Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 885: Bát Tiên đến quán

Tám vị tiên đứng bên ngoài quán, chần chừ một lát rồi mới bước vào.

Bảy nam một nữ, người đàn ông đi đầu có phong độ nhẹ nhàng, tuấn lãng phiêu dật.

Hai mắt An Lâm lại một lần nữa phát sáng, người quen nha!

"An Lâm tiểu hữu, đã lâu không gặp." Người đàn ông cười như gió xuân hiu hiu thổi.

An Lâm cũng đứng dậy hành lễ: "Lữ Động Tân tiền bối, đã lâu không gặp!"

Sau đó, hắn lại nhìn sang bảy vị tiên còn lại, tiếp tục hành lễ: "Vãn bối An Lâm, gặp qua các vị tiền bối Bát Tiên, ngưỡng mộ tên tuổi đã lâu!"

Không sai, những tiên nhân này chính là Bát Tiên cực kỳ nổi danh ở Thiên Đình.

Hán Chung Ly, Trương Quả Lão, Hàn Tương Tử, Lý Thiết Quải, Lữ Động Tân, Hà Tiên Cô, Lam Thái Hòa, Tào Quốc Cữu, tám vị tiên này, quả thật An Lâm đã ngưỡng mộ đại danh của họ từ rất lâu rồi!

Ngay cả khóe miệng của Lữ Động Tân cũng không kìm được mà co rút.

Đến ăn ủng hộ một bữa, lại thành bọn họ chiếm tiện nghi rồi hả?

Hít...

Má nó, cũng đã đề cái giá trên trời là một trăm ngàn linh thạch một món rồi, vậy mà còn muốn tăng giá?

Lúc ở cổ vực Thái Sơ, An Lâm đã nghiên cứu Hà Tiên Cô một mạng, cho nên Hà Tiên Cô cũng nhiệt tình và thân cận hơn với hắn một chút.

Tiền để họ ăn thử một bữa thì vẫn đủ, có Thiên Đế đảm bảo, đương nhiên sẽ không thua thiệt đi đâu hết.

Bất luận là ở trong chuyện xưa tại nhân gian hay trong tác phẩm truyền hình điện ảnh, hay là trong tài liệu dạy học của đại học Liên Hiệp Tu Tiên cũng đều có nhắc đến tám vị tiên đặc biệt thú vị này.

Hà Tiên Cô coi như đã lo lắng vô ích rồi, An Lâm này khách khí chỗ nào chứ, hoàn toàn không coi bọn họ là người ngoài mà dùng sức lừa dối mà.

"Vậy thì mọi người đến đúng lúc rồi." An Lâm cười ha ha, nói: "Kỹ năng nấu nướng này không phải tôi nói quá đâu, chắc chắn là đời này mọi người cũng chưa được thưởng thức đồ ngon đến vậy! Hơn nữ, hiện giờ còn là giá thấp nhất, qua thêm một thời gian nữa chắc chắn sẽ lên giá, cho nên mọi người chiếm được tiện nghi rồi đấy!"

"An Lâm, cậu khách khí như vậy làm gì?" Hà Tiên Cô nét mặt tươi cười, chân đạp trên đóa sen đi đến trước mặt An Lâm, mang theo cả hương thơm của loài sen, khẽ cười nói: "Nghe nói cậu được Thiên đế phong làm Thần bếp thứ hai của Thiên Đình, giữa chúng ta có giao tình thế nào kia chứ, đương nhiên là phải đến ủng hộ một chút rồi, thử thưởng thức tay nghề của cậu xem sao!

Người này tự tin đến thế sao? Đồ ăn ngon nhất trên đời?

"Ây, tiền bối, đây là thực đơn, tự mọi người chọn đi." An Lâm đưa một bảng thực đơn màu vàng kim cho Lý Thiết Quải.

Bát Tiên nhất thời hít vào một ngụm khí lạnh lớn.

Lý Thiết Quải nhìn một lát... What! Hơn một trăm món ăn ở trên đó đều có cái tên rất dọa người.

