Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 2286: Thập đại hoang cổ tồn tại

Hắc ám đè ép, muốn hoàn toàn bóp nát ba đại thiên thần chí cao ở bên trong.

Đóa hoa vô lượng, lực lượng của trời, ba đại thiên thần chí cao, vào giờ khắc này đồng thời bộc phát ra hào quang loá mắt đến cực điểm, ở trận pháp cảm ứng tác động của nhau, bọn họ lần nữa hợp thành một thể!

An Lâm cảm giác được lực cản lúc trước đột nhiên biến mất sạch trơn, sau đó hắc ám liền không có chút nào trở ngại mà bắt đầu đè vào giữa, chẳng qua hắn biết, hết thảy đều là phí công thôi.

Quả nhiên, ở thời điểm hắc ám tiếp xúc với vị trí trung tâm, toàn bộ biến thành thể lưu màu đen rơi xuống phía dưới, hơn nữa còn khiến cho An Lâm mất quyền khống chế bộ phận hắc ám kia.

Một thiên nhân tuấn mỹ đến cực điểm, chậm rãi đi ra từ trong bóng tối, tóc dài bồng bềnh, mười cánh mở rộng, vóc người thon dài cân xứng, thoạt nhìn cực kỳ cảnh đẹp ý vui.

Ngoại hình của hắn vẫn giống bốn thiên nhân trước đó, điểm khác biệt duy nhất chính là mười cái cánh ở phía sau, bên trên lại xuất hiện mười loại đồ đằng khác nhau.

"Người khổng lồ An Lâm, cái thiên nhân này, cảm giác không giống lúc trước. . . " tiểu tinh linh nhỏ giọng nói.

"Phải, chỉ sợ là Tam Tương Luân Hồi Chân Thiên đại trận trọn vẹn, lực lượng mạnh hơn so với trước một đoạn. . . " An Lâm nhẹ nhàng gật đầu, "Ba đại thiên thàn chí cao giao chiến, vốn không phải là vì thắng chúng ta, mà là muốn dựa vào lượng lớn lực lượng của trời để kéo gài thời gian."

Lúc này An Lâm mới thật sự giật mình, có phần kinh ngạc nhìn về phía Đế Ngũ.

Trên mặt Đề Na hiện lên chút mất mát khó có thể che dấu.

" Thiên nhân cuối cùng? " An Lâm khẽ nhíu mày, nhìn về ba cái đầu phía trên người Đế Ngũ, cười như có như không nói: "Các ngươi không có ý định chơi trò tự bạo nữa rồi hả? Lỡ đâu cái Đế Ngũ này không nghe lời của các ngươi thì sao?"

An Lâm cảm thấy rất bất đắc dĩ.

Thiên Nhân tộc vẻ mặt ưu nhã, trong ánh mắt khi nhìn An Lâm và Đề Na, thế mà lại không có bao nhiêu địch ý, ngược lại còn lộ ra nụ cười như tắm gió xuân.

Đế Ngũ không để tâm tới lời châm chọc của Lưu Kim, hắn nhìn các cường giả xung quanh một chút, cánh chim phía sau khẽ rung động, mười loại thần quang với màu sắc bất đồng tuôn ra từ cánh chim, cứ như thể mười con sông quanh co khúc chiết.

"Nhưng bây giờ, hiển nhiên là bọn họ không kéo dài được thêm nữa, muốn thay đổi phương thức rồi."

Cô không có cơ hội khích bác li gián rồi.

"Ta là Đế Ngũ, thiên nhân hoàn mỹ nhất, cũng là thiên nhân cuối cùng. " hắn nói rất hiển nhiên, nói như là lý lẽ phải vậy, giống như là đang trần thuật một sự thật.

An Lâm nhìn những chiếc cánh phía sau Thiên Nhân tộc, vẻ mặt trở nên ngưng trọng hơn mấy phần.

Đế Ngũ cùng An Lâm nhìn nhau, khẽ mỉm cười, gật đầu nói: "Không sai, mặc dù ta thân là Đế Ngũ, nhưng cũng là Đế Tứ, ta có linh hồn của Đế Tứ."

Cuối cùng, ngay cả thân hình Đế Ngũ cũng hoàn toàn bị nuốt hết.

"Hừ, ngươi đừng khích bác ly gián nữa, lần này Đế Ngũ sống lại, chúng ta dùng hết toàn lực để bảo lưu lại thần hồn của Đế Tứ, để hắn tồn tại ở bên trong hạch tâm của đóa hoa vô lượng. . . " Thiên Thần Sinh Mệnh cười lạnh nói.

Ngay sau đó, mười thân hình tản ra hơi thở cực kỳ cường đại kinh khủng, chậm rãi xuất hiện ở trong thần quang. Mỗi một người phóng ra một trong bốn loại lực lượng mạnh nhất, thiên không, hải dương, sinh mệnh, lực lượng của trời, làm cho người ta một loại cực kỳ cảm giác áp bách mãnh liệt và hít thở không thông.

"Ha ha, ngươi có thể sống lại thêm một lần nữa thì như thế nào? Nhiều lắm là lại hưởng thụ thêm một cơ hội bị nhiều người cùng ức hiếp mà thôi. " Lưu Kim vác Cuồng Đao, cười ha ha nói.

Thần quang kia càng ngày càng tỏa sáng, càng ngày càng chói mắt.

Tráng hán cầm trong tay hai thanh kim xiên, đạp trên bọt sóng, nhìn lên bầu trời, hải vực xung quanh xuất hiện vô số con mắt, đưa mắt nhìn trời cao.

Một thiếu nữ cầm chiếc ô trăm hoa đua nở chậm rãi bước đến, trần ngập hơi thở mùa xuân.

"Không nên coi thường ba đại thiên thần chí cao chúng ta. " Thiên Thần Thiên Không lạnh giọng lên tiếng.

"Tê tê tê. . . " một con cự mãng toàn thân màu bích lục của biển cả đang trườn mình ở biển Bạch Quỳnh, sóng dữ vạn trượng cuồn cuộn nổi lên, cả biển Bạch Quỳnh cũng xuất hiện xoáy nước khổng lồ, giống như là tôn nó làm chủ.

Mười quái vật nghe nói như thế, đều là lộ ra tiếng cười tỏ vẻ hiểu ý.

"Graoooooo! " một con cá sấu khổng lồ có làn da giống như trời xanh mây trắng, hoàn mỹ dung nhập vào bầu trời, chậm rãi bay qua đỉnh đầu, hai cái đồng tử tựa như mặt trời, ngưng mắt nhìn đám người An Lâm.

Đế Ngũ vẫn nói chuyện với giọng điệu rất bình tĩnh, hiển nhiên là hắn không hề thấy sợ hãi.

"Cảm nhận sự sợ hãi mà thập đại thái cổ tồn tại mang tới cho các ngươi đi."

"Các ngươi nói muốn tiếp tục lấy nhiều khi ít với ta, nhưng bây giờ, chỉ sợ các ngươi không có cơ hội đó, suy cho cùng bên chúng ta vẫn nhiều hơn."

Tiếng chuông gió lanh lảnh vang lên.

Đế Ngũ nhìn những tồn tại khủng khiếp xuất hiện, giọng điệu vẫn dịu dàng, tựa như Thiên Âm có thể nhắn nhủ đến từng cái sinh linh.

"Thiên Không Ngạc, Hải Dương Mãng, Địa Ngục Khuyển và Thần Hoa Nữ."

"Hải Vương Thần, Thương Vân Bằng, tứ thiên nhân ngập tràn thánh huy."

Một con dã cẩu toàn thân đỏ sẫm phóng ra hơi thở tử vong đậm đặc, nhắm mắt theo sát ở thiếu nữ phía sau, mà ở sau cô ta và con dã cẩu là một mảnh núi thây biển máu vô tận.

An Lâm và Đề Na thấy đám quái vật xuất hiện, sắc mặt trở nên ngưng trọng. Bọn họ có thể cảm giác, những thứ sinh linh này là chân thật, là sinh mệnh thật sự.

Bốn thiên nhân đắm chìm trong thiên quang siêu phàm xuất trần, vẻ mặt tươi cười mà nhìn An Lâm.

Đại bàng mọc ra vô số bướu thịt, toàn thân tái nhợt, thân hình che khuất bầu trời, hai cánh trải dài mấy trăm dặm, khẽ vỗ vài cái là nhấc lên vạn dặm cuồng phong!

Đám Thần Linh Sáng Thế Lưu Kim đều không có cảm giác sẽ nắm chắng phần thắn, bởi vì bọn họ phát hiện, sau khi những thứ quái vật trước mắt đều dung hợp quyền hành chí cao cùng với lượng lớn lực lượng của trời, dao động khí thức tỏa ra từ chúng lại không kém Thần Linh Sáng Thế chút nào!

Nói theo cách khác, bọn họ đối mặt với khoảng chừng mười vị Thần Linh Sáng Thế vây quanh!

"Ta cùng Đề Na đối phó Đế Ngũ, các ngươi ứng phó với đám còn lại, có thể làm được không? " An Lâm chậm rãi rút ra kiếm Thắng Tà, mở miệng hỏi.

Các Thần Linh Sáng Thế đều ngẩn ra, sau đó nhìn về phía những tồn tại tản ra hơi thở kinh khủng trước mắt.

Năm đối phó mười. . . Đây là đang bảo bọn hắn lấy một đánh hai sao?

"Thật đúng là biến thành đối phương lấy nhiều khi ít rồi. . . " Tam Sinh Linh cười hì hì nói.

"Ai bắt nạt ai còn chưa biết đâu." Lưu Kim nhếch miệng cười một tiếng.

Hắc Thạch cử động ngón tay nhỏ nhắn, trường thương ngân bạch vẽ ra một đám thương hoa hoa lệ ở trên hư không, trên khuôn mặt lãnh diễm cũng hiện lên một nụ cười: "Chỉ là chứa đựng hơi thở của Thần Linh Sáng Thế mà thôi, rất nhanh bọn họ liền sẽ rõ, chênh lệch giữa các Thần Linh Sáng Thế, cũng là rất lớn."

An Lâm thấy các người bạn Sáng Thế thân mến đều dâng trào ý chí chiến đấu rất cao, thì yên lòng rồi. Hắn tập trung ánh mắt về phía Đế Ngũ, mỉm cười nói: "Dây chính là đòn sát thủ cuối cùng của các ngươi sao?"

Hắn biết, đây là lần cuối cùng ba đại thiên thần chí cao vận dụng lực lượng của Tam Tương Luân Hồi Chân Thiên đại trận, nếu như lần này thất bại, bọn họ liền không còn thừa lực lượng để kích phát đại trận nữa.

An Lâm cũng biết, Thiên Thần Sinh Mệnh còn có một đòn sát thủ, đó chính là đạo bản thển cuối cùng. Nhưng hắn không xác định đạo bản thể cuối cùng xuất hiện trong Tam Tương Luân Hồi Chân Thiên đại trận, có thể thể sẽ tạo ra liên kết nào đó không.

Để lại chiến lực mạnh nhất cho Đế Ngũ, là hợp lý.

Kẻ địch bị ép tung ra đòn sát thủ cuối cùng, hắn cũng quyết định không hề giấu diếm mình nữa, bất kể có như thế nào, cũng phải tiêu diệu được ba đại thiên thần quyền hành chí cao!
Bạn cần đăng nhập để bình luận