Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 767: Danh tiếng truyền đi khắp thế giới

Một ngày sau, chuyện Tứ Cửu Tiên tông thành lập lễ khánh thành đã truyền khắp toàn bộ giới Cửu Châu.

Có vẻ như tất cả tông môn hàng đầu đã tề tụ lại với nhau, sự kiện vạn tiên đến chúc mừng được mọi người bàn tán sôi nổi.

Những kiểu truyền thừa độc đáo, mấy vị đại năng Phản Hư lớn mạnh ngồi đó, đáng sợ đến mức có thể khiến tông chủ của Thiên Kiếm tông Liễu Minh Hiên buộc phải lập trận pháp bảo vệ, tông chủ diễn thuyết khí phách vô song... Vấn đề này lưu truyền điên cuồng trên toàn bộ giới Cửu Châu, thậm chí là toàn bộ đại lục Thái Sơ, chấn động thế gian.

Trong khoảng thời gian ngắn, danh tiếng của Tứ Cửu Tiên tông vô lượng, trở thành tông môn được các tu sĩ nhắc tới nhiều nhất. Giống như danh sách tìm kiếm và bình luận nóng nhất đều bị Tứ Cửu Tiên tông chiếm cứ vậy, ngay cả người phàm không tu hành cũng biết tông môn này rất trâu bò.

Không bao lâu, tin tức Tứ Cửu Tiên tông thu nhận đệ tử trên khắp đại lục càng giống như lựu đạn, dẫn tới chấn động to lớn, vô số tu sĩ đều đưa mắt nhìn sang tông môn trong truyền thuyết, trong lòng rục rịch.

Trong một quán trà ở Bạch Hoa Châu có một cô gái xinh đẹp tuyệt thế, khiến những tu sĩ xung quanh không nhịn được mà đưa mắt nhìn về phía cô.

Thế nhưng gương mặt trong trẻo lạnh lùng như hoa sen trong núi tuyết của cô lại khiến những tu sĩ kia không dám làm càn, khiến những tu sĩ kia có trực giác không thể đụng vào cô.

Trên đầu cô gái còn có một đôi sừng rồng vô cùng tinh xảo và đẹp mắt, dưới ánh mặt trời chiếu rọi có vẻ tinh thuần tự nhiên. Trong tay cô đang cầm một tờ báo, nhìn chàng trai khảng khái trên đó, gương mặt trong trẻo lạnh lùng giống như tan chảy giữa ngày xuân.

"Bây giờ Long Đình nhất quyết thôn tính tôi, còn không bằng để tôi nương nhờ vào Tứ Cửu Tiên tông, An Lâm nể mặt tình bạn của bọn tôi ở long mộ Đông Nhật, nói không chừng cũng có thể bảo vệ hòn đảo này?"

Đại lục Thái Sơ, nơi ác linh hung thú hoành hành.

Trên vương tọa là một người đàn ông đầu xanh lè, ánh mắt lấp lánh có thần, hắn ta đón lấy tờ báo, vẻ mặt mơ hồ nhìn vào bức vẽ chàng trai trên tờ báo: "Là hắn, đúng là hắn!"

Ừ, bắp đùi của Tứ Cửu Tiên tông hắn ta ôm chắc rồi!

Trên hòn đảo nào đó của biển Đông.

Thánh thành bị một lực lượng không biết tên nổ tung.

"Không ngờ, mới không bao lâu mà anh đã đạt đến thành tựu này rồi." Cô mỉm cười, đôi mắt trong suốt vô cùng dịu dàng, trong lòng thầm dán nhãn hiệu "sự nghiệp thành công" cho chàng trai kia.

Một chàng trai của Long tộc đứng trên núi thây biển máu, trong tay hắn ta là ngọc đồng tin tức lấy được từ pháp khí không gian của hung thú, trên mặt đột nhiên hiện lên một nụ cười: "Truyền thừa chính tông của Long tộc Thái Cổ? Ha ha, thú vị, xem ra là lúc tìm cơ hội gặp mặt lão tổ kia rồi, hy vọng không khiến Long Ngạo Thiên tôi thất vọng."

Một thứ quái lạ tròn vo như trái cây cầm một tờ báo chạy cực nhanh về phía vương tọa: "Báo cáo báo cáo... Báo cáo đại vương! Tứ Cửu Tiên tông chính thức thu nhận đồ đệ rồi!"

"Tứ Cửu Tiên tông ư? Truyền thừa của Long các Long tộc Thái Cổ nghe có vẻ khá lắm, chỉ là... không biết anh có thể thu nhận kẻ đã bỏ chạy khỏi Long Đình như tôi không..."

Người đàn ông rơi vào trầm tư, cuối cùng cũng đã quyết định.

Nhiệt độ thấp kinh khủng tỏa ra từ thánh vực, khiến cho những Tuyết Nữ thích sống ở nơi lạnh lẽo cũng không thể chịu đựng được, mấy chục triệu Tuyết Nữ ở thánh địa cực lạnh đã bắt đầu di cư.

"Rốt cuộc thế giới này làm sao vậy, thiếu niên đã từng là kẻ khờ khạo kia bây giờ đã là tông chủ của tông môn lớn mạnh như vậy rồi? Chuyện này... Thật sự chỉ mới qua một hai năm thôi sao?"

Trong đội di cư, có một cô gái mắt vàng nhìn tờ báo, trên mặt có một nụ cười nhẹ không dễ phát giác.

Thánh địa lạnh vô cùng.

Mấy triệu Tuyết Nữ chết trong vụ nổ.

Thực ra tâm tư của đa số Tuyết Nữ đều không phức tạp. Rất nhiều người trong số bọn họ tham gia chiến đấu cũng là vì một mục đích, đó là sống tiếp. Nhưng cũng chính vì bọn họ quá muốn sống tiếp cho nên đối với một số chuyện nào đó, bọn họ làm rất quyết đoán, sẽ trở thành nữ ma đầu trong lòng rất nhiều sinh linh.

Thượng Quan Nghệ nhìn vị cung chủ Thánh Cung tính tình thẳng thắn này.

Một cô gái bị ánh sáng thần bao phủ, không thấy rõ gương mặt đang khẽ hát và tưới nước cho một bụi hoa thần.

Thượng Quan Nghệ có chút lúng túng thu tờ báo lại, giải thích: "Đây là tông môn mới vùng dậy ở giới Cửu Châu, biết người biết ta mới có thể dễ dàng đối mặt với kẻ địch hơn."

Sau khi phi thăng thì tỉnh mộng.

"Thượng Quan Tế Tư, sao cô lại nhìn chằm chằm tờ báo đó lâu như vậy? Tôi vừa nhìn người đàn ông kia đã cảm thấy đau lòng, đáng ghét!" Yến Hoa nghĩ lại cảnh tượng trước kia bị cướp mất nhẫn không gian liền tức giận đến mức ngực run lên.

Người phàm kia sụp đổ, sau đó khóc đến chết.

Phế vật vẫn là phế vật! Bệnh nan y vẫn là bệnh nan y!

Người phàm đó nằm trên chiếc giường vừa quen thuộc vừa xa lạ, bây giờ tất cả đều đã là giấc mộng, bản thân mình thật sự lại vẫn nằm trên giường như trước... Cái gì mà chí tôn đại lục, cái gì mà xưng đế xưng bá, giả, tất cả đều là giả! Thì ra tất cả cũng chỉ là mơ, bà nội cha nó.

Yến Hoa lắc đầu: "Bây giờ thái độ của Nữ Đế và Đại Tế Tư đối với giới Cửu Châu rất vi diệu... Bỏ đi, không nói nữa, đến giới Bỉ Ngạn trước đã."

Nước này là Tiên Ngọc Mộng Hồn Thủy được thu thập trên chín tầng trời, người phàm uống một ly là có thể nằm mơ ba ngàn năm, trải qua vô số cuộc đời trong mơ.

Cô đã từng cho người phàm sắp chết uống một ly Tiên Ngọc Mộng Hồn Thủy, người phàm kia tưởng là mình đã chết, xuyên không đến dị giới.

