Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 300: Tô Thiển Vân lạc đường

An Lâm bị lời nói của Hứa Tiểu Lan sợ đến mức nhảy lên: "Xảy ra chuyện gì rồi?"

Trong điện thoại lại một lần nữa truyền đến âm thanh của Hứa Tiểu Lan: "Tôi bị thất lạc mất Tô Thiển Vân rồi!"

"Cái gì?" An Lâm trợn to hai mắt, "Một người đã lớn như thế rồi sao lại làm mất được?"

Hứa Tiểu Lan cũng rất gấp gáp: "Lúc đó chúng tôi đi dạo lúc đó ở khu thương mại, sau đó tôi thấy một chỗ có bán đồ ăn ngon, nên nghĩ là đi mua hai phần ăn cho thỏa cơn thèm, không ngờ rằng sau khi mua xong, xoay người lại thì không thấy Tô Thiển Vân đâu nữa"

An Lâm nghe mà sững người lại.

Tình tiết máu chó này là sao đây?

Một người đã lớn như thế rồi, không lý nào là không thấy được, cũng không phải trẻ con gì cả...

Hứa Tiểu Lan tiếp tục nói: "Cô ấy lại không có điện thoại, giờ làm sao đây?"

Toàn thân cô mặc một bộ trang phục màu xanh lam nhạt, dung mạo xinh đẹp tuyệt thế, tần suất người đi trên đường quay đầu lại rất cao, nhưng cô lại không có chút đắc ý nào, trái lại rất lúng túng, bởi vì cô phát hiện cô không thể tìm thấy Hứa Tiểu Lan nữa rồi, cô lạc đường rồi!

Sớm biết trước thì đã trao đổi bùa truyền âm rồi, trước đây hai người cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy thế nên sẽ không để ý những thứ đó, không ngờ rằng sẽ xảy ra tình huống này.

An Lâm không lãng phí thời gian nữa, ngay lập tức kêu Đại Bạch và Điền Linh Linh bay tới địa điểm đã xác định vị trí.

Tiêu rồi, xung quanh đây nhiều người như vậy, sao tìm được được Hứa Tiểu Lan đây...

Vừa khéo khu thương mại đó của Bắc Kinh cũng cách chỗ hắn không xa lắm.

Có lẽ nếu biết sớm thì trước khi đi nhớ rõ vị trí của mình là được rồi.

"Gửi vị trí cho tôi! Giờ tôi qua ngay!" An Lâm biết rằng không thể đợi nữa, lập tức đứng lên.

Chao ôi, nếu như không dìu cô gái bán hoa thì tốt rồi.

Xem ra mấy cô nương này cũng cảm thấy hứng thú với thủ đô của Hoa Quốc cho nên đã thiết lập điểm đến đầu tiên đến là ở đây.

Trên màn hình điện thoại gửi đến vị trí của Hứa Tiểu Lan.

Nhìn dòng người rộn rộn ràng ràng, Tô Thiển Vân có chút bối rối.

Trước đây cô vẫn luôn theo sát phía sau Hứa Tiểu Lan, chính là sợ bản thân mình đi lạc.

Tô Thiển Vân đang đi dạo lung tung không mục đích trên đường phố, trong mắt hiện lên vẻ lo lắng.

Thế nhưng chuyện đáng sợ nhất vẫn đã xảy ra, cô thật sự đã đi lạc rồi.

Không đúng, cô gái bán hoa bị đụng ngã, sao mình có thể không dìu đây?

Trong mắt Tô Thiển Vân tràn đầy sự cô đơn và hối hận, cảm giác phương hướng của cô rất kém, không đúng, phải nói là căn bản không có cảm giác phương hướng, con đường đã đi qua vừa quay lại thì căn bản là quên sạch.

"Ừm, đúng rồi, trên sách vở nói là nếu có khó khăn thì tìm cảnh sát!" Ánh mắt Tô Thiển Vân lóe sáng, đã tìm được cách giải quyết.

Không có điện thoại để liên hệ, không có tiền bên người, ngôn ngữ vẫn chưa thông thạo.

Tô Thiển Vân vẻ mặt hơi ngẩn ngơ, bác gái nói nhanh quá, nàng hoàn toàn không hiểu câu nói đó là có ý gì.

Rồi... ừm, không tìm thấy, lạc đường thành công rồi.

"Cháu tìm cảnh sát, họ ở đâu vậy ạ?" Khuôn mặt trắng nõn của Tô Thiển Vân hơi ửng đỏ, đặc biệt khiến người khác thương yêu.

Sau đó cô lại dựa vào trực giác rồi đi về một hướng nào đó, cô cảm thấy Hứa Tiểu Lan đang ở nơi đó.

Một câu cô cũng nghe không hiểu.

Tô Thiển Vân chớp chớp con mắt màu lam như mộng ảo, vẻ mặt đờ ra: "Dạ?"

