Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 2122: Phá huỷ Tây Thiên Môn

Không nên hốt hoảng sao?

Còn có hai bước nữa sao?

Phải kiên trì thêm chút nữa?!

Ma Tôn Lăng Cổ cố gắng khống chế nỗi tuyệt vọng sắp bộc lộ ra ngoài.

Ngươi không thấy tình trạng của ta bây giờ sao?

Ta phải dựa vào cái gì để tiếp tục kiên trì hả?!

Nguyên soái Thiên Nhân tộc thấy Ma Tôn Lăng Cổ vẫn một mực che chắn cho Lam Tiểu Nghê, cho dù Ma Tôn Lăng Cổ là kẻ thù nhưng trong lòng vẫn có sự tôn kính.

"Được lắm! Ngươi quả là một anh hùng!"

Ma Tôn Lăng Cổ nghe vậy thì ngẩn ra.

Bây giờ đúng lúc tìm được lý do.

Phiên bản 2.0 đặc biệt?! Dù một phát đạn của phiên bản 1.0 hắn cũng ngăn không được ấy chứ.

Ma Tôn Lăng Cổ đã muốn chạy trốn từ lâu rồi.

"Ngươi có thể ngăn được đại pháo công kích phiên bản 1.0, tiếp theo ta sẽ xem xem, ngươi có thể ngăn được Thiên Chu đại pháo công kích phiên bản 2.0 đã kích hoạt uy năng tăng gấp ba lần hay không." Tây Mông Nguyên soái lạnh giọng mở miệng.

Chỉ còn một xíu nữa thôi...

"Tiếp tục khai pháo!!"

Nó quay đầu nhìn về phía Tây Thiên Môn.

Ma Tôn Lăng Cổ nghe vậy thì hai chân mềm nhũn.

Hắn vung tay lên, Tây Hải Thiên Chu tiếp tục nạp thêm tăng lượng, nòng đại bác loé ra ánh sáng rực rỡ chói mắt.

Đúng rồi, bọn họ đã từng nói, thời gian đánh bất ngờ chỉ có hai phút, một khi đến thời hạn nếu không thành công phải lập tức rút về.

Ngư Phi Ngư thấy hai người kia có vẻ như không nghe thấy lời của cô, đầu tiên ngẩn người ra, sau đó cắn răng tiếp tục chiến đấu, ngăn chặn toàn bộ những Thiên Nhân tộc đang lao đến Ma Tôn Lăng Cổ.

"Lam Minh chủ, Ma Tôn Lăng Cổ, đã đến lúc rồi, chúng ta mau chạy thôi!" Giọng nói của Ngư Phi Ngư đột nhiên từ trời cao truyền xuống.

Ầm!!

Lam Tiểu Nghê giống như không nghe thấy gì, vẫn đang vận chuyển cây trụ cửa cuối cùng.

Ma Tôn Lăng Cổ thở dài một cái, vẫn đứng bất động như núi ở ngoài Tây Thiên Môn.

Sau lưng đột nhiên truyền tới tiếng nổ mãnh liệt.

Hai tay Ma Tôn Lăng Cổ nắm chặt nắm đấm chủ động lao đến hướng đạn pháo.

Ma Tôn Lăng Cổ không chút sợ hãi lao đến đạn pháo màu xanh đậm, toàn thân xuất hiện những vết thương đau đớn làm ý thức mơ hồ của nó trở nên thanh tỉnh. Trước mắt là một màu xanh đậm giống như nước biển vô tận đập vào mặt cuốn nó xuống biển sâu vĩnh hằng.

Hoả lực của phát pháo lần này ẩn chứa uy năng cùng với năng lượng mênh mông sâu thẳm, vô cùng vô tận kinh khủng xông thẳng tới, Thần Ma vạn trượng đứng trước cỗ năng lượng khủng bố này cũng trở nên cực kỳ nhỏ bé.

Dù năng lượng của hoả lực mãnh liệt cỡ nào, khủng bố dường nào thì thân ảnh kia vẫn ngăn chặn tất cả, chịu lấy tất thảy tổn thương, chắn phía trước Ma Tôn Lăng Cổ.

Tây Hải Thiên Chu nã pháo một lần nữa.

Ma Tôn Lăng Cổ muốn tạo cơ hội để cùng Lam Tiểu Nghê trốn thoát nên mới quyết định tử chiến không lui. Nó đã ôm quyết tâm liều mạng chiến đấu, nhưng không ngờ rằng vào lúc cận kề cái chết đối phương lại dùng toàn lực ngăn chặn hoả lực tổn hại nó.

Chủ nhân của bóng lưng kia chính là Lam Tiểu Nghê!

Ma Tôn Lăng Cổ bối rối, hắn nhìn bóng lưng kia, biết thân phận của đối phương, hốc mắt hơi đỏ lên, càng thêm cảm động.

Muốn chết phải không?

Nhưng bỗng nhiên một bóng người yểu điệu giang hai cánh tay ra xuất hiện trước mặt nó.

Ầm!!

Hoả lực đánh thẳng vào bóng hình xinh đẹp không gì sánh được kia, năng lượng nước cuồn cuộn nổ tung.

Cho dù phải chết hắn cũng phải dũng cảm hy sinh.

Thật ra nó không sợ chết thì nỗi sợ đó sẽ không có giá trị gì nữa.

Ma Tôn Lăng Cổ cười, âm thanh kia chính là sự hồi báo tốt nhất đối với nó.

Hình như là tiếng Tây Thiên Môn sụp đổ.

"Ngươi còn ngẩn ra ở đó làm gì, còn không mau trốn đi!!" Âm thanh trong trẻo của thiếu nữ truyền tới.

Mất một lúc Ma Tôn LĂng Cổ mới phản ứng được. Hôm nay hắn bị thương nặng, nếu không có đồng đội hậu thuẫn phía sau, đối mặt với đại quân Thiên Nhân tộc mấy triệu quân hắn sẽ không thể chạy thoát.

Thân hình Ma Tôn Lăng Cổ nhanh chóng thu nhỏ lại, biến thành một luồng sáng màu đỏ lao xuống biển.

Ngư Phi Ngư cũng phe phẩy cái đuôi đi theo Ma Tôn Lăng Cổ xuống biển.

"Đừng để bọn chúng chạy thoát, đuổi theo!"

"A a a Tây Thiên Môn, Tây Thiên Môn của chúng ta!"

"Thù này không đội trời chung, giết!"

Có Thiên Nhân tộc tức giận đuổi theo Ma Tôn Lăng Cổ và Ngư Phi Ngư, có Thiên Nhân tộc giống như lên cơn điên do không chịu được đả kích mãnh liệt khi Tây Thiên Môn bị phá.

Cột cửa Thông Thiên đã bị Lam Tiểu Nghê ném vào lối đi bên trong hai giới, lối đi hai giới cũng bị cô phá huỷ hoàn toàn, lối đi trên hai trăm năm ánh sáng kia chậm rãi khép lại, ánh sáng ngày càng mờ đi.

Bọn nó chỉ có thể tuyệt vọng đánh bừa về phía biển, rơi nước mắt bi thương.

Thuỷ Thiên thần tiến vào trong đại dương có thể hoàn toàn hoà hợp với đại dương, coi như tồn tại cấp bậc Thiên thần nên không dễ bị phát hiện.

Nhân ngư trở về biển khơi không thấy tung tích.

"Rào!" Bọt nước văng lên.

Lam Tiểu Nghê cứ như diều gặp gió, cô mạnh đến nỗi làm người ta tuyệt vọng.

Hai tay Lam Tiểu Nghê cầm kiếm, kiếm khí ngang dọc tám hướng chém xuống toàn bộ những cường giả ngăn cản trên đường, căn bản không ai có thể ngăn cản cô dù chỉ một giây, một Nguyên soái cánh giới Thiên Khải thực lực vô cùng cường đại cũng không thể chống đỡ được nửa giây liền bị chém đứt một cánh tay.

Những người này chịu được sức nổ kinh khủng như vậy ư?

"Bổ sung năng lượng nhanh lên, bất kể như thế nào, nhất định phải giết Lam Tiểu Nghê"

Nguyên soái Thiên Nhân tộc tức giận ra lệnh.

Lúc này, Tây Hải Thiên Chu phát ra ánh sáng rực rỡ một lần nữa.

Lam Tiểu Nghê liếc nhìn biển cả cuồn cuộn sóng trên bầu trời, cười nói: "Muốn giết ta ư? Vậy thì vào trong đại dương tìm ta đi!

Cô vừa nói vừa hoá ra đuôi cá phóng vào trong đại dương.

"Không được để cô ta xuống biển!"

Các cường giả Thiên Nhân tộc lớn tiếng kêu gào.

Từng bóng người cường đại đuổi theo Lam Tiểu Nghê.

Thiên Nhân tộc điều khiển Tây Hải Thiên Chu mặt đầy khiếp sợ.

"Không ngờ lại có người ngăn được đại pháo Tây Hải của chúng ta."

Nhưng khi hoả lực của đại bác tan hết, Lam Tiểu Nghê mang Thần Hoàn lóng lánh trên đầu vẫn đứng trên trời cao, chẳng qua sắc mặt hơi tái đi, nhìn rất chật vật.

Năng lượng kinh khủng tàn phá tất thảy sự vật xung quanh.

Lực nước biển màu lam đang chấn động.

Các sinh linh Thiên Nhân tộc lần này không thể cố sức nữa, bọn họ không ngăn được Tây Thiên Môn sụp đổ, cảm giác bất lực và tuyệt vọng dâng lên trong lòng bọn họ. Bọn họ hoặc là quỳ xuống đất đau buồn muốn chết, hoặc là điên cuồng trút lửa giận lên quân địch.

Một số Thiên Nhân tộc tựa như mất trí, ngơ ngác nhìn Tây Thiên Môn biến mất.

"Đây rốt cuộc là chuyện gì? Lam Tiểu Nghê đơn thương độc mã phá huỷ Tây Thiên Môn ngay trước mặt mấy chục triệu Thiên Nhân tộc chúng ta? Sau đó cứ như vậy nghênh ngang mà đi?"

"A a!! Ta chính là phế vật!"

"Ha ha ha ha, ha ha ha!"

Có sinh linh Thiên Nhân tộc vừa khóc vừa cười, sinh linh khác thì đang hoài nghi nhân sinh.

Chúng Thiên Nhân tộc Tây Hải hoàn toàn biến thành một đống sợi gai rối loạn.

Lúc này, trong lòng đất của Đại lục Thái Sơ.

"An Lâm huynh đệ, ngươi phải tin ta, ta tuyệt đối thật lòng với ngươi!"

Thiên thần Hải Dương tung tăng tung tẩy chạy về phía An Lâm.

An Lâm hơi sửng sốt, sau đó nở nụ cười với nó: "Ừ, người An em Hải Dương, ta tin tưởng ngươi. Nếu như ngươi không thật tâm với ta, làm sao có thể ra tay vào thời khắc mấu chốt chứ, người anh em Hải Dương không cần giải thích đâu."
Bạn cần đăng nhập để bình luận