Sau đó ở dị giới, người phàm đã trải qua một cuộc đời vui buồn lẫn lộn, lộng lẫy tráng lệ, trải qua vô số đau khổ, thành công biết thành người mạnh nhất ở dị giới kia, còn cứu vớt thế giới, cuối cùng phi thăng lên tiên giới.

Cô cảm thấy bản tính của cô ấy thật sự không xấu, tâm tính đơn thuần không phức tạp, cô cũng không ghét Tuyết Nữ này.

Cùng lúc đó ở một nơi thế ngoại đào nguyên hoa thơm chim hót.

Giới Cửu Châu quá mạnh, nếu đến đó chắc chắn sẽ bị giết sạch, phía đông sớm đã hóa thành miền đất chết chóc, bây giờ bọn họ chỉ có thể đi hướng tây, đến vùng đất của vong hồn và cái chết trong truyền thuyết, xem thử có thể bắt nạt một con quỷ được không...

Cũng ví như lần này bọn họ đến giới Bỉ Ngạn, vừa là đi tị nạn cũng là đi mở mang bờ cõi, đi giết chóc! Thánh địa lạnh vô cùng đã không cách nào phù hợp cho bọn họ sinh tồn, bọn họ chỉ có thể đến những lãnh thổ lân cận trước.

Ai có thể tưởng tượng, một chí cường tôn giả tạo dựng vô số đại đạo ở dị giới, kết cục sau cùng lại khóc đến chết...

Cô gái được bao phủ dưới ánh sáng thần lẳng lặng dùng Tiên Ngọc Mộng Hồn Thủy tưới hoa, âm thanh giống như tiếng thì thầm của tự nhiên, khiến người ta nghe mà quên đi những điều phàm tục.

"Thế nào là mơ, thế nào là thật?"

"Nếu không để người phàm kia tỉnh lại, có lẽ sau khi phi thăng chính là kết cục."

"Mãi mãi không tỉnh mộng, như vậy thì e là tất cả mọi thứ đối với người phàm chính là chân thực."

"Tiểu Hắc, cô nói xem, có phải chúng ta cũng đang ở trong một giấc mơ mà có thể sẽ tỉnh, cũng có thể mãi mãi sẽ không tỉnh không?"

Cô gái được bao phủ bởi ánh sáng thần nhìn một cô gái xinh đẹp đuôi rắn thân người ở bên cạnh, nhỏ giọng mở miệng hỏi.

Cô gái màu đen chính là Hắc Linh Xà trước kia bị An Lâm chọc giận suýt chết.

Cô nghe được câu hỏi này thì lại nhẹ nhàng nở nụ cười: "Nương nương, nếu thật sự là mơ, chúng tôi cũng muốn làm một người vui vẻ nhất trong giấc mơ này!"

Có vẻ như cô gái trong ánh sáng thần bị chọc cười, ánh sáng trở nên sáng đẹp thêm vài phần.

"Tiểu Hắc, tôi nhìn thấy vài phần bất mãn và nghi ngờ từ thần thái của cô."

Hắc Linh Xà bĩu môi: "Tôi đã mất biệt thự, bị cướp mất trứng phượng hoàng cũng thôi, cùng lắm sau này tìm cơ hội đánh hắn một trận. Nhưng cô còn ban cho hắn một vùng đất tốt lành, tôi, tôi..."

Cô gái cười nói: "Có phải là rất không phục không, có phải rất ấm ức không, có phải rất muốn đánh người không?"

Hắc Linh Xà: "..."

"Thế giới này sắp trở nên độc ác rồi, đương nhiên tôi phải bố trí nhiều chỗ. Sự trỗi dậy nhanh chóng của An Lâm đã chứng minh hắn được trời cao quan tâm, chúng ta kết thiện duyên với hắn là tốt, cô cũng đừng nghĩ mãi về những chuyện kia nữa."

"Tiểu Hắc không dám."

Hắc Linh Xà khẽ cúi đầu xuống, cung kính nói.

Nhưng trong lòng cô không cho là đúng.

Thiện duyên ư? Cho dù là thiện duyên lớn hơn nữa tôi cũng phải đánh một trận trước rồi lại nói tiếp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận