Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 735: Tại sao lại là tôi?

Phi Anh, Bạch Bằng Tử và Đoạn Hồn Tử thấy mục tiêu kế tiếp của Tam Thánh Quỷ Thần không phải là bọn hắn, cảm động đến mức đều sắp khóc lên rồi. Bọn họ biết, rất nhanh sẽ đến phiên bọn họ, thế nên trong thời gian ngắn ngủi này, phải tìm được cơ hội để chạy trốn!

Mấy người nói và chiến đấu một trận với Tam Thánh Quỷ Thần ấy hả?

Không có khả năng! Đối với bọn họ mà nói chuyện này chẳng khác gì chủ động tìm đường chết.

Ba người khó có khi thoát khỏi trạng thái cạnh tranh, biến thành trạng thái bạn hợp tác, cùng nhau hợp lực đánh về phía màn chắn trước mặt.

Rầm rầm rầm... Dưới đòn công kích hợp lực của ba người, màn chắn kim sắc vẫn lù lù bất động tựa như một tòa núi thần khổng lồ.

Trên khuôn mặt của Phi Anh hiện ra vẻ tuyệt vọng, cô liếc mắt nhìn về phía Tam Thánh Quỷ Thần, con quái vật này đã vọt tới trước mặt Tô Văn Quân, thầm nghĩ cuộc chiến đấu này sẽ kết thúc rất nhanh, bọn họ đều sắp biến thành bữa ăn trong bụng đám quái vật đáng sợ kia.

"Khà khà khà, tiểu mỹ nhân, nghe lời, chớ phản kháng, nếu không sẽ đau đấy!" Đầu rồng hèn mọn cười một tiếng, mở ra cái miệng khổng lồ đầy răng bén nhọn, hơi thở màu u lam tràn ra, khiến những nơi nó đi qua đều đông lại, hiển nhiên là nó đang định đóng băng tất cả mọi người trước mặt thành tượng đá!

Hơi thở màu u lam tựa như sông dài nhanh chóng lao tới, bốn người Tô Văn Quân, Long Quỳ, Liễu Thiên Huyễn và Tô Thiển Vân chỉ có thể cùng nhau nghênh đón hơi thở đáng sợ kia.

Cuối cùng ánh hào quang được đánh ra từ thanh trường thương của Long Quỳ bị đánh bại, uy năng tỏa ra đã yếu đi mấy phần.

Lực lượng bên trong hơi thở màu u lam đã trở nên suy yếu, giờ phút này, Tô Văn Quân hét lớn một tiếng, rốt cuộc cũng thật sự thi triển ra một cái bí pháp, hai tay ngưng tụ ra một quả cầu màu đỏ lúc lớn lúc nhỏ, sáng tối chập chờn, ném thẳng về phía hơi thở kia.

Chỉ một thoáng, ánh trăng chiếu rọi khắp không gian, che khuất cả sắc trời, chỉ có một vầng trăng tròn treo ở trên trời cao. Một cô gái mặc cung trang không rõ dung mạo, vẫn có thể làm cho người ta cảm giác được phong thái tao nhã tuyệt đại dần bay về phía Tam Thánh Quỷ Thần!

Song, hơi thở màu u lam tựa như sông dài lao tới rất nhanh, thật giống như là vô cùng vô tận, mang theo lực lượng không thể chống đỡ, cuối cùng vẫn đánh tan kiếm quang của Liễu Thiên Huyễn.

Liễu Thiên Huyễn vung Băng Hồng kiếm, sương hóa không gian, kiếm quang màu lam lan tràn khắp nơi.

Đây là trời đất cũng hơi bị trận nổ làm cho chấn động.

Tô Văn Quân cắn đầu lưỡi, phun ra một ngụm máu, đồng thời cắt động mạch của mình, máu tươi phun trào ra, hiển nhiên là muốn sử dụng một cái bí pháp phải trả một cái giá rất lớn nào đó.

Khoảnh khắc mà quả cầu đỏ va chạm với hơi thở, không gian nổ tung ầm ầm!

Tô Thiển Vân ném ra rồi một tấm huyết phù, là huyết phù bảo mệnh Hằng Nga đích thân luyện chế.

Long Quỳ hét lớn một tiếng, thanh trường thương kim sắc phóng ra như rồng, hào quang kim sắc xé mở hư không, xỏ xuyên qua trời đất, ẩn chứa khí thế bá vương không gì đỡ nổi.

Ngay sau đó, hơi thở màu u lam và mang theo khí lạnh vô hạn va chạm với ánh hào quang ẩn chứa kiếm ý, khiến cho bầu trời nổi tuyết, hơi thở kia lại loáng thoáng mang theo kết băng chi ý, phải biết rằng hơi thở kia cũng là thuộc tính băng hàn!

Hơi thở màu lam cũng bị đánh tan triệt để vào giờ phút này.

Hơi thở u lam tựa như sông dài nhanh chóng lao đến đánh tới hào quang kim sắc trước, năng lượng va chạm khiến cho hư không trong phạm vi một ngàn trượng nổ tung.

Cô gái mặc cung trang đứng dưới ánh trăng vươn ra một ngón tay, ánh trăng hóa thành năng lượng sáng trong, tựa như thương tựa như kiếm, xuyên thủng hư không, mãnh liệt chém về phía đầu rồng.

Ầm!

Năng lượng màu đỏ phát nổ, không gian vặn vẹo vỡ tan, núi sông đổ sập, sóng xung kích từ trận nổ lan tràn ra xung quanh, trong nháy mắt đã biến tất cả sự vật trong phạm vi hơn mười dặm đều hóa thành phấn vụn!

"Thế mà bọn họ lại có thể chặn lại công kích của con quái vật kia?" Bạch Bằng Tử thì thào mở miệng nói.

Đầu người hét thảm lên, máu đỏ bắn tung tóe, trên đầu xuất hiện một cái lỗ máu.

Thì ra là, Tam Thánh Quỷ Thần không phải là vô địch tuyệt đối.

Sau đó, đầu người đầu đã bị ánh trăng nổ tung!!

"Thế tại sao anh lại muốn né?" Đầu người nước mắt lưng tròng, "Nếu anh không né thì tôi đã an toàn rồi!"

Đầu rồng phản ứng cực nhanh, với tốc độ ánh sáng, tránh thoát một ngón tay kinh khủng kia, lực lượng ánh trăng xẹt qua mặt nó.

Hai mắt màu đỏ tươi của đầu người kia đong đầy nước mắt, cũng không biết là khóc vì đau, hay là khóc vì bị tủi thân nữa, hắn đưa mắt nhìn sang đám người Tô Thiển Vân, hung ác nói: "Anh Long, lần này bất kể anh có nói như thế nào, tôi cũng phải ăn đám người kia cho bằng được, tôi chịu không nổi nỗi tủi thân này!!"

Đầu rồng: "... Ngu ngốc!"

Đầu phượng: "..."

"A a a a..."

Chiêu thức của nó có thể ngăn cản, nó cũng sẽ bị thương!!

"A a a... Đầu của tôi... Đau quá!!" Đầu người lắc lắc cái đầu của mình, "Tôi lại bị trúng đòn rồi, tại sao kẻ bị thương luôn là tôi, hu hu hu..."

"Ngu ngốc, tại sao cậu không né?" Đầu rồng tức giận quát.

Phi Anh tiên tử, Bạch Bằng Tử và Đoạn Hồn Tử chứng kiến một màn như vậy đều thoáng ngẩn ngơ.

Lúc trước ba người bị Tam Thánh Quỷ Thần dọa cho sợ mất mật, sau khi thấy một màn như vậy, cuối cùng trong lòng cũng dâng lên một tia hi vọng.

"Hí... Quá lợi hại!" Đoạn Hồn Tử không nhịn được bèn lên tiếng.

"Không chỉ có thế, còn khiến con quái vật kia bị thương?" Phi Anh giống trợn trừng đôi mắt đẹp.

Đầu rồng nghe vậy thì thở dài một hơi: "Tùy cậu vậy, ta cũng cảm thấy vừa rồi ra tay quá dịu dàng, làm cho đầu cậu bị thủng, chảy máu, cũng chả khác gì tôi bị chảy máu, thế nên tôi cũng không chịu được!"

"Tôi chỉ chờ những lời này của anh Long thôi đấy!" Đầu người cười ha ha, một tay nắm thanh cự kiếm màu trắng, sau đó mở miệng nói, "Đám vật nhỏ này, hãy ngoan ngoãn trở thành chất dinh dưỡng của Phệ Thần kiếm đi!"

Dứt lời, hắn cầm kiếm đâm một nhát về phía đám người Tô Văn Quân hư!

Xoạt!

Một kiếm này, khiến cho trời đất tối đen, ở trong mắt mọi người, cả thế giới như chỉ có một mầu đen, chỉ có một kiếm tỏa ra ánh sáng rực rỡ kia, như cầu vồng bảy màu, phóng mạnh về phía đám người cách đó không xa.

"Lại chính là công kích thần hồn cấp bậc Hợp Đạo, kết thúc, thật sự kết thúc..." Sắc mặt Tô Văn Quân trắng bệch, ông ta tuyệt vọng mở miệng thì thào.

Công kích thần hồn cấp bậc Hợp Đạo không giống với công kích thần hồn cấp bậc bình thường, nó đã có thể dung nhập đạo của mình vào trong công kích thần hồn, lấy lực lượng đạo cảnh để đè bẹp hết thảy.

Loại lực lượng cấp bậc này, dù là hàng trăm đại năng Phản Hư cũng không thể ngăn cản, bởi vì bản chất đã không giống với lúc trước! Tựa như tảng đá và đậu hũ va chạm, với nhau, dựa vào số lượng cũng chẳng thay đổi được gì!

Trước đó đám người Tô Văn Quân đã sớm đem dùng hết chiêu thức ẩn giấu cuối cùng, đâu còn lực lượng để chống chọi lại một kích toàn lực của Tam Thánh Quỷ Thần.

Luồng sáng bảy sắc cầu vồng vượt qua hư không bay đến, rực rỡ mà sáng chói, một loại nghiền ép đến từ cấp bậc phía trên, đánh thẳng vào tâm linh của bọn họ, khiến cho bọn họ không còn một chút ý định phản kháng nào, hoàn toàn cam chịu trước cục diện này.

Lúc mọi người đã chìm trong tuyệt vọng, một cái bóng dáng quen thuộc lại xuất hiện ở trước mặt bọn họ.

Tô Thiển Vân và Liễu Thiên Huyễn đã quá quen thuộc với bóng dáng này, trái tim hai người đều nhảy lên một cách đầy kịch liệt, cũng cảm thấy như là ảo giác.

Sau đó, chàng trai kia móc ra một cái gương, chắn phía trước đem luồng sáng bảy sắc cầu vồng khiến không gian u tối kia.

Tấm gương quỷ dị này lại hấp thu ánh sáng bảy sắc cầu vồng, sau đó lại trào ngược ra từ trong gương.

Ầm!

Luồng sáng bảy sắc cầu vồng xẹt qua hư không, thổi quét về phía đầu phượng.

Đầu phượng uốn éo cái cổ, trong lúc đong đưa thân thể, vẫn tung ra thế công như vũ bão, tránh thoát công kích đến từ luồng sáng bảy sắc cầu vồng.

Sau đó, luồng sáng cầu vồng đánh vào đầu người đang trợn mắt há hốc mồm, mang theo lực lượng tiêu diệt thần hồn, sáp nhập vào bên trong cái đầu khổng lồ.

"A a a a..."

Đầu người hết sức thống khổ mà gào thét lên:

"Tại sao lại là tôi?!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận