Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 925: Giằng co với người có bản lĩnh

An Lâm ngạc nhiên nhìn thiếu nữ trước mặt.

Cái cô gái bị gọi là Tiểu Tước Nữ này có khí thế thật sự quá mạnh mẽ, tất cả cường giả như đều mất hết ý chí chiến đấu, cảm giác rằng chắc chắn là mình sẽ thua.

Hắn thật sự không hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa.

Thần hồn quét qua một chút, hình như thiếu nữ này có cảnh giới Hóa Thần hậu kỳ.

Hùng gia đã thắng bảy trận liên tiếp nằm ở trước mặt hắn, cũng là cảnh giới Hóa Thần hậu kỳ, nếu đã từng tham gia chiến đấu sinh tử, không nên bày ra cái vẻ không có chút phần thắng nào như thế này chứ?

An Lâm cau mày trầm tư, lúc này tiếng bước chân đã vang lên lần nữa.

"Cộp cộp, cộp cộp..." Cô gái mặc chiếc váy màu sắc rực rỡ lắc lư vòng eo nhỏ nhắn, đi tới trước mặt An Lâm, rõ ràng ngoại hình rất ngây thơ, nhưng lại bày ra vẻ rất quyến rũ, cười duyên nói: "Ồ... động vật quý hiếm nha, loài người ngàn dặm xa xôi tới Giác Đấu Tràng cây Thái Dương tham gia chém giết?"

An Lâm nhìn thiếu nữ với ánh mắt sáng ngời, hiếu kỳ hỏi: "Không phải cô cũng là loài người ư?"

"Trước khi chết có thể nghe được loại chuyện nực cười này, thật đúng là phải cảm ơn cái tên loài người này rồi."

Tiểu Tước Nữ cũng nhoẻn miệng cười, đôi mắt to cực kỳ có thần: "Đã rất lâu rồi tôi chưa gặp được một đối thủ nào tự tin như ánh, đây mới là mục đích khiến tôi tham gia chiến đấu!"

Các cường giả tham gia thi đấu khác nghe được lời của An Lâm, thì đều cười to ầm ầm.

Từng tiếng giễu cợt đầy khinh quanh quẩn trong không gian.

Tiểu Tước Nữ sững sờ tại chỗ, có phần xuất thần mà nhìn An Lâm.

Song, Tiểu Tước Nữ thấy An Lâm lại dám không nhìn mình, lập tức không vui, hơi thở cường đại ầm ầm bộc phát, tạo thành cảm giác bị áp bách đầy cường đại: "Loài người, đừng thấy tôi cho anh mặt mũi mà không biết xấu hổ!"

"Tôi?" Tiểu Tước Nữ đột nhiên cười một tiếng, mắt to khẽ nháy một cái với An Lâm, "Đoán xem?"

Cô đột nhiên vươn ra ngón tay nhỏ nhắn, nâng cằm An Lâm lên, khí thế mười phần, nói: "Tôi rất mong đợi trận chiến với anh, hi vọng anh không khiến cho tôi thất vọng."

An Lâm lợi dụng thân cao rũ mắt nhìn xuống Tiểu Tước Nữ, không hề né tránh.

An Lâm bĩu môi: "Có gì hay mà đoán, dù sao sau khi chiến đấu kết thúc, cô chính là một người chết."

"Aizzz, đúng là một tên nhãi không biết trời cao đất rộng..."

Hai mắt An Lâm hiện lên kim quang, thuật Thần uy ầm ầm phóng ra.

"Ha ha ha... anh bạn này thật không biết điều, rốt cuộc thì hắn lấy tự tin ở đâu ra, mà cảm giác rằng mình sẽ thắng?"

Bởi vì cái gọi là, có qua có lại.

An Lâm đảo cặp mắt trắng dã, lời kịch quá cũ, hắn cũng không muốn nói gì thêm.

Loại khí thế trong quy trong củ này, đối An Lâm mà nói, thật sự là không có chút ảnh hưởng nào.

Tiểu Tước Nữ lại lên tiếng: "Loài người, quả nhiên là anh rất thú vị."

Mắt An Lâm vẫn lộ vẻ kinh ngạc như trước, Tiểu Tước Nữ ở trước mặt hắn bị dao động kim sắc thổi quét, tóc đen bay múa trên không trung, hai lúm đồng tiền như ẩn như hiện trên gương mặt phấn khắc ngọc mài.

"Phía dưới cho mời tuyển thủ số một và tuyển thủ số ba mươi ba ra sân!"

Rầm rầm rầm... Tất cả người dự thi hoặc là miệng sùi bọt mép té xỉu, hoặc là hai chân mềm nhũn quỳ trên mặt đất. Các cường giả dự thi cũng vô cùng kinh hãi mà nhìn chàng trai kia, trong lòng nhấc lên sóng to gió lớn.

"Tuyển thủ số một đến từ nước Nam Thiên Vũ, Ám Ảnh Ma Quật - Lệnh Đạt Ma Bức, tuyển thủ số ba mươi ba đến từ giới Cửu Châu, Lâm An." Người chủ trì lớn tiếng tuyên bố tình huống chiến đấu căn bản.

Dao động kim sắc bao phủ bốn phía trong nháy mắt, giống như thần linh trên cao, quan sát chúng sinh.

"Thật là ly kỳ, thậm chí còn có loài người tham gia."

Không thể không nói, dưới sự quan sát của mọi người, nghe những tiếng hoan hô nhiệt tình này, luôn có thể làm cho người ta sôi trào nhiệt huyết, bùng lên khát vọng chiến đấu.

Vừa dứt lời, tiếng hoan hô lại vang lên rào rào.

Làm sao có thể thế được, hơi thở này lại phát ra từ con người kia?!

Một cái âm thanh vang lên, truyền vào trong phòng chờ chiến đấu.

An Lâm yên lặng nhìn thoáng qua mã số dự thi trong tay, ừ, số ba mươi ba.

Hắn yên lặng đi về phía Giác Đấu Tràng, kẻ địch đối diện là một con phi điểu cánh dơi đầu hổ, móng vuốt sắc bén tựa như lưỡi hái.

Cô vẫn còn cười, trên mặt không có bất kỳ biểu cảm sợ hãi nào.

Trong lúc hai người vẫn còn giằng co ở đây, một cái cửa lớn đột nhiên mở ra, bên ngoài có tiếng hoan hô tựa như sóng triều.

Có thể không thể bị thuật Thần Uy của hắn ảnh hưởng, thiếu nữ này tuyệt đối không đơn giản.

An Lâm nghiêm túc ngắm nhìn thiếu nữ trước mặt: "Cô cũng rất thú vị, là tôi xem thường cô."

"Hừ, nơi này là khu vực quan trọng nhất nước Nam Thiên Vũ, chỉ là một con người, chẳng lẽ còn nghĩ có thể sống sót trong đông đảo cao thủ tộc ta? Không biết trời cao đất rộng."

"Tôi nhớ tới một người, hình như là bị một con rồng đầu ưng nuốt sống nhỉ?"

"Đợi một chút... Cái con người kia tên Lâm An? Hắn không phải là An Lâm Tứ Cửu tiên tông chứ?"

"Ha ha, lão ca, tôi biết thần tượng của anh là An Lâm, nhưng đừng cố cho rằng Lâm An chính là An Lâm chứ! Đây là bệnh, phải trị."

"Đúng đấy, không phải là cái tên An Lâm kia đang học tập ở Thiên Đình sao? Ăn no rỗi việc chạy tới đây chơi chắc? Lui một vạn bước, cho dù hắn tới, bằng tính tình thích làm màu của hắn, việc gì hắn phải giấu tên?"

"Ừ! Anh nghĩ nhiều rồi, trùng hợp mà thôi!"

Trong tiếng reo hò và nghị luận của người xem, cuối cùng thì trận chiến đấu cũng chính thức khai hỏa.

"Hừ! Loài người, tôi biết cậu rất mạnh, nhưng mà cuối cùng cậu cùng phải chết dưới lưỡi hái của tôi!" Lệnh Đạt Ma Bức hét lớn một tiếng, thân thể nhanh như ma quỷ, lao thẳng về phía An Lâm.

Ầm! Lưỡi hái sắc bén màu đen bắn ra từ thân thể của nó, tạo thành một cái không gian thiết cắt cuồng bạo trong phạm vi mười trượng.

Khóe miệng An Lâm thoáng co rút, con mẹ nó chứ, hẳn là quyền sư kinh tài tuyệt diễm, Quyền Thần Lâm An... tôi chỉ tùy tiện tung ra một quyền thôi mà...

Nghe trọng tài chính giải thích, người xem lần nữa hô hoán lên, có rất nhiều người đã hô to cái tên Lâm An, thậm chí còn có hô "Quyền Thần Lâm An".

Trọng tài chính - Chu Tước Lưu Thiên Hỏa lại càng nhìn An Lâm thật kỹ, bình luận: "Quyền đạo phản phác quy chân của tuyển thủ Lâm An rất mạnh, quả đấm kia được đánh ra chỉ thông qua cường độ thân thể, lực lượng và tốc độ phối hợp vô cùng chặt chẽ, trong nháy mắt bộc phát ra thực lực của Hóa Thần hậu kỳ, hẳn là một vị quyền sư kinh tài tuyệt diễm!"

Lúc này, bọn họ biết cái tuyển thủ tên là Lâm An này rất mạnh! Chắc chắn sẽ có cơ hội giành được vị trí quán quân trong ngày hôm nay.

Gần mười vạn người đang xem cuộc chiến, rốt cuộc cũng lấy lại tinh thần, tiếng hoan hô vang vọng đến tận trời cao.

Đang lúc này, giọng của người chủ trì truyền đến lần nữa: "Người chiến thắng trong trận chiến này, là Lâm An!"

Hắn không có sử dụng bất kỳ lực lượng hay thuật pháp nào, chỉ dựa vào cường độ thần thể mà tung ra nắm đấm.

Trong khoảnh khắc đó không khí bắt đầu bị đè ép đến vặn vẹo.

Ma Bức trừng trừng hai mắt, còn chưa kịp phản ứng, lĩnh vực quanh thân đã bị quyền kình chen đánh tan, sau đó thân thể nát bấy.

Ầm! Một tiếng nổ rung trời!

Cả vùng đất run lên bần bật, bị quyền kình chấn cho rạn nứt.

Về phần Ma Bức nửa bước Hóa Thần kia, giờ phút này đã bị đánh thành cặn bã, tan biến khỏi thế gian rồi.

Tất cả Thú Tộc ngơ ngác mà nhìn một màn trước mặt này, tiếng hoan hô im bặt, rơi vào yên lặng quỷ dị. Còn chưa mở màn, đã lập tức kết thúc, chuyện này khiến chúng nó rất khó chịu.

"Trời ạ, Lệnh Đạt Ma Bức bị giết chết chỉ trong tích tắc?"

"Thật là một quyền khủng khiếp, mặt đất bị trận pháp bao bọc thế mà cũng rạn nứt rồi..."

Đối mặt với uy thế cường đại, An Lâm nắm tay, tung ra một quyền với Ma Bức đang đánh tới.

"Chết đi!" Ma Bức có tốc độ vô cùng mau, lĩnh vực gào thét, lưỡi hái ở hai tay thì xé rách không khí, mang theo tiếng thét cực kỳ bén nhọn.

Những tiếng hoan hô càng thêm nhiệt liệt, thậm chí rất nhiều điểu tộc còn lớn tiếng la lên lên danh hiệu Lệnh Đạt Ma Bức.

Ở Giác Đấu Tràng, xuất hiện cường giả nửa bước Hóa Thần, là chuyện khiến cho người ta rất là phấn khởi.

Có người xem thấy một màn như vậy, bắt đầu kinh ngạc hô lên.

"Là lực lượng lĩnh vực! Trời ạ, cảm thụ hơi thở kia, con dơi này đã là nửa bước Hóa Thần!"

Mặc dù trong lòng suy nghĩ như vậy, ngoài mặt lại tỏ vẻ vô cùng đắc chí.

Hắn hờ hững mỉm cười, cúi chào với những người xem đầy nhiệt tình kia, sau đó mới đi về phía lối ra.

"Tiếp theo cho mời tuyển thủ số hai và tuyển thủ số ba mươi bốn ra sân!"

Sau khi lời của người chủ trì rơi xuống, thiếu nữ khoác chín dải lụa màu, hai tròng mắt trong suốt sáng ngời, đi giày cao gót màu đỏ bắt đầu bắt đầu sải bước ra sân.

Cô vừa xuất hiện, người xem trên khán đài bắt đầu bùng lên những tiếng hoan hô điếc tai nhức óc.

Thậm chí Có rất nhiều điểu tộc còn ôm cổ họng thét chói tai, có những tiếng gầm khủng khiếp cũng xen lẫn trong đó.

Tiếng hoan hô trước nay chưa từng có, sự nhiệt tình trước nay chưa từng có.

Sự xuất hiện của cô, trong nháy mắt khiến toàn bộ bùng nổ.

Một tiếng hô cực kỳ thống nhất, vang tận mây xanh.

"Chiến Thần Cây Thái Dương!"

"Tiểu Tước Nữ!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận