãi hiện ra giữa bầu trời đêm, còn có những ánh sao lốm đốm đầy trời.

Hắn không nhìn thấy Tiêu Trạch, Tuyết Trảm Thiên, Đề Na ở ngoài cửa, không nhịn được hơi ngẩn ra.

Sau đó, dường như có một cảm giác gì đó, hắn nhìn về phía một căn gác nhỏ khác bên cạnh phòng của Hứa Tiểu Lan, nơi đó đèn đuốc sáng trưng.

An Lâm mở cửa lớn ra, dưới ánh nến chiếu rọi, trong đại sảnh vô cùng náo nhiệt.

Tuyết Trảm Thiên đang bị Đại Bạch và Tiểu Lang xem như một khối lông tròn vô cùng vui sướng đập tới đập lui, Tuyết Trảm Thiên hô to không muốn, trên khuôn mặt mềm mại như nhung lại hiện ra một vệt đỏ ửng kỳ lạ.

Không thể không nói, cho dù là sói hay là chó, đối với các loại trò chơi có hình cầu đều vô cùng yêu thích.

Tiểu Hồng đang cùng Đề Na đứng ở bệ cửa sổ xì xào bàn tán.

"Ồ? Chỉ cần vận chuyển tâm pháp như thế này thì có thể quang hợp rồi sao? Đôi cánh màu vàng trong suốt của Đề Na hoàn toàn mở rộng, tỏa ra ánh sáng dịu dàng, năng lượng nhàn nhạt đang dần dần tích góp.

An Lâm vui cười hớn hở vuốt ve đầu Đại Bạch: "Mới không gặp một tháng, nhìn thấy tôi đã vui vẻ vậy sao?"

Hắn cẩn thận cảm nhận một chút, một tháng không gặp, khí tức của Đại Bạch cũng trở nên mạnh mẽ hơn, cự ly cảm ngộ được lĩnh vực cá nhân hẳn đã không còn xa.

Vốn dĩ hắn còn muốn giới thiệu thú sủng mới của mình, không ngờ bọn nó cũng đã thân quen với nhau rồi, như thế này cũng giúp hắn tiết kiệm không ít hơi sức.

Khuôn mặt An Lâm có chút co lại, thì ra Đại Bạch vui vẻ là vì cái này sao?

Tiêu Trạch thì đứng bên cạnh ra vẻ chững chạc khuyên bảo, khuôn mặt trẻ con của thiếu niên phối hợp với bộ dạng đó, ngược lại mang đến một cảm giác thật kỳ lạ.

Nghe nói khi độ kiếp, phó hiệu trưởng Ngọc Hoa đã giúp một việc lớn, hắn vẫn nên lựa thời gian đến cảm ơn ông ấy một chút.

"Đúng, chính là như vậy, nhân lúc ánh sáng mặt trời vẫn chưa biến mất hoàn toàn, chúng ta vẫn còn có thể nắm bắt ánh sáng còn lại của mặt trời, tiến hành quang hợp được khoảng một khắc!" Đầu Tiểu Hồng lung lay, kích động mở miệng nói.

Tiểu Hồng đặt chân nửa bước vào Kỳ Hóa Thần, lực lượng cũng đã vững chắc, dưới sự duy trì của ngọc Huyết Thần, lĩnh vực cũng đã sắp hoàn thiện như người bình thường, có thể bước vào bước cuối cùng của Kỳ Hóa Thần.

An Lâm cười nhạt một tiếng, bầu không khí như vậy khiến hắn cảm thấy rất ấm áp.

Một góc khác, Tiểu Sửu đang cầm gậy đứng im lặng một hồi lâu, trên mặt mang vẻ mất mác và buồn phiền khó có thể gạt bỏ, dường như vừa mới bị đả kích gì cực kỳ lớn vậy.

Đại Bạch lè lưỡi, liếm một cái lên mặt An Lâm: "Đương nhiên, cảm ơn anh Anđã giúp tôi chiêu mộ thêm hai tiểu đệ! Gâu!"

An Lâm vuốt vuốt bộ lông sói trắng, cười nói: "Đúng vậy, có cơ hội sẽ giới thiệu họ cho mọi người biết. Cậu là lão đại, cần phải là một tấm gương thật tốt cho họ."

"Anh An, cuối cùng anh đã trở về, gâu!" Đại Bạch nhìn thấy An Lâm đi vào, kích động mở miệng nhào về phía An Lâm.

Tiểu Lang hít sâu một hơi, thần thái trong hai mắt bùng nổ, liên tục gật đầu: "Yên tâm, tôi sẽ nhất định như vậy!"

Nhưng mà tiến bộ nhất vẫn là Bạch Đao Lang Thần. Thời điểm nó đi theo An Lâm từ ngục Chu Tước ra, cũng đã là đỉnh phongcảnh giới Chân Lực, vừa thoát ly khỏi thế giới cũ, sau khi đi vào môi trường mới rất phù hợp để tu luyện là Thiên Đình, liền lợi dụng thiên thời địa lợi, hơn mười ngày trước, một lần liền bước vào cảnh giới Tạo Thiên.

"Chủ nhân, chủ nhân! Nghe nói tôi cũng có tiểu đệ, chính là ba tên đại năng Huyết tộc cảnh giới Phản Hư, có thật vậy không?" Tiểu Lang chạy về phía An Lâm, vui sướng phe phẩy cái đuôi, gương mặt tỏ vẻ ngoan ngoãn.

Đề Na thấy Tiểu Hồng không đi, cũng ở bên cạnh cùng Tiểu Hồng quang hợp.

Đại Bạch, Tuyết Trảm Thiên và các thú sủng khác nghe thấy, hai mắt đều sáng lên, nhao nhao bu lại.

"Khụ..." An Lâm ho nhẹ một tiếng, gương mặt uy nghiêm nhìn về phía hai bóng dáng đứng bên bệ cửa sổ nói: "Tiểu Hồng, Tiểu Na, các cô đang làm gì đó, chủ nhân phát phúc lợi, còn không mau đến đây?"

Cường giả như vậy... Bạch Đao Lang Thần nó quả thật không theo lầm người!

Lúc này Tiểu Hồng lắc lắc đầu nói: "Cái này không giống nhau! Mặt trời ngày mai là mặt trời ngày mai, mặt trời hôm nay là mặt trời hôm nay! Mỗi một phần ánh sáng và nhiệt độ đều là tồn tại duy nhất trong không gian này, đều không thể thay thế!"

Đi một chuyến đến dị giới, có thể thu phục ba tên đại năng Phản Hư làm tùy tùng.

An Lâm: "..."

Vẻ mặt Đề Na ước ao, tayvỗ liên tục, dường như đã bị nhà lý luận học Tiểu Hồng thuyết phục.

"Oa! Chị Tiểu Hồng nói đúng!"

An Lâm ngồi lên trên một cái ghế, vỗ tay một cái: "Đến đây, tất cả đến đây, tiếp theo chính là lúc tôi phân chia phúc lợi!"

"Không cần lo đến tôi, để tôi quang hợp thật tốt là được rồi..." Tiểu Hồng nũng nịu mở miệng nói.

"Chị Tiểu Hồng nói, ánh mặt trời mỗi ngày đều vô cùng quý giá, không thể lãng phí. Chúng ta phải nắm bắt thời gian, bắt lấy ánh sáng cuối cùng của mặt trời, nếu không một khi đã bỏ lỡ thì sẽ không tìm lại được về." Đề Na cũng theo đó mở miệng nói.

Trong ngực An Lâm buồn bực không thôi, chân thành nói: "Đừng khẩn trương, ngày mai mặt trời sẽ còn mọc! Các cô có thể tiếp tục sự nghiệp quang hợp của mình!"

Tiểu Hồng lười di chuyển, tiếp tục sự nghiệp quang hợp.

Không được, nhất định phải khiến cho Đề Na hiểu rõ, trong nhà này ai là người có uy nghiêm lớn nhất mới được.

Nhanh như vậy đã dạy hư Tiểu Na rồi sao? Việc này thực sự không thể nhịn được!

An Lâm nhìn thấy cảnh tượng này, mặt mày nhăn lại.

