Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1598: Nhóm đồ đệ của An Lâm

Lam Tiểu Nghê bắt đầu bố trí phòng tuyến Tây Hải, phân chia từng đại năng trấn thủ các khu vực quan trọng.

Cô đã thức tỉnh quyền năng của nước, trong đó có một loại năng lực chính là cảm nhận được sự dao động của hải vực trong phạm vi một triệu dặm, cũng chính nhờ năng lực này, Tây Hải liền trở thành sân nhà chiến đấu của cô.

Không có bất cứ hành động nào của Thiên Nhân tộc có thể qua mắt được sự dò xét của cô.

Sự thống trị của Lam Tiểu Nghê hiện giờ càng thêm ổn định, những hạng mục công việc mà cô giao phó không có bất cứ đại năng Tây Hải nào đề xuất phản đối, mà còn tỏ ý rằng chắc chắn chấp hành theo.

Cuộc chiến sắp tới, Lam Tiểu Nghê sẽ không buông lỏng cảnh giác, mà sẽ càng thận trọng hơn.

Cuộc chiến của tiểu đội Phá Lộ đã phơi bày tình hình bên trong của Thiên Nhân tộc ra trước mắt người đời.

Chỉ với một Nam Thiên Môn, liền có chín Thiên Nhân tộc cảnh giới Thiên Khải, hai Thiên Nhân tộc cảnh giới Thiên Thần, hai thiên thần nắm giữ quyền năng, một thiên thần có quyền năng tối cao trấn thủ...

Nam Thiên Môn đã như thế, vậy Tây Thiên Môn bọn họ thì sao...

Nửa người trên của cô mặc một chiếc áo ngắn màu xanh lam, để lộ ra cái eo nhỏ trắng nõn mềm mịn, dưới ánh mặt trời chiếu sáng rực rỡ, chiếc đuôi cá còn đang ngán ngẩm khẽ quẫy quẫy.

Đôi mắt xanh biếc của Lam Tiểu Nghê hơi sáng lên: " Dự tính xấu nhất, mình chắc chắn đã trở thành một con cá chết... Nếu vậy thì, chẳng phải mình nên sớm viết một bức di thư hay sao?"

Hội nghị kết thúc.

Dự tính xấu nhất là gì đây?

Nhóm Thiên Thần không ra tay, có thể là vì kiêng kỵ sự phản phệ của Thiên Đạo, cũng có thể là do thời cơ chưa tới.

Cô gần như đã viết mấy chữ này ra theo bản năng.

Phải biết rằng, chiến đấu suốt năm mươi năm, họ chưa từng thất bại, đó là bởi vì những đối thủ cấp bậc Thiên Thần căn bản không hề ra chiến đấu!!

Nói là làm ngay!

Nhưng chiến lực mạnh mẽ của phe địch chưa xuất hiện, Lam Tiểu Nghê cũng không thể coi như kẻ địch không tồn tại được, cô nhất định phải chuẩn bị cho tình huống xấu nhất!

Nếu như nói Tây Thiên Môn không có Thiên Thần vậy thì càng không thể nào! Chỉ bởi chính Lam Tiểu Nghê đã biết được, ở bên trong một mộ địa nào đó nằm ở chỗ sâu của Tây Hải, có một Thiên Thần Hải Dương nắm giữ quyền năng chí cao ở bên trong...

Cô chống cằm, chìm vào trầm tư.

Bàn tay đang cầm bút của Lam Tiểu Nghê hơi ngừng lại.

Lam Tiểu Nghê tiếp tục nhoài người nằm tắm nắng trên những bọt nước màu sắc sặc sỡ.

Đột nhiên cô không biết nên viết tiếp thế nào nữa, nên viết cái gì mới được đây?

Cô lấy một tờ giấy trắng và bút mực trong nhẫn không gian ra, hơi le chiếc lưỡi nhỏ thơm tho, đôi mắt xanh biếc xuất hiện thần thái hưng phấn và e lệ, viết mấy chữ lên chỗ góc trên cùng bên trái: lão đại An Lâm.

Ngay cả chính cô cũng không ngờ tới, người duy nhất mà mình muốn viết di thư cholại chính là hắn.

Diệp Linh đang đứng một bên đút trái cây cũng tò mò hơi cúi người xuống, mang theo một làn hương thơm mát, đôi mắt linh động hữu thần tò mò nhìn An Lâm: "Sư phụ bị cảm ạ?"

"Hắt xì!"

Cả người An Lâm run lên, bổ cứu chính mình: "Cũng có thể "người" nghĩ tới mình không phải là người, mèo mèo chó chó sâu sâu cá cá cũng có thể nhớ mình mà, mình nổi tiếng quá rồi..."

Từ Thủy Thượng Tiên Địa truyền ra giọng nói êm tai nhưng lại xoắn xuýt của Lam minh chủ.

Hiện giờ độ nổi tiếng của An Lâm đang cao, cũng mơ hồ trở thành kiểu ông chồng quốc dân rồi, Hứa Tiểu Lan cô cũng không phải ma quỷ gì đó, chẳng lẽ còn có thể oán giận những tu sĩ nữ yêu thích An Lâm nhà cô sao?

Khuôn mặt Lam Tiểu Nghê bỗng nhiên ửng đỏ, một đôi mắt sáng tựa như sắp trào nước, hai viên trân châu gắn dưới vành tai nhỏ nhắn tinh xảo khẽ động, hệt như trái tim đang thấp thỏm loạn nhịp của cô vậy.

Về phần những tu sĩ nữ khác, người có thể vượt qua được cô có mấy ai? Tranh đoạt An Lâm với cô thì cũng phải cân nhắc đến thực lực của chính mình chứ? Trong Nhân tộc này cô là người lợi hại nhất, cô có tự tin này.

Cô cũng rất xuất sắc mà, cũng có rất nhiều tu sĩ nam ngưỡng mộ cô, nhưng họ đều rất có giới hạn, tự biết bản thân không xứng với cô nên cũng sẽ không đi mơ giấc mơ cóc mà đòi ăn thịt thiên nga.

Hứa Tiểu Lan vẫn rất tự tin, chỉ cần An Lâm nhà cô không thích những cô gái khác là được.

"A a a a... Muốn chết quá đi mất!"...

Hứa Tiểu Lan không thèm quan tâm, mà chỉ cho người đàn ông một cái liếc mắt, sau đó mới tiếp tục cắn linh quả phầm phập.

Thời gian này, cho dù có người thật sự yêu thích An Lâm thì cô cũng không quan tâm.

Dù sao An Lâm nhà cô cũng xuất sắc như vậy, chẳng lẽ còn không cho tu sĩ nữ khác yêu thích sao?

Dưới vầng mặt trời ấm áp, đột nhiên An Lâm lại hắt hơi một cái.

Đôi mắt xinh đẹp của Hứa Tiểu Lan cũng liếc qua chỗ An Lâm.

Diệp Linh không kìm được trợn trắng mắt.

"Có thể là có tiểu mỹ nhân nhớ mình rồi chăng?" An Lâm vui tươi hớn hở.

Ầm ầm...

Đột nhiên, trên trời dày đặc mây đen.

Vẻ mặt An Lâm hơi ngẩn ra.

Trên mặt Diệp Linh lại lộ ra vẻ vui mừng: "Sư huynh và sư đệ trở về rồi!"

Trên trời cao, hai con rồng đen đang che khuất bầu trời, giữa tiếng sấm sét vang dội, lớp vảy cực dày để lộ ra đường vân dữ tợn khiến mọi người phải run sợ, long uy vô thượng khuấy động không trung, đó là khí tức thuộc về Chân Long Hợp Đạo!

An Lâm vẫn nằm trên ghế như cũ, cảm nhận luồng khí tức khủng khiếp kia, trên mặt lại xuất hiện nụ cười.

Hai con rồng đen rõ ràng là đang khoe khoang bản thân, trạng thái cũng tựa như tâm tình của Diệp Linh lúc mới gặp lại hắn, tuy cách thể hiện khác nhau nhưng kết quả thì lại giống nhau đến kỳ diệu.

Đều là đồ đệ, đều muốn chứng minh năng lực của bản thân với sư phụ vừa mới trở về.

Từ đó hi vọng nhận được ý nghĩ công nhận của sư phụ.

Rất nhanh, mây đen đã tản đi hết.

Hai người đàn ông Long tộc mặc đạo bào màu đen xuất hiện tại Tứ Cửu tiên tông.

Một thiếu niên mang sừng rồng với đôi mắt vàng, một đại thúc mang sừng rồng và đôi mắt đỏ, khí chất của hai người chênh lệch rất lớn, biểu cảm lúc nhìn thấy An Lâm cũng không hề giống nhau.

An Lâm há to miệng, thế mà cũng được?

Ánh mắt Tiêu Trạch nhìn về phía An Lâm nóng rực, nói: "Sư phụ, thầy đã dùng thực lực của mình chứng minh cho con thấy, chỉ có thực lực mạnh mẽ mới có thể giúp con được vạn người ngưỡng mộ, mới đứng được ở vị trí cao. Người đã đích thân dạy dỗ, vì mục tiêu này, con cũng nguyện phấn đấu bằng tất cả sức lực!"

An Lâm hơi lúng túng sờ mũi: "Tôi đã dạy cho cậu cái gì rồi?"

Thiếu niên ôm thật chặt, cảm nhận nhiệt độ cơ thể của người đàn ông trước mặt, vui mừng nói.

Khóe miệng An Lâm hơi giật giật, cái đoạn "Sư phụ sống sờ sờ" nghe cứ quai quái thế nào.

Tiêu Đồ đi đến, nụ cười như gió xuân, lại thể hiện được sự trầm ồn, cực kỳ tự nhiên hành lễ với An Lâm: "Đồ nhi bái kiến sư phụ! Cung nghênh sư phụ trở về!"

"Không cần đa lễ." An Lâm khoát tay.

Hắn nhìn Tiêu Trạch và Tiêu Đồ trước mặt, chậc chậc: "Không ngờ hai người lại không chịu thua kém đến vậy, cùng nhau hợp đạo. Hai Chân Long Hợp Đạo, nghĩ thôi cũng thấy rất đỉnh, hiện tại chỉ sợ đã có thể trở thành đại diện cho Tứ Cửu tiên tông chúng ta rồi!"

"Đâu có, đâu có ạ, sư phụ người mới là đại diện cho tông môn chúng ta!" Tiêu Đồ mang vẻ mặt sùng kính.

Cậu bội phục sư phụ của mình từ tận đáy lòng, trước kia là bị cảm phục bởi tuyệt chiêu bổ thiên và tu vi tăng mạnh của An Lâm, còn giờ thì được thuyết phục bởi việc An Lâm dẫn đầu tiểu đội Phá Lộ diệt sạch liên quân Thiên Nhân tộc ở chiến tuyến phía nam.

Nhân vật truyền kỳ có thể làm ra được hành động vĩ đại như thế, là sư phụ của cậu, nói ra chuyện này cũng khiến cậu được nở mày nở mặt.

Tiêu Trạch càng thẳng thắn hơn: "Nếu như không nhờ có sư phụ dạy bảo, làm sao con có thể đạt được thành tựu của ngày hôm nay?"

Lúc này Tiêu Trạch mới hưng phấn chạy lại ôm: "Tốt quá rồi, sư phụ, con còn tưởng là người đã chết, không ngờ lại vẫn còn sống... Là thật, là sư phụ sống sờ sờ!!"

An Lâm khẽ cười, chủ động dang hai cánh tay ra.

"Sư phụ! Quả nhiên người còn sống!" Hốc mắt Tiêu Trạch đỏ lên, nhanh chóng chạy đến trước mặt An Lâm, tỏ vẻ muốn ôm An Lâm một cái, nhưng lại sợ làm như thế quá đường đột, nên lại do dự đứng trước mặt người đàn ông.
Bạn cần đăng nhập để bình luận