Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1445: Bị người mình yêu nhất giết chết liên tục

An Lâm bị một màn này dọa cho sợ ngây người.

Tiểu Lan lại dám nhân lúc hắn giả vờ ngủ, mưu sát hắn!

Thân thể An Lâm suy yếu, đâu có thể chống đỡ được thế công mãnh liệt này của Hứa Tiểu Lan, bất đắc dĩ lại bị rót vài hớp thuốc, hồn cũng suýt bay mất.

Hắn biết mình đã không sống được, tràn đầy bi phẫn mở hai mắt ra.

"Ồ, An Lâm, anh đã tỉnh rồi ư?" Hứa Tiểu Lan mỉm cười nói.

An Lâm gần như hỏng mất, phẫn hận nói: "Tiểu Lan, anh thật sự không làm chuyện gì trái lương tâm với em cả, bất kể là Nữ Đế, hay là Cửu Thải Thần Tước, đều là hiểu lầm!"

Hứa Tiểu Lan mơ màng chớp chớp hai mắt xinh đẹp: "Anh đang nói gì vậy? Sao đột nhiên lại kéo đến các cô ấy vậy."

An Lâm hơi sững sờ, sau đó rơi vào trong trầm mặc.

An Lâm vô cảm nhìn Hứa Tiểu Lan: "Nói đi, lần này là ai?"

Thế giới lại chìm trong hắc ám một lần nữa.

Được rồi, quả nhiên vẫn là cái kịch bản này.

An Lâm, chết.

Chốc lát sau, cảm giác quặn đau kịch liệt quen thuộc bắt đầu truyền đến, trong nháy mắt khuếch tán tới toàn thân.

An Lâm mở hai mắt ra, ngắm nhìn cô gái quen thuộc ở trước mặt.

Hiểu lầm sao?

Trong mông lung, một tiếng nói quen thuộc lần nữa truyền đến.

An Lâm: "..."

Không đúng, chuyện này tuyệt đối sẽ không đơn giản như vậy.

"Anh cho rằng chuyện giữa anh và Lam Tiểu Nghê, em không biết sao? Thật không nghĩ tới, ngay cả một con cá mà anh cũng không buông tha, loại đàn ông thay đổi thất thường, bạc tình bạc nghĩa như anh, nên trời tru đất diệt, đi chết đi!" Hứa Tiểu Lan lớn tiếng nói.

"Tiểu Lan!" An Lâm ngồi bật dậy, trực tiếp ôm chặt cô gái trước mặt, nói với giọng tình si: "Anh yêu em!"

Hứa Tiểu Lan cười tàn nhẫn nói: "Ha ha... An Lâm, anh không sao chứ?"

Hứa Tiểu Lan bị một màn trước mắt khiến cho chân tay luống cuống, sửng sốt một hồi lâu, lúc này mới ôm An Lâm, mỉm cười nói: "Ừm... Em cũng yêu anh!"

"An Lâm, An Lâm..."

Ánh nến chập chờn, chiếu sáng hàng lông mày thanh tú nhã nhặn đen như mực, cặp mắt trong suốt linh động, đôi môi nhỏ xinh đầy đặn, cùng với khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy vẻ ân cần của cô gái.

Hứa Tiểu Lan dịu dàng đáp một tiếng: "Ừm, thế nên, An Lâm, tới giờ anh uống thuốc rồi."

An Lâm: "..."

Lúc này, Hứa Tiểu Lan đã cười khanh khách, bưng một chén linh dược tới.

Một chiêu Càn Khôn Đại Na Di này, đã thành công dời đi lực chú ý của Hứa Tiểu Lan, quá hay!

An Lâm mặt lộ xin lỗi: "Ai nha, trượt tay, thật xin lỗi."

An Lâm vui mừng, thầm nghĩ rốt cuộc cũng nhảy qua được cái hố này rồi.

"Không cần, không cần, anh ngủ một giấc là tốt rồi." An Lâm gấp giọng nói.

Nhưng rất nhanh, cô đã lấy lại khuôn mặt tươi cười: "Thôi, không sao, em sẽ sắc một chén thuốc khác cho anh."

Hứa Tiểu Lan ngẩn ngơ, hình như không có ngờ tới tình huống sẽ phát sinh như thế.

"An Lâm, thương thế của anh rất nghiêm trọng, tới giờ uống thuốc rồi." Nụ cười của Hứa Tiểu Lan vẫn không thay đổi, cô nói.

An Lâm duỗi tay đón, mới vừa nhận lấy linh dược, cố tình làm rơi xuống đất.

"Choang!"

Bát vỡ, thuốc chảy đầy mặt đất.

"Tiểu Lan, anh thật sự yêu em." An Lâm trịnh trọng nói.

Chuyện này không hề hợp với lẽ thường!

An Lâm sắp sụp đổ tới nơi rồi, hắn đã tỏ hết cõi lòng rồi, tại sao còn muốn giết hắn?

An Lâm: "..."

"Không cần?" Hứa Tiểu Lan trầm ngâm chốc lát, sau đó đi vào phòng bếp.

An Lâm luống cuống: "Anh đã nói là không cần rồi mà, anh không muốn uống thuốc!"

"Anh không cần uống thuốc nữa."

Trong phòng bếp truyền đến giọng nói của Hứa Tiểu Lan: "Em làm cho anh món ăn bồi bổ thân thể."

An Lâm nghe vậy rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm.

Ngay sau đó, hắn thấy Hứa Tiểu Lan cầm lấy con dao phay sáng loáng, đi ra từ trong phòng bếp, lưỡi đao sắc bén, chiết xạ ra ánh sáng lạnh lẽo kinh người.

An Lâm trừng lớn hai mắt: "Này... Tiểu Lan, em cầm dao phay ra làm cái gì?"

Hứa Tiểu Lan nghiêng đầu: "Nấu ăn đó."

"Nấu... nấu ăn mà em cầm dao phay ra đây làm cái gì?" An Lâm khiếp sợ nói.

Trong một mảnh bóng tối hỗn độn.

An Lâm, đã chết.

Nhuộm đỏ thế giới.

Máu tươi vẩy ra.

Phập!

Hứa Tiểu Lan như không nghe thấy gì, cười lạnh vung đao chém về phía An Lâm.

"Không... Không cần, tại sao vậy, anh yêu em mà, Tiểu Lan!"

An Lâm tuyệt vọng, liều chết giãy giụa nói.

"Còn không biết xấu hổ hỏi em tại sao ư?" Hứa Tiểu Lan cực kỳ phẫn nộ: "Anh yêu em, nhưng anh cũng yêu những người khác! Lúc anh và Hiên Viên Thành tình tình tứ tứ, sao anh không nói những lời này?"

"Được, anh được lắm, em chưa bao giờ nghĩ tới, chính mình lại bị một người đàn ông đội nón xanh!"

Hứa Tiểu Lan giận tím mặt.

An Lâm bày ra vẻ mặt người da đen dấu chấm hỏi: "Đợi một chút, em nói anh Thành ư?"

"Loại đàn ông thay đổi thất thường, bạc tình bạc nghĩa như anh, nên trời tru đất diệt, đi chết đi!" Hứa Tiểu Lan hét lớn một tiếng, dao phay bay thẳng đến người An Lâm.

"Đợi một chút! Hứa Tiểu Lan, em quá đáng quá rồi đấy!" An Lâm đã nổi giận.

Ai cũng có thể sỉ nhục, nhưng mà không thể sỉ nhục mối quan hệ cách mạng hữu nghị thuần khiết giữa hắn và anh Thành!

An Lâm: "..."

Hứa Tiểu Lan cười nói: "Đàn ông đều là một lũ móng heo, em ra đây để lấy nguyên liệu thôi mà!"

"Thế rồi sau, em vào phòng bếp làm đi, cầm dao phay vung vẩy trước mặt anh làm gì?" Khóe miệng An Lâm nhẹ nhàng rút ra.

"Móng heo kho tàu siêu khổng lồ." Hứa Tiểu Lan nói.

An Lâm nuốt nước miếng một cái: "Món ăn nổi tiếng nào cơ?"

"À, bởi vì món ăn em muốn làm, là món ăn nổi tiếng của thần bếp trên Thiên Đình." Hứa Tiểu Lan cười khanh khách nói.

Giọng nói dịu dàng quen thuộc lại truyền tới một lần nữa.

"An Lâm... An Lâm..."

An Lâm biết rồi, đây không phải là ảo cảnh, cũng không là cơn ác mộng.

Đây là Địa Ngục hết sức chân thật!

Cảm giác khi bị dao phay chém đứt thân thể, vẫn còn hằn sâu dấu vết trong đầu.

Cái loại cảm giác đau đớn cực hạn này, còn lan tràn toàn thân.

Đây chính là muốn cho người bạn thích nhất, liên tục giết chết bạn, khiến bạn phải đồng thời thừa nhận hành hạ cả về thể xác và tinh thần, một lần lại một lần, tuần hoàn liên tục, luân hồi vô tận.

Đây mới thật sự là hành hạ ác độc nhất.

"An Lâm, anh tỉnh rồi, nên uống thuốc thôi." Nụ cười của Hứa Tiểu Lan vẫn dịu dàng như cũ.

"Tiểu Lan, anh yêu em." An Lâm nói bằng giọng điệu hết sức chân thành.

"Em biết rồi, mau, uống thuốc." Hứa Tiểu Lan mỉm cười nói.

An Lâm thầm tuyệt vọng trong lòng, thậm chí lần này Hứa Tiểu Lan còn không thèm nói câu "Em cũng yêu anh"!

"Tiểu Lan, tại sao em không nói em cũng yêu anh?" An Lâm không cam lòng hỏi.

Nụ cười của Hứa Tiểu Lan vẫn không thay đổi: "Trước kia nói rồi, đợi sau này có thay đổi, em sẽ lại báo cho anh."

An Lâm: "???"

Còn có kiểu trả lời bớt việc như vậy ư?

"Tiểu Lan, anh chỉ muốn nói, anh yêu em, thế nên cho dù em cho anh uống độc dược, anh vẫn cam tâm tình nguyện uống nó!" An Lâm hết sức nghiêm túc nói.

Bàn tay nắm bát của Hứa Tiểu Lan khẽ run lên, linh dược ở trong chén hơi sóng sánh.

An Lâm nhìn Hứa Tiểu Lan, nói: "Anh uống đây."

Hứa Tiểu Lan im lặng không lên tiếng.

"Anh uống thật đó?" An Lâm lại nói.

"Nói uống thì uống mau đi, lầm bà lầm bầm làm gì?"

Hứa Tiểu Lan đưa bát tới trước khóe miệng An Lâm, rót thẳng một mạch.

"Ưm... ực ực ực... ực ực ực..."

An Lâm bị rót thẳng một chén thuốc sạch trơn.

Trong lúc bất chợt, nỗi quặn đau kịch liệt lại truyền đến.

Sau đó cảm giác đau đớn lan tràn toàn thân, dường như muốn xé rách thân thể!

Hứa Tiểu Lan rơi lệ đầy mặt, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt An Lâm, nói: "Cảm ơn anh vì đã yêu em như thế, coi như là độc dược, cũng cam tâm tình nguyện uống vào, nhưng em chính thức thông báo cho anh, là em không yêu anh..."

An Lâm: "..."

Là con mắt nào của em thấy anh cam tâm tình nguyện uống?

An Lâm không cam lòng: "Tại sao..."

Vẻ mặt Hứa Tiểu Lan đột nhiên tan vỡ: " Mỗi ngày anh đều ngủ với Đại Bạch, đừng cho là em không biết anh và nó làm gì!"

An Lâm: "???"

Thế này cũng quá sỉ nhục hắn rồi, Đại Bạch chính là một con chó đấy!

Lại còn là chó đực!

"Loại đàn ông thay đổi thất thường, bạc tình bạc nghĩa như anh, nên trời tru đất diệt, đi chết đi!" Hứa Tiểu Lan hét lớn một tiếng, một cái tát lập tức rơi trên mặt An Lâm.

Chát!

An Lâm, lại chết.

Trong một mảnh tối tăm.

"An Lâm... An Lâm..."

Giọng nữ dịu dàng, vang lên ở bên tai.

"Đừng ngủ nữa, nên rời giường uống thuốc nào..."

Cứ như vậy, An Lâm rơi vào một vòng luân hồi không cách nào thoát đi.

Ở cái thế giới này, hắn bị người mình thích nhất giết chết liên tục.

Liên tục bị đả kích, liên tục phải chịu thống khổ sâu tận xương tủy.

Hết thảy, như không có điểm cuối...
Bạn cần đăng nhập để bình luận