"Anh An, đừng để ý đến hai con nhóclười biếng này nữa, mau phát phúc lợi cho chúng tôi đi, gâu!" Khuôn mặt của Đại Bạch kích động nói.

An Lâm bất đắc dĩ gật đầu, bắt đầu nắm chặt nhẫn không gian của mình.

Ánh sáng của hẫn không gian chợt lóe lên, một trăm hai mươi viên linh đan và một trăm hai mươi linh quả xuất hiện ngổn ngang trên bàn và trên mặt đất, tản ra ánh sáng mê người.

Đại Bạch, Tiểu Sửu, Tiểu Lang, Tiểu Thiên, các người mỗi người chọn hai mươi viên linh đan và linh quả.

"Chủ nhân vạn tuế! Gâu!" Đại Bạch vô cùng hưng phấn nhào đến bắt đầu chọn.

"Chủ nhân cứu kẻ lâm nguy, hào hiệp giúp đỡ, rộng rãi hào phóng..." Tuyết Trảm Thiên theo sau nhào đến, chọn linh đan và linh quả thuộc tính băng.

Tiểu Sửu cùng Tiểu Lang cũng không khách khí, nhau nhau chạy đến chọn linh đan và linh quả mình muốn.

Linh đan và linh quả có giá trị cao không? Khẳng định là cao.

Gia sản của một tu sĩ Kỳ Hóa Thần, cũng không có đến hai mươi viên linh đan và hai mươi linh quả.

Hiện giờ có phúc lợi này, tương đương mỗi thú sủng đều thu được gia sản tương đương với một tu sĩ Kỳ Hóa Thần, điều này làm sao khiến chúng không kích động cho được chứ?

Đại Bạch, Tiểu Sửu, Tiểu Lang, Tiểu Thiên, sau khi chọn xong linh đan và linh quả đều rất vừa lòng thỏa ý.

"Tiểu Tiêu, cậu đem bốn mươi viên linh đan và linh quả còn lại giao cho Tiểu Hồng và Đề Na đi." An Lâm mở miệng nói.

Tiêu Trạch cười gật đầu, làm phép đưa linh đan và linh quả đến trước mặt Đề Na và Tiểu Hồng.

Đề Na nhìn thấy nhiều linh đan cùng với linh quả như vậy, vẻ mặt khiếp sợ nhìn về phía An Lâm, hai mắt đỏ lên: "An Lâm Cự Nhân, tôi cũng có thể lấy hai mươi viên linh đan và hai mươi linh quả này sao?"

An Lâm mỉm cười gật đầu: "Đương nhiên, cho nên nói, sau này chúng ta sẽ là người một nhà."

Lúc này mới là thời điểm thật sự để tỏ vẻ uy nghi cùng với tấm lòng rộng lượng của một chủ nhân.

Tiểu Hồng và Đề Na cư xử thế nào không quan hệ đối với hắn, cho dù thái độ kém thế nào, hắn đều có thể tha thứ.

Đồng thời, thái độ của bản thân hắn vẫn không thay đổi, vẫn đối xử tốt với Đề Na và Tiểu Hồng...

Quả nhiên, Đề Na đã cảm động đến nỗi khóc không thành tiếng, bàn tay nhỏ bén trắng nõn tinh tế không ngừng lau nước mắt.

Đến Tiểu Hồng cũng thu nhỏ đóa hoa lại, nhận lấy linh đan và linh quả, sau đó dùng cánh tay bằng lá xanh kéo Đề Na đi về phía An Lâm: "Đi thôi, Tiểu Na, bây giờ không có mặt trời."

"Ôi chao! Không phải chứ, tôi vừa mới được cô dạy tâm pháp, còn có thể cảm nhận được một chút xíu ánh sáng mặt trời mà." Trên mặt Đề Na lộ ra chút không hiểu, mở miệng nói.

Tiểu Hồng kéo cánh tay nhỏ nhắn của Đề Na đi đến bên cạnh đội thú sủng, nũng nịu nói: "Đây cũng chỉ là một chút mà thôi, không quan trọng. Bây giờ nơi này còn ấm áp hơn."
Bạn cần đăng nhập để bình luận