Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1612: Tiểu Ma Cô oan ức

Tiểu Ma Cô?

Cái quái gì vậy?

Mặt hoa Minh Giới Đạo ngây ra.

Những lời An Lâm vừa khen nó với cái tên Tiểu Ma Cô này, có liên quan gì sao?

Không chỉ có hoa Minh Giới Đạo, ngay cả Đinh Hiểu Như và Lý Y Doãn cũng ngẩn ngơ, vẫn chưa hiểu nổi.

Đề Na rất tán thành mà gật gật đầu: "Ừm... người khổng lồ An Lâm đặt tên có tiến bộ rồi, trước đây đều là hai chữ, bây giờ lại đặt tên ba chữ rồi!"

"Hì hì..." Hứa Tiểu Lan không nhịn được mà cười thành tiếng.

Hoa Minh Giới Đạo lộ vẻ mặt hoang mang nhìn An Lâm, chín mươi chín cánh hoa đều lộ ra vẻ mặt hoang mang, dường như đang nói, anh nghiêm túc sao?

"Đúng rồi, Tiểu Ma Cô, nhóc có biết đánh nhau không?" An Lâm hiếu kỳ hỏi.

"Như này đi, nhóc vào trong Pokeball không gian của Tiểu Na quang hợp trước, đợi tôi cùng Tiểu Lan giải quyết xong việc thì sẽ lấy nhóc ra." An Lâm mở miệng nói.

Nhưng nó liếc đến chỗ Hứa Tiểu Lan thì lại xuất hiện nỗi sợ hãi không tên, chỉ có thể yên lặng mà lau nước mắt.

An Lâm nghe thấy vậy thì gật gật đầu, cũng không mong chờ một bông hoa chỉ biết nhổ nước bọt biết đánh nhau.

Cuộc đời của ta tự mình ngộ đạo ở giới Bỉ Ngạn, phong cách tràn đầy, có thể gọi là hoa Minh Giới Đạo - đế vương của các loài hoa, vậy mà lại dùng cái tên Tiểu Ma Cô này?!

Rào!

An Lâm sờ sờ cánh hoa với vẻ cưng chiều, cười nói: "Tiểu Ma Cô, sau này nhóc sẽ tên là Tiểu Ma Cô, vừa hay lại vừa đáng yêu, còn phù hợp với ngoại hình và khí chất của nhóc."

Hoa Minh Giới Đạo lại đơ, lúc này một quả cầu ánh sáng đã bay đến trước mặt nó, quả cầu tròn tròn nứt ra, bên trong tỏa ra ánh sáng rực rỡ chói lọi, kèm theo lực hút không gian cực kỳ mạnh mẽ.

Hoa Minh Giới Đạo rất muốn nhổ nước bọt về phía An Lâm.

Ầm ầm! Hoa Minh Giới Đạo giống như bị sét đánh, toàn bộ bông hoa đều ngây ra tại chỗ, sau đó trên mặt phủ kín biểu cảm tổn thương sâu sắc.

Hoa Minh Giới Đạo hơi sững sờ, sau đó lắc lắc đầu, chín mươi chín khuôn mặt mà nhìn An Lâm với vẻ lạnh lùng.

Trời đất đột nhiên yên tĩnh lại.

Nếu không kiêng dè Hứa Tiểu Lan, nó sẽ không rơi vào tình cảnh như thế!

An Lâm lúc này mới chợt hiểu ra, vỗ tay một cái nói: "Đúng ha, giới Bỉ Ngạn không mặt trời, hoa Minh Giới Đạo dựa vào cái gì mà sống vậy?"

"Không..." Hoa Minh Giới Đạo đột nhiên gọi thành tiếng, đau buồn nói, "Tôi cũng không biết quang hợp!"

Hoa Minh Giới đạo bị hút vào không gian bên trong Pokeball sủng vật rồi.

"Cho nó âm khí sao? Tiểu Na có thể làm được." Đề Na vỗ vỗ ngực rồi điều chỉnh dòng chảy khí mạch của Pokeball thú sủng, hội tụ toàn bộ năng lượng tính Âm ở vị trí của hoa Minh Giới Đạo.

An Lâm ghi nhớ những thứ này ở trong lòng, liên tục gật đầu.

"Không biết An Lâm đạo hữu tiếp theo muốn làm gì nhỉ? Tôi có lẽ có thể giúp được anh." Đinh Hiểu Như biết An Lâm và Hứa Tiểu Lan đi tới giới Bỉ Ngạn, chắc chắn không phải đi du ngoạn đơn giản như vậy, nói không chừng hắn cũng có thể dốc một chút sức mọn chăng?

An Lâm kinh ngạc: "Ông trời ban thức ăn cho nó?"

"An Lâm đạo hữu chẳng lẽ có nỗi khổ tâm gì đó trong lòng?" Đinh Hiểu Như nhìn thấy trên mặt An Lâm lộ ra vẻ khó xử, không khỏi vỗ vỗ lồng ngực nói, "Không sao cả, có chuyện gì khó xử thì cứ nói với tôi, tôi nhất định sẽ toàn lực giúp anh!"

Khóe miệng Đinh Hiểu Như nhẹ kéo lại, kiềm chế trái tim muốn xỉa xói, kiên trì giải thích: "Hoa Minh Giới Đạo đã ngộ đạo, không cần bổ sung năng lượng, thiên địa tự có năng lượng ban tặng nó..."

"Chuyện này... Anh nói thật chứ?" An Lâm chần chờ chốc lát, lại hỏi.

Vứt bỏ lập trường, bây giờ An Lâm cũng coi như là bạn của hắn, bạn bè gặp vấn đề, đặc biệt còn là gặp vấn đề ở giới Bỉ Ngạn, hắn rất tình nguyện ra tay giúp đỡ.

Nói thật, An Lâm giúp hắn tìm lại người yêu của mình, giúp hắn trở về cảnh giới Sáng Thế, quà tạ lễ một bông hoa Minh Giới Đạo, hắn cảm thấy vẫn chưa đủ để biểu đạt tâm ý cảm ơn của hắn.

Đinh Hiểu Như gật gật đầu: "Nhưng mà hoa Minh Giới Đạo thích năng lượng tính Âm, nếu như anh muốn khiến nó trở nên mạnh hơn thì có thể để nó hấp thu một ít âm khí, tử khí, U Minh khí..."

"Ờ..." An Lâm đột nhiên không biết nên nói như thế nào.

Lẽ nào lời ngay nói thật, nói tôi muốn đến đánh Cửu U Linh Vương một trận tơi bời?

Phải biết rằng, nơi này chính là địa bàn của Chúc Âm Lão Tổ, ở trên địa bàn của người khác làm chuyện như vậy, chẳng lẽ Chúc Âm Lão Tổ còn có thể tha thứ cho hắn như tha thứ cho Lý Y Doãn?

Hắn là chủ nhân, muốn nuôi dưỡng thú sủng, để nó trở nên mạnh hơn, điểm này vẫn phải có trách nhiệm hết sức.

Hai người cứ ở một bên mà tâng bốc nhau, dáng vẻ tiếc rằng biết nhau quá muộn màng.

Đinh Hiểu Như cũng bày tỏ sự cảm ơn với An Lâm: "Cảm ơn An Lâm đạo hữu đã tìm lại hạnh phúc cho tôi một lần nữa."

An Lâm lại lần nữa bày tỏ sự cảm ơn với Đinh Hiểu Như: "Cảm ơn về bông hoa mà tiền bối đã tặng."

Đinh Hiểu Như vỗ vỗ lồng ngực: "Tôi còn gạt anh sao? Nói ra đi! Ta lấy danh nghĩa Chúc Âm Lão Tổ của tôi ra xin thề, chỉ cần là việc khó mà An Lâm đạo hữu gặp ở giới Bỉ Ngạn, tôi đều tận lực giúp anh giải quyết!"

"Đây là anh nói nhé..." An Lâm dừng một chút, mở miệng nói, "Thật ra tôi muốn nói, tôi với Tiểu Lan tới nơi này, là muốn đánh Cửu U Linh Vương một trận tơi bời..."

Không khí đột nhiên yên tĩnh.

Vẻ mặt tràn đầy tự tin của Đinh Hiểu Như cứng lại một lúc.

"Cái gì?" Mặt Đinh Hiểu Như không nhịn được mà giật giật.

"Tôi muốn đánh Cửu U Linh Vương một trận tơi bời." An Lâm mở miệng nói.

Đinh Hiểu Như: "..."

Lý Y Doãn: "..."

"Ừm... Cái này..." Đinh Hiểu Như có chút tê cả da đầu, "Mạo muội hỏi một chút, An Lâm đạo hữu sao phải đi đánh Cửu U Linh Vương thế?"

Hắn và Cửu U Linh Vương mặc dù không có qua lại gì cả, nhưng dù sao Cửu U Linh Vương cũng là đại năng siêu cấp cảnh giới Hợp Đạo của giới Bỉ Ngạn, có thể nói là mặt tiền của giới Bỉ Ngạn. Một nhân vật như vậy, An Lâm lại nói thẳng muốn đánh nó ở ngay trước mặt hắn - thần chí cao của Quỷ tộc...

Đây không phải là "tát vào mặt" sao?!

Chờ chút, vừa nãy như là mình khuyến khích An Lâm nói ra?

Đinh Hiểu Như vung tay lên: "Chúc Âm tôi nói được là làm được! Tôi còn biết Cửu U Linh Vương đang ở đâu, bây giờ sẽ đưa mấy người qua đó!"

"Thật sao?" Hứa Tiểu Lan không khỏi xác nhận lần nữa.

Họ đã đánh tới cửa rồi, Chúc Âm Lão Tổ không ngăn cản bọn họ đã cảm ơn trời đất rồi, bây giờ lại còn chủ động giúp họ đánh? Chuyện này cũng quá là mơ hồ rồi nhỉ?!

"Chỉ là tôi thấy Cửu U Linh Vương có chút không vừa mắt, cho nên muốn đánh nó một trận." An Lâm nói thẳng.

Đinh Hiểu Như nghĩ một chút, mở miệng nói: "Là bởi vì chuyện nó gia nhập liên quân Thiên Nhân tộc?"

An Lâm nhẹ nhàng gật đầu, không phủ nhận.

Đinh Hiểu Như có chút khổ não mà day day ấn đường: "Như này có được không, chúng ta đánh nó một trận, cho nó một bài học nhớ đời, không đánh chết nó, có được không?"

Lời vừa nói ra, An Lâm, Hứa Tiểu Lan, Đề Na đều kinh ngạc.

"Anh, anh nói chúng ta?" An Lâm nói với vẻ khó có thể tin.

"Ừ, tôi nói sẽ giúp anh, cũng đã lấy danh nghĩa Chúc Âm Lão Tổ tuyên thề, chẳng lẽ còn đổi ý hay sao?" Đinh Hiểu Như mang vẻ mặt tủi thân mà nói.

Hắn đường đường là thần chí cao của Quỷ tộc, lời nói ra như ngàn vàng, ngậm lấy lệ cũng phải thực hiện, nào có thể đổi ý?

Hứa Tiểu Lan vẫn cảm thấy chuyện này rất hoang đường.

Hắn như này là tự tát vào mặt mình rồi hả!

Đinh Hiểu Như nghĩ đến điểm này, cũng có chút muốn ói máu.

Hơn nữa mình còn lấy danh nghĩa Chúc Âm Lão Tổ ra xin thề, chỉ cần là việc khó mà An Lâm đạo hữu gặp phải ở giới Bỉ Ngạn, mình đều tận lực giúp hắn giải quyết?
Bạn cần đăng nhập để bình luận