Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1282: Ngũ Sát

An Lâm dùng Hám Sơn Quyền chống lại một phát Thiên Băng Quyền của lão hòa thượng.

Năng lượng màu vàng óng nổ tung, khiến cho hai bên đều chấn động đến mức liên tiếp lui về phía sau.

Lão hòa thượng bắt đầu hồi khí, An Lâm lại bị hai hòa thượng còn lại tiếp tục truy kích.

Rất rõ ràng, nếu tiếp tục hao tổn như thế này nữa, An Lâm chắc chắn là người ngã xuống đầu tiên.

"Nếu không phải là bên trong không gian Thần khí không thể dùng bùa chú, đập đan dược và sử dụng người máy, ta e rằng các ngươi sẽ phải chịu hao tổn đấy?" An Lâm cắn răng, nhìn địa hình xung quanh, chạy về phía con hồ nhỏ cách đó không xa.

"Đừng vội trốn!"

"Thí chủ đừng đi!"

Các hòa thượng không chút do dự mà đuổi theo.

Ba vị hòa thượng đột nhiên không kịp phòng bị, toàn bộ đều bị kéo vào trong nước.

Mấy vị hòa thượng đang muốn thoát khỏi sự ràng buộc.

"Rầm rầm rầm!"

"Phá cho ta!"

Một vòng sáng màu đen xuất hiện ở đáy hồ, sức hút cực kỳ mạnh mẽ ầm ầm kéo tới.

Băng đao cuồn cuộn, vô cùng vô tận.

Mọi người dùng nguyên khí bám vào dưới chân, chạy băng băng trên mặt hồ.

Lúc này, dưới chân An Lâm đã đóng băng, mặt hồ càng lấy ba vị hòa thượng làm trung tâm, cuồn cuộn một cách điên cuồng, sức mạnh cực hàn khiến cho dòng nước cuốn hóa thành vô số băng đao!

Sức hút của vực sâu!

An Lâm lúc này đột nhiên lại xoay người, hai tay hơi dang ra mà đối diện với ba vị hòa thượng đang đuổi tới.

"Muốn dùng sức hút ngăn cản chúng ta?"

Kim quang xuất hiện, ba vị hòa thượng mất đi tư cách hoạt động, bị tống ra ngoài.

Bọt nước tung toé.

Cơ thể An Lâm hơi lóe sáng một cái, thở hồng hộc.

Đúng, An Lâm sở dĩ tới đây, là bởi vì ở đáy hồ, có thể khiến cho Âm Thuộc công pháp của hắn diễn sinh chiêu thức, vòng xoáy cực hàn sẽ phóng ra một cách hoàn mỹ nhất!

Các hòa thượng rốt cuộc không chịu nổi, từng tiếng kêu thảm thiết vang lên.

"Họa thủy đông dẫn, gậy ông đập lưng ông, sức phản kích của chủ nhân thực sự rất tuyệt!"

Đại điện Thiên Khung, mọi người của Tứ Cửu Tiên Tông reo hò.

Ngược lại thì các hòa thượng của giới Tây Phương Cực Lạc lắc lắc đầu với vẻ mặt có chút mất mát. Lập tức loại bỏ năm vị cường giả, hy vọng tìm được cây Bàn Đào ít đi rất nhiều.

Hắn cười lạnh một tiếng, dùng dáng vẻ của người thắng cuộc, đi ra ngoài hồ.

"An Lâm, anh..." Hồng Đấu mở miệng nói với vẻ bực tức.

"Tinh thần của Tây Thiên Thủ Kinh đâu? Ta khinh! Bây giờ ta sẽ đưa các ngươi đi Tây Thiên!"

Phối hợp rất tuyệt?

Lời Hồng Đấu sắp nói ra khỏi miệng bỗng nghẹn lại.

"Hồng Đấu, cậu làm rất tốt, cũng may mắn tôi đã hoàn thành nhiệm vụ, đánh bại toàn bộ năm kẻ địch, chúng ta phối hợp rất tuyệt!" An Lâm đưa tay kéo hồng đấu từ trong chỗ lõm lên, trên mặt có nụ cười ấm áp như gió xuân, khen ngợi.

Thành tựu Ngũ Sát, đạt được!!

An Lâm tiến về phía trước, đi đến chỗ lõm của chưởng ấn cực to.

Một người đầu đá, đang nằm ở trong chỗ lõm, bò lên một cách khó khăn.

Hồng Đấu da dày thịt béo, đã trúng mấy phát công kích của hòa thượng, kim quang hộ thể lại không bị phá, điều này cũng làm người ta bất ngờ.

"Thật không hổ là Tông chủ An Lâm! Quá tuyệt vời!"

Đương nhiên, cuộc chiến một đấu năm của An Lâm, vô cùng khiến người ta khâm phục.

Không chỉ có người của Tứ Cửu Tiên Tông, ngay cả những người có thế lực còn lại, cũng chú ý đến cuộc chiến này, không nhịn được mà ca ngợi tới tấp.

"Sư phụ quả nhiên lợi hại nhất!"

Nó nhìn An Lâm, nghe những lời nói kia, cảm giác tực giạn khi bị lợi dụng trước đó chẳng biết vì sao bây giờ lại không sót lại chút gì.

"Ừm..., làm rất tốt." Hồng Đấu gật đầu phụ họa nói.

An Lâm vỗ vỗ vai Hồng Đấu, nói: "Hồng Đấu huynh đệ, chúng ta đi thôi."

Hồng Đấu đột nhiên định thần lại: "Ồ, đúng! Chúng ta đi mau thôi, đi tìm cây Bàn Đào! Đừng để người khác nhanh chân đến trước!"

Hai người bắt đầu chạy đên một ngọn đồi.

Uy năng công pháp Thanh Mộc Trường sinh tầng thứ hai của An Lâm bây giờ bắt đầu triển khai, giữa mỗi một lần hít thở, sức sống của mọi thứ xung quanh đều bổ dưỡng cho bản thân, nhanh chóng bổ sung thêm nguyên khí đã tiêu hao.

"Chính là phía trước, trong rừng cây này có một cây Bàn Đào!" Hồng Đấu chỉ về đằng trước mở miệng nói.

An Lâm có chút hưng phấn, đồng thời cũng hết sức cảnh giác.

Hai con mắt hắn lóe lên ánh sáng trắng, phát hiện địa hình bất thường.

"An Lâm đạo hữu, cơ hội tốt này, chúng ta có thể ở một bên lén lút quan sát cuộc chiến, sau đó chúng ta ngồi làm ngư ông đắc lợi vậy. Hố hố hố..." Hồng Đấu rất hưng phấn, còn cười với vẻ đầu trộm đuôi cướp.

Cạm bẫy trận pháp hẳn là thành viên của hai hoàng tộc này bố trí, họ đang cướp cây Bàn Đào, kết quả rồng hai đầu trở về, đột nhiên lâm vào trong hỗn chiến.

"Còn có một phe là người của hoàng tộc Viêm Hà Thiên Hà châu, cũng chỉ còn ba người đang ngoan cường chống cự lại, hai phe hoàng tộc không đồng minh với nhau..." An Lâm nhìn với vẻ hứng thú.

"Ngoài ra còn có hai phe, một phe là người của hoàng tộc Đại Đường Bạch Hoa châu, năm người đã chết hai, còn còn lại ba người..."

"Con quay huynh đệ của tôi!" Hồng Đấu nói một câu với khuôn mặt đầy phiền muộn và đau khổ.

An Lâm đi vào nhìn một cái lập tức có hứng thú: "Đây không phải là con rồng hai đầu vừa nãy sao? Nhanh như vậy đã ăn xong con quay rồi?"

"Phía trước có đánh nhau!" Mặt An Lâm biến sắc.

"Là hướng của cây Bàn Đào." Hồng Đấu kích động nói.

An Lâm nghe thấy vậy xông thẳng về phía chỗ đó.

"Này, không phải nói có trận pháp mai phục sao?" Hồng Đấu gấp giọng nhắc nhở.

Nhưng mà vừa dứt lời thì nhìn thấy An Lâm cong ngón tay búng một cái về phía hư không cách đó không xa, trận pháp trong nháy mắt liền sụp đổ, mỏng manh giống như bọt biển.

Hồng Đấu lại hít vào một hơi nóng, vội vàng đi theo.

Rầm rầm rầm...

Rừng cây phát ra từng cơn sóng nóng, đốt cháy gần hết thực vật xung quanh.

Tiếng rồng gào đinh tai nhức óc xuất hiện rồi truyền đến, tiếng kêu thảm thiết của từng người cũng vang lên.

Lúc này, cách đó không xa đã truyền đến tiếng nổ vang rền của năng lượng va chạm.

Hồng Đấu mặt hơi đỏ lên.

"Ngay cả trận pháp đối phương bày bố cậu cũng không phát hiện được, đương nhiên sẽ không biết rồi." An Lâm khẽ cười rồi nói, "Có điều trận pháp này rất bình thường, không tính là quá tinh xảo, có thể là sinh linh cảnh giới Hoá Thần bày bố."

"Thật sự có mai phục sao? Sao tôi không thấy cái gì vậy?" Hồng Đấu nói.

Hồng Đấu sợ hãi, lập tức nhìn bốn phía một cách căng thẳng, nhưng không phát hiện ra sự khác thường.

"Phía trước có trận pháp, xung quanh có mai phục!" An Lâm nghiêm nghị nói.

"Ngư ông đắc lợi cái rắm! Không thấy người khác sắp xông tới Bàn Đào Thụ trước mặt sao? Chậm hơn một bước, Bàn Đào đã mất rồi, bây giờ chúng ta bắt buộc phải đi cướp Bàn Đào!" An Lâm vỗ một phát vào đầu Hồng Đấu, tức giận mở miệng nói.

Thật không biết trong đầu người đá này có não hay không.

Hồng Đấu có chút buồn bực gãi đầu một cái, muốn phản bác một chút, nhưng lại không biết nên phản bác thế nào.

Ba phía lực lượng hỗn chiến, bên cạnh một ngọn núi nhỏ, có một cây đại thụ ý xuân dâng trào, bên trên kết đầy những quả Bàn Đào béo mập mọng nước. Từng dải ánh sáng thần kỳ quấn quanh lấy quả Bàn Đào, càng hiện thêm vẻ mê người và quý giá.

"Ha ha ha... cây Bàn Đào là của hoàng tộc Đại Đường hoàng tộc ta!" Một người con trai dáng vẻ tuấn tú, ăn mặc hào hoa phú quý, dưới sự liều mạng mở đường của hai tên đồng bọn khác, xông về phía cây Bàn Đào.

"Hoàng tử Viêm Lạc cẩn thận, có kẻ địch khác vào rồi!" Một nữ tướng lĩnh quát to.

Người con trai ăn mặc hào hoa phú quý, nghe thấy vậy không chỉ không quay đầu lại, mà còn tăng tốc xông đến cây Bàn Đào.

Không thể không nói, quyết định này hết sức chính xác.

Nhưng người đó nhanh hơn hắn quá nhiều, ngực của Viêm Lạc đột nhiên truyền đến cảm giác đau nhức của sự xé rách.

Ngay sau đó, một lưỡi kiếm màu đen xuyên qua cơ thể!

"Roạt!"

(*) Ngư ông đắc lợi: Hai người tranh giành nhau thì chỉ có lợi cho người thứ ba.
Bạn cần đăng nhập để bình luận