Nhưng mà dù sao cũng đến rồi, bất kể hắn chém gió thế nào, cứ thử ăn một bữa là rõ ràng chân tướng ngay thôi.

"Vậy thì, An Lâm tiểu hữu, cậu có thể làm được loại đồ ăn nào?" Lý Thiết Quải chuyên ăn hàng nhất trong Bát Tiên không kìm được mở miệng hỏi.

Trương Quả Lão từ tốn mở miệng hỏi: "Không biết An Lâm tiểu hữu dùng cách gọi tên 'Thiên x Nguyệt y' này, là có hàm nghĩa đặc biệt gì chăng?"

Nói bóng gió chính là vì sao lại không thoát được khỏi mấy chữ Nhật Nguyệt thế hả!

"Ha ha, tên rất hay, rất có ngụ ý." Hà Tiên Cô chỉ sững sờ một lát, sau đó liền khen ngợi.

Bát Tiên nhìn thấy, lúc đầu thì thấy mới lạ, nhưng sau một lát lại cảm thấy có chút không đúng lắm, sắc mặt trở nên quái lạ.

"Phì! Tào Quốc Cữu, ông lý luận cái kiểu gì thế hả, bị trời trăng của An Lâm tiểu hữu làm lệch lạc à? Nhật Lý Vạn Kê không tệ, tôi thích ăn gà!"

Cái gì mà Chó Ăn Trăng, Chó Ăn Mặt Trời, Hằng Nga Bôn Nguyệt, Hậu Nghệ Bắn Mặt Trời, Khoa Phụ Trục Nhật...

Bát Tiên cứ thế tranh luận kịch liệt.

"Không được, không được, nghe tên món ăn này thôi cũng đã làm nhiều..."

"Không được, Hán Chung Ly, chọn Hoa Tiền Nguyệt Hạ đi, tôi thích hoa." Lam Thải Hòa yêu hoa kháng nghị.

Lữ Động Tân thì mặt đầy vạch đen, nói: "Những món ăn này, tại sao đều là kiểu 'Nhật x Nguyệt y' thế?"

An Lâm cảm khái trong lòng, lúc trước cứu vị tiên nữ này không uổng chút nào, đúng là biết tâng bốc!

Mấy vị còn lại trong Bát Tiên cũng kìm lời chởi trong lòng lại, bắt đầu đọc thực đơn, quyết định xem nên chọn món gì.

"Chọn món này đi, Nhật Nguyệt Giao Thực! Cả trời cả trăng đều có, hẳn là sẽ dễ ăn hơn một chút."

"Ha ha... tên gọi này, thực ra thì cũng có mấy phần tên tuổi của món ăn cao cấp đó..." Hà Tiên Cô bị chọc cười, dáng người uyển chuyển khẽ đung đưa, liên tục cười duyên.

Má nó! Giả ngầu không ngừng được có đúng không hả?

Bát Tiên nghe thấy vậy thì toàn thân run lên, lại hít vào một ngụm lớn khí lạnh nữa.

An Lâm chắp hai tay sau lưng, ngẩng đầu, ánh mắt thâm thúy, hơi thở liền dồn về một chỗ, chậm rãi nói: "Tay nắm trời trăng tay hái sao, thế gian này không ai được như ta."

Sự thật chứng minh, tám vị tiên cùng cá tính quá mạnh cũng không phải chuyện tốt, trong một số chuyện sẽ rất khó đạt thành nhận thức chung. Cuối cùng vẫn quyết định rút thăm, rút trúng ai thì người đó quyết định.

Cái quá trình này cũng rất trôi chảy, có lẽ lúc trước khi gặp loại tình huống như thế này bọn họ cũng đều làm như vậy.

Cuối cùng, Hà Tiên Cô trở thành người được quyết định.

Đôi mắt đẹp của cô chuyển sang nhìn An Lâm, cười nói: "An Lâm, cậu có đề nghị gì hay không? Ví dụ như... Món nào là món ăn chiêu bài chẳng hạn?"

An Lâm khẽ cười một tiếng, nói: "Tất cả đồ ăn của tôi đều đạt đến đỉnh cao, thế gian chỉ có, không quan trọng là có chiêu bài hay không, dù sao thì đều có thể khiến cô ăn đến sướng cả người."

Hà Tiên Cô: "..."

Hít...

Chúng Bát Tiên lại toàn thân run lên.

Cơ mờ nờ! Liệu có thể bớt bớt chút được không?!

Con hàng này có thể ngừng ra vẻ đi được không hả!!

Hà Tiên Cô không còn cách nào, chỉ đành tự mình chọn, cuối cùng chọn ra một món ăn có tên gọi khá kỳ quái, đó là: Ngày Lành Tháng Tốt.

Sau đó, Bát Tiên liền nhìn thấy một cảnh tượng khiến cả đời này của họ khó có thể nào quên...

Nói xong, hắn bắt đầu từ tốn mở nắp vung lên.

An Lâm mỉm cười: "Có ngon hay không, thì tự các vị nếm thử chẳng phải sẽ biết sao?"

"Món này ăn có ngon không đấy, tôi có cảm giác đồ hắn làm còn nhanh hơn cả tôi ấy chứ." Lam Thái Hòa diện mạo thanh tú chẹp cái miệng nhỏ, lên tiếng.

"Đồ ăn của An Lâm và món ăn tuyệt phẩm của Hồ Gia Hào có giá cũng xấp xỉ nhau, cho dù nói là làm đồ ăn siêu nhanh, nhưng chắc là cũng cần đến mấy canh giờ để chế biến nhỉ?"

Lữ Động Tân nghe thấy vậy cũng gật đầu phụ họa: "Như thế thì cũng có thể giải thích được tại sao An Lâm tiểu hữu mỗi ngày chỉ làm có một bữa, dù sao thì cũng hao phí nhiều tinh lực, tốn nhiều thời gian, quả thực hai bữa cũng không đủ thời gian đâu!"

Nói xong, hắn lại im lặng cho mình một like vì sự cơ trí.

Tiếp theo, nửa canh giờ sau, An Lâm đã đi ra rồi.

An Lâm cười nói: "Đồ ăn đã làm xong rồi!"

Lữ Động Tân: "..."

Bát Tiên: "..."

"Đây... nhanh vậy sao?" Trương Quả Lão mở to hai mắt, vuốt vuốt chòm râu bạc phơ, thiếu chút nữa kéo đứt luôn cả râu.

"An Lâm tiểu hữu làm đồ ăn có hơi nhanh ngoài dự kiến." Hà Tiên Cô sợ hãi cảm thán.

Trương Quả Lão gật gì đắc ý: "Khó nói lắm, nhưng càng là món ăn tinh phẩm thì càng phải hao phí tinh lực nhiều hơn, nghe nói Thần bếp Hồ Gia Hào làm ra một món ăn tuyệt phẩm nhanh nhất cũng phải cần nữa ngày, nếu lâu thì có thể cần đến nửa tháng."

"Quả Lão, ông thử nói xem đồ ăn An Lâm làm phải mất bao lâu nhỉ?" Hàn Tương Tử kéo một cái ghế ra, đĩnh đạc ngồi xuống, mở miệng hỏi.

Sau đó, bọn họ liền thấy An Lâm sắc mặt hững hờ đi vào trong bếp, tiếp đó từ bên trong truyền đến rất nhiều âm thanh chế biến đồ ăn như 'Phập phập phập', 'coong coong coong', 'rầm rầm rầm'.

Đúng vậy, rất không hiểu gì chỉ biết đó là một món ăn lợi hại mà thôi. Cô cũng muốn thử xem xem, món ăn có cái tên kỳ quái như vậy, An Lâm được xưng là Thần bếp rốt cuộc sẽ chế biến ra cái loại thế nào?
Bạn cần đăng nhập để bình luận