Khóe miệng bác gái hơi co lại, nhưng vẫn nhẫn nại mà giải thích: "Cô gái, tìm cảnh sát phải đến đồn công an. Đồn gần nhất cách nơi này cũng hơi xa, đại khái là ở hướng đông bắc, cách khoảng sáu trăm mét, chỉ đường thì không biết chỉ thế nào. Mà cháu tìm đồn công an gần đây trên bản đồ ở điện thoại di động chẳng phải là được rồi sao, không thì bắt xe mà đi thôi."

"Mình nên làm gì đây?" Tô Thiển Vân tự lẩm bẩm.

Ừm, cũng có thể nói chậm cũng không thể hiểu.

"Cảnh sát, ở đâu ạ?" Cô suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng cũng nghĩ ra cụm từ này.

"Hả?" Bác gái hơi bối rối, cô gái này đến quán trà sữa của bà tìm cảnh sát?

Cô mất phương hướng trong biển người mênh mông, lần đầu tiên cảm thấy bất lực.

Bác gái nhìn thấy người đang tới là một cô gái xinh đẹp đến mức khiến một người phụ nữ già như bà tim đập thình thịch, tâm trạng không khỏi tốt lên mấy phần, cười híp mắt nói: "Cô gái, muốn uống chút gì không?"

"Xin... xin chào..." Tô Thiển Vân nói tiếng Hán một cách khó khăn.

Cô nhìn xung quanh một chút, cuối cùng tầm mắt cố định trên người một bác gái trông có vẻ hiền lành ở quán trà sữa.

Ế, không đúng, nghe hiểu được hai chữ "cảnh sát" này.

Bác gái cũng bối rối, cô gái này đã xảy ra chuyện gì vậy, nghe không hiểu tiếng người sao?

Trong chốc lát bà liền hiểu ra, từ ngôn ngữ với nét mặt mà nói, nói không chừng vẫn thật sự nghe không hiểu tiếng Hán!

Lẽ nào là người nước ngoài?

Ở Bắc Kinh mà gặp phải người nước ngoài là chuyện quá bình thường, bác gái khẽ cười, thầm nghĩ cô gái lúc này tìm đúng người rồi, trình độ tiếng Anh của bà tương đối khá.

Thời điểm biểu diễn trình độ tố chất vốn có của người Trung Quốc để làm vẻ vang đất nước đã đến rồi.

Bác gái thuật lại lời nói trước đó một lần bằng tiếng Anh một cách tràn đầy tự tin, sau đó nhìn về phía Tô Thiển Vân, dường như muốn tìm một biểu cảm kinh ngạc và vui mừng trên mặt cô.

Vẻ mặt Tô Thiển Vân vẫn ngây ngốc như cũ: "Dạ?"

Lần này, đúng thật là một câu cô cũng nghe không hiểu rồi.

"Ai ya!"

"Ầm!"

Tô Thiển Vân thầm cảm khái một lúc, cong ngón tay búng một cái, một luồng nội công vô hình xuyên thấu không gian, bắn trúng vào mánh khóe của tên móc túi.

Xem ra văn hóa và kỹ thuật có chút giống nhau!

A! Cảm giác này quen thuộc biết bao.

Cô cảm thấy kẻ trộm ở Cửu Châu giới hình như cũng là dáng vẻ này.

Cháu không biết đường đi, bác sẽ đưa cháu tới đó!

"Đi thôi!" Bác gái vẫy vẫy tay về phía Tô Thiển Vân.

Tô Thiển Vân ngoan ngoãn gật đầu, đi theo cạnh bác gái, lần này cô sẽ tránh không đi lạc nữa, đi sát vào bác gái.

"Đứa nhỏ này..." Bác gái lắc đầu cười khổ, cũng để ý sít sao Tô Thiển Vân.

Hôm nay là Chủ nhật, lượng người trên khu phố thương mại cực ký nhiều, phóng tầm mắt nhìn tất cả đều là người.

Tô Thiển Vân tò mò quan sát những người đi đường xung quanh, rất nhiều người đi đường cũng nhìn cô bằng ánh mắt ước ao.

Lúc này đây, cô nhìn thấy hành động của một người đàn ông trung niên có chút kỳ quái.

Tay của người đàn ông đó đang chầm chậm thò vào túi quần của một người đàn ông khác, chầm chậm kéo cái bóp màu đen ra.

Tô Thiển Vân chớp chớp mắt, cảm thấy cảnh tượng này dường như đã từng gặp.

"Tiểu Trương, cậu thay tôi trông tiệm một chút! Tôi đi xử lý một chuyện!" Bác gái cuối cùng đã quyết định chủ động dẫn đường.

Nhưng chẳng biết vì sao, bác gái nhìn một cô gái xinh đẹp như Tô Thiển Vân lẻ loi đứng trước mặt, nhìn mình bằng ánh mắt cầu cứu, bà lại có chút không đành lòng.

Bác gái cũng sắp khóc rồi, cô gái này ngay cả tiếng Anh cũng không biết? Cô là đến từ quốc gia nào, nhìn kiểu người thì là người Hoa mà! Trình độ ngôn ngữ này đi tới đồn công an cũng vô dụng, cảnh sát cũng sẽ đơ thôi!

Bác gái: "..."

Tô Thiển Vân với vẻ mặt khẩn cầu lại hỏi lại lần nữa.

"Tôi, cảnh sát, ở đâu?"

Tên móc túi gào lên thê thảm, ôm tay ngã xuống đất, bóp tiền màu đen cũng rơi xuống mặt đất.

Đường phố vốn đã đông người, cảnh tượng này trong nháy mắt bị một đám người vây xem, người đàn ông kia cũng xoay người lại.

"Anh bạn, cậu làm sao vậy?"

"Ơ, bóp tiền này quen quá."

"Mịa nó! Cái bóp tiền ở bên cạnh tay cậu không phải là của tôi sao!?"

Người đàn ông bị trộm bóp giật mình, nhặt bóp của mình lên, sau đó nhìn người đàn ông đang ôm tay lăn lộn trên đất có chút bối rối.

Sau đó, hắn bấm 110.

Còn tên móc túi đó với dáng vẻ quái lạ đang gào hét một cách thảm thương.

Bác gái cũng bị tiếng động này thu hút ánh mắt: "Chà chà chà, tên móc túi trộm bóp tiền bị vẹo tay luôn rồi? Thật là hiếm có, cái này có lẽ chính là kẻ ác sẽ có ngày gặp quả báo."

Tô Thiển Vân hé miệng nở nụ cười, mặc dù cô nghe không hiểu những người này đang nói cái gì, thế nhưng này tên móc túi đó chắc chắn quá ngu ngốc rồi, dùng sức mạnh mà người khác không biết để làm chút chuyện tốt, cảm giác thật sự rất tuyệt.

Chờ chút... Dùng sức mạnh mà người khác không biết?

Tô Thiển Vân dừng bước, bỗng nhiên nghĩ tới điều gì đó, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.

Bầu trời ở khu vực này chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện đầy mây đen.

"Cô gái, đừng nhìn nữa, sắp mưa rồi, chúng ta mau mau tới đồn công an đi." Bác gái kéo Tô Thiển Vân đi, nói bằng giọng có chút than phiền, "Dự báo thời tiết đúng là quái lạ, rõ ràng nói là trời nắng, bây giờ lại có vẻ như sắp mưa to rồi."

Người đi đường trên đường phố cũng là bước nhanh hơn, thầm oán trách thời tiết quỷ quái này.

"Ầm ầm ầm!"

Giữa bầu trời bỗng nhiên truyền đến âm vang của tiếng sấm.

"Hêy, còn có sét nữa!"

Bác gái càng tranh thủ thời gian, không ngờ Tô Thiển Vân lại đứng ngơ ngác tại chỗ, nhìn hướng sét đánh.

Lúc này, bỗng nhiên có mấy ánh chớp như giương nanh múa vuốt xé rách tầng mây.

Ầm ầm ầm!

Tiếng sấm càng tổ tung hơn so với trước, giống như tiếng như tiếng gào thét của dã thú thời xa xưa, trời đất nổ vang, dọa cho một số nữ sinh nhát gan nào đó hét ầm lên.

"Mịa nó, đây là sấm gì vậy, nổ to quá rồi nhỉ?" Bác gái cũng bị dọa một phen.

Nhưng Tô Thiển Vân lại run rẩy thân thể mềm mại của mình, ở nơi đó cô cảm nhận được một chút chấn động của nguyên khí trời đất!

Là có người phát tín hiệu đến xung quanh sao!?

"Cảm ơn bác!"

Tô Thiển Vân nhìn bác gái, vô cùng cảm kích mà mở miệng nói.

"Cô gái tự dưng nói gì thế?" Bác gái hơi sững người lại.

Bàn tay trắng nõn của Tô Thiển Vân vỗ lên lưng của bác gái, một dòng nước ấm chảy khắp toàn thân.

Bác gái chỉ cảm thấy toàn thân rất dễ chịu, bị dọa đến mức trợn to hai mắt.

Trong chớp mắt, Tô Thiển Vân đã biến mất tại chỗ.

Sau mười giây, bác gái phục hồi lại tinh thần, nhéo nhéo mặt mình thì thấy hơi đau.

Bà cử động cơ thể mà không thể tin được, phát hiện toàn thân dường như tràn đầy sức mạnh, ngay cả chứng đau khớp nhiều năm qua cũng biến mất không chút dấu vết, cả người ung dung khoan khoái đến cực điểm.

"Lẽ nào mình gặp phải thần tiên?" Bác gái với vẻ mặt kinh ngạc, lẩm bẩm mở miệng nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận