Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1083: Tiểu Sửu và Bạch Dao khiếp sợ

"Lam Tiểu Nghê? Tôi không nghe nhầm đấy chứ?" Tiểu Sửu nói với vẻ mặt khó có thể tin nổi.

"Là Lam Tiểu Nghê mà chúng ta đã từng gặp kia sao?" Bạch Dao cũng mở to đôi mắt xinh đẹp, cứ như là chính mình vừa mới nghe nhầm vậy.

An Lâm thản nhiên gật đầu nói: "Chính là cô ấy, công chúa Lam Tiểu Nghê của tộc Linh Ngư. Bởi vì rơi xuống mộ cổ Vẫn Thần mà cô ấy đã cứu tôi một mạng, cho nên tôi quyết che chở cô gái Linh Ngư này rồi."

"Đây... tình hình phát triển của chuyện này sao cứ khiến tôi cảm thấy không hiểu nổi thế nhỉ..." Tiểu Sửu gãi đầu.

An Lâm vừa nói vừa thở dài một tiếng: "Chuyện này kể ra tử tế thì cũng rất dài, quả đúng là một mối nghiệt duyên mà... chẳng qua chuyện cô gái ấy đã liều chết cứu tôi là thật, tôi là người có ơn ắt sẽ báo, cho nên hai người không để tâm chứ?"

Trước đó Lam Tiểu Nghê và Tiểu Sửu, Bạch Dao đã có khúc mắc không nhỏ, chuyện này An Lâm cũng đã biết rồi.

Tiểu Sửu cười khổ một tiếng: "Khúc mắc trước kia giữa chúng tôi và cô ấy cũng chỉ là do lập trường khác biệt thôi, cô ấy và Trần Nam có ý đồ cướp Bạch Dao đi, cho nên mới gây ra thù oán."

"Hiện giờ tôi và Bạch Dao đã tu thành chính quả, tức giận cũng đã sớm tiêu tan. Ngược lại, tôi giết mất vị hôn phu của cô ấy, lại suýt chút nữa giết luôn cô ấy... Hi vọng cô ấy sẽ không để ý trong lòng mới phải."

An Lâm: "..., Lam tiểu đệ là một cô gái cực kỳ đơn thuần, lại còn là một người cực kỳ yêu cái đẹp nữa. Cái mặt mũi của Trần Nam lúc trước cũng suýt nữa khiến Lam Tiểu Nghê lọt vào trong hố, còn nhan sắc nghịch thiên như tôi thế này đương nhiên sẽ khiến cô ấy đắm chìm đến mức không cách nào tự kiềm chế được, đây cũng chính là nguyên nhân tôi nói gì cô ấy cũng đều nghe!"

Thật ra Tiểu Sửu không biết phân biệt sắc đẹp của con người, An Lâm nói mình đẹp trai hơn Trần Nam, nói không chừng Tiểu Sửu đã thực sự tin luôn rồi...

"Khụ khụ... đã nói cô ấy là ân nhân cứu mạng tôi rồi. Chuyện này kể ra thì rất dài dòng, để sau hãy nói đi." An Lâm cảm giác đề tài này hơi bị sai lệch rồi, thế nên liền lên tiếng kết thúc đề tài này.

Bạch Dao nhìn vẻ mặt bừng tỉnh như hiểu rõ hết thảy của Tiểu Sửu, há to miệng, nhưng cuối cùng cũng không nói gì.

Bạch Dao: "..."

An Lâm khẽ thở phào nhẹ nhõm.

An Lâm gật đầu: "Yên tâm đi, cô ấy sẽ không để ý đâu, cô ấy nghe lời tôi lắm."

Nhưng Bạch Dao cũng không có ý định phá ngay trước mặt, dù sao thì An Lâm cũng cần mặt mũi nữa mà!

Tiểu Sửu liền bày ra vẻ mặt kinh ngạc: "Anh An, cho nên rốt cuộc thì anh và cô gái kia đã xảy ra chuyện gì?"

Tiểu Sửu: "..."

"Hóa ra là vậy!" Tiểu Sửu chợt hiểu ra.

Cô nhìn thấy sự ngờ vực và lo lắng trên mặt Bạch Dao, bỗng nhạy bén hành động, 'tách' một tiếng, một hình ảnh cực đẹp đẽ và kinh điển liền được chiếu trên mặt đất.

"Nhưng mà... Việc cô ấy nghe lời anh, cùng với chuyện cô ấy là ân nhân cứu mạng anh hình như không có liên quan gì mà?" Bạch Dao vẫn mờ mịt nhìn An Lâm, cố ép để lái về cái vấn đề kia.

"Bạch Dao, cô thực sự không cần phải lo lắng đâu, quan hệ giữa người khổng lồ An Lâm và Lam Tiểu Nghê thực sự rất tốt, chắc chắn tộc Linh Ngư sẽ không trả thù tộc Bạch Hồ đâu!"

Xem ra là An Lâm đã thắng rồi, cuối cùng cái đề tài này cũng bị An Lâm dùng cách thức không biết xấu hổ kiểu này mà cưỡng ép kết thúc...

Cũng đúng lúc này, Đề Na nhảy xuống bả vai, im lặng lôi đá thủy tinh ghi hình ra.

Đề Na cười rất nhẹ nhàng, tranh công: "Bạch Dao còn đang lo lắng rằng lời anh nói trước đó là đang an ủi cô ấy, cho nên tôi liền lấy ra bức hình kỷ niệm này, để chứng minh mối quan hệ giữa anh và tộc Linh Ngư quả thật rất tốt! Thế nào, Tiểu Na nhanh trí lắm đúng không?"

Bạch Dao: "..."

Ầm ầm!

An Lâm: "..."

Bạch Dao: "..."

Hình ảnh trên mặt đất, tại một bờ biển lúc mặt trời vừa mới bắt đầu lên, An Lâm và công chúa nhân ngư cùng tắm mình trong ánh nắng đang ôm chầm lấy nhau, một hình ảnh cực kỳ có ý nghĩa lại còn vô cùng đẹp đẽ.

Không cẩn thận làm vỡ mất, lại có thể vỡ thành bộ dáng bụi phấn kia sao?

Đây là hủy thi diệt tích đúng không? Nhất định là vậy rồi?!

Cốt Ngọc Tiên Trùng: "..."

Tiểu Sửu: "..."

Đá thủy tinh ghi hình đột nhiên nổ tung, hóa thành bột mịn.

"Ây da, đá thủy tinh này giòn ghê, không cẩn thận làm vỡ mất rồi." An Lâm bày ra vẻ mặt đầy tiếc nuối: "Thật xin lỗi, Tiểu Na."

Tiểu Sửu: "..."

An Lâm im lặng đi đến trước mặt Đề Na: "Tiểu Na, cô làm gì vậy?"

Bạch Dao cuồn cuộn cảm xúc, mối quan hệ giữa hai bên rất tốt đẹp đã được xác nhận, thế nhưng sao cô lại cảm thấy... như đã phát hiện ra một chuyện còn ghê gớm hơn?

Được An Lâm khen ngợi, Đề Na có chút vui vẻ trong lòng.

An Lâm nhận lấy đá thủy tinh ghi hình, cười nói: "Rất nhanh trí, Tiểu Na thật giỏi!"

Cho dù là đang diễn trò, nhưng có thể làm thật một chút có được không hả?

Đề Na mở to hai mắt, tủi thân nói: "A... Viên đá thủy tinh ghi hình này hư rồi... bên phía Tiểu Thiên tôi nên giải thích kiểu gì đây?"

"Ồ? Tiểu Thiên cũng tham dự sao?" Ánh mắt An Lâm cực kỳ sắc bén.

"Nó chỉ bảo với tôi là chụp lại cảnh anh ở bên người khác phái, chụp lại ảnh có tiếp xúc thân thể, cái loại đam mê này rất quái lạ, nếu như không phải nó đau khổ cầu xin tôi, thì tôi cũng sẽ không giúp đỡ đâu." Đề Na có chút buồn rầu mở miệng.

"Ha ha... Hóa ra là như vậy..." An Lâm liền cười lên.

Kẻ xúi giục ấy hả... Hắn đã hiểu ra rồi...

"Tiểu Na, cô không cần lo lắng về Tiểu Thiên, để tôi nói giúp cô là được rồi." An Lâm cười ha hả.

Tiểu Sửu nuốt nước miếng ực một tiếng, có vẻ như hắn vừa thấy được sát khí trong mắt An Lâm...

Bạch Dao cũng giật giật lông khỉ của Tiểu Sửu bên cạnh, lén lút truyền âm: "Đừng nói lung tung, hiện giờ chúng ta phải giấu mình một chút... có khi, giữa An Lâm và Lam Tiểu Nghê chỉ là tình bạn bè thuần khiết thì sao?"

"Thuyền lớn? An Lâm anh sửa thuyền lớn làm gì vậy? Lớn đến mức nào?" Bạch Dao tò mò hỏi.

"Đúng vậy, một chiếc thuyền lớn." An Lâm cười nói.

Tiểu Sửu nghi hoặc: "Sửa thuyền?"

"Nhờ cô ấy sửa thuyền cho tôi ấy mà." An Lâm nói.

"Đúng rồi, anh An này, anh tìm các chủ Bạch có việc gì sao?" Tiểu Sửu hỏi.

Ở chung với Bạch Lăng lâu ngày, một vài lý luận và thuật ngữ thỉnh thoảng được cô ấy nói ra đều khiến An Lâm ngớ ngờ hết cả người, cảm thấy chính mình cứ như một con tinh tinh lớn chưa được khai hóa vậy, đả kích cũng cực kỳ lớn.

"Tôi cũng tin anh, tông chủ An Lâm." Bạch Dao cực kỳ chân thành nói.

"Chuyện này Tiểu Na cũng có thể chứng minh nè!" Đề Na giơ tay phát biểu.

An Lâm trợn trắng mắt: "Không cần cô chứng minh."

Việc này cứ thế liền tạm thời kết thúc, mọi người bắt đầu trở về nhà chính của Tứ Cửu tiên tông.

"Phải rồi, Bạch Lăng đang ở đâu, tôi có chuyện quan trọng muốn tìm cô ấy." An Lâm mở miệng hỏi.

"Những ngày này Bạch các chủ vẫn luôn đợi ở tiểu thế giới Phượng Hoàng, cũng không hề ra ngoài." Tiểu Sửu trả lời.

"Lại đang chìm đắm trong nghiên cứu sao?" An Lâm có chút câm nín: "Gần đây cô ấy đang làm cái gì vậy, cảm thấy cứ như biến thành trạch nữ trầm mê khoa học kỹ thuật luôn rồi."

Tiểu Sửu bất đắc dĩ cười một tiếng: "Chuyện này thì chúng tôi cũng không biết, Bạch các chủ ở trong tông môn này cũng chỉ nghe theo mỗi mình anh An, chúng ta nào có cơ hội hỏi cô ấy đang bận cái gì, hỏi cô ấy xong, có khi chúng tôi còn nghe chẳng hiểu ấy chứ."

An Lâm cũng cười theo, trong lòng thì nói, mấy người nghe không hiểu, chẳng lẽ tôi lại nghe hiểu được chắc?

"Tôi tin anh, anh An." Tiểu Sửu chân thành nói.

Tiểu Sửu và Bạch Dao đồng loạt gật đầu như gà mổ thóc.

An Lâm thở chậm một chút, giải thích với mấy người trước mặt: "Tôi và Lam Tiểu Nghê chỉ là bạn bè bình thường, tôi là đại ca, cô ấy là tiểu đệ."

Hỏng bét rồi, sao mà càng phân tích thì mọi chuyện cứ như là bị kích thích thế này?

Bạch Dao: "..."

Tiểu Sửu lộ vẻ trầm tư: "Kết hợp đoạn trên với đoạn dưới... hóa ra Lam Tiểu Nghê chính là bạn bè tốt mà anh An nói gì liền nghe nấy, nhỉ?"

An Lâm khua tay vẽ ra một hình bầu dục: "Đại khái là dài chừng một trăm dặm thì phải."

Tiểu Sửu: "..."

Bạch Dao: "..."

Một khỉ một hồ ly lại tiếp tục bị dọa sợ thêm một lần nữa.

Đúng vậy, chiếc thuyền An Lâm muốn Bạch Lăng sửa giùm chính là...

Vũ khí chiến lược tương lai của Tứ Cửu tiên tông, chiến hạm Tinh Hỏa!
Bạn cần đăng nhập để bình luận