Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 813: Khiếp sợ!

Giọng nói của bóng đen khàn khàn, nhưng lại lộ ra một loại uy nghiêm từ trên cao nhìn xuống, coi thường chúng sinh.

Hắn hướng về phía đông đảo Ma Huyết Thú tộc do máu tươi ngưng tụ đang nhào về phía hắn trên hư không.

"Thần ban cho, tất cả chư thiên vạn ma đều thuộc về tôi!"

Tiếng nói vừa dứt, màu đỏ ở đầu ngón tay đã chấn động lan truyền ra toàn bộ trời đất.

Thân hình những Ma Huyết Thú tộc mà An Lâm ngưng tụ ra sững người một lát, giống như dừng lại trên hư không.

Vào lúc này, An Lâm cảm giác được sức mạnh của mình bị áp chế, sau đó hoàn toàn mất đi quyền khống chế Ma Huyết Thú tộc trong tay.

Quân đoàn mấy chục con Ma Huyết Thú tộc leo lên lần nữa, bọn chúng nhao nhao xoay người về phía An Lâm, trên mặt mang nụ cười dữ tợn.

"Thấy không, ban cho bọn chúng sức mạnh, ban cho bọn chúng thần trí và suy nghĩ, đây mới là sức mạnh liên quan đến sinh mệnh, thấy sao hả?" Hai mắt bóng đen đỏ thẫm, ngóng nhìn An Lâm.

Bóng đen: "..."

Tỏ ra yếu kém nhanh như gió lốc vậy.

Hai mắt bóng đen hơi ngẩn ngơ.

Thao Thiết vừa chạy đến bên cạnh bóng đen, cũng có chút ngẩn ra.

Nhưng hắn là kiếm tiên An Lâm đánh đâu thắng đấy, là Nhật Lôi tôn giả ngay cả Thiên Lôi cũng không sợ, sao có thể hạ mình đi tán dương kẻ địch?

Thật ra thì An Lâm cũng không muốn kinh sợ như vậy.

Khóe miệng An Lâm hơi co lại, cái thứ thần bí kia hỏi ngược lại là có ý gì? Ý nói mau đến khen hắn sao?

Bóng đen vẫn đang đợi An Lâm nói có chút không phục, tự hắn ra tay khuất phục những tên này, sau đó sẽ bắt bọn họ về. Kết quả An Lâm lại không đi theo con đường mánh khóe, lập tức liền nói ngài thật trâu bò, ngài thật giỏi, sau đó từ biệt...

"Không hổ là đại năng hiểu được sinh mệnh, sức mạnh của ngài thật lớn!" An Lâm chắp tay tán dương.

A... Bảo An Lâm khen kẻ địch, đùa gì thế!

Hứa Tiểu Lan: "..."

Như vậy, muốn khống chế qua loa BOSS của những Ma Huyết Thú tộc kia, phải đánh như thế nào?

"Tiền bối, vừa rồi tôi vì né tránh dị tượng điên đảo, nên mới xông nhầm vào đây, thật ngại quá. Nếu như không có chuyện gì, tôi xin từ biệt trước đây." An Lâm tiếp tục nói.

Vừa rồi hắn còn dùng thần thức cảm giác khí tức của bóng đen, phát hiện với thần thức của hắn, lại không có cách nào cảm nhận được sức mạnh của bóng đen, chuyện này rất đáng sợ.

Hứa Tiểu Lan rất nhanh đã hiểu ý đồ của An Lâm, bắt đầu len lén lùi về phía sau.

Nhưng hắn vừa lặng lẽ so sánh thực lực của hai bên một chút, chỉ riêng mấy chục con Ma Huyết Thú tộc bị bóng đen cường hóa, hắn cũng chưa chắc đánh thắng được.

"Mấy người muốn trốn?" Bóng đen định thần lại, đột nhiên nói.

Vì một miếng huyết ngọc Kỳ Lân, mạo hiểm như thế quả thật không đáng lắm!

An Lâm nghẹn lại, nhưng cơ thể vẫn đang tiếp tục lùi lại.

Thế lực của phe địch, một kẻ địch cảnh giới không rõ mà thực lực vô cùng khủng bố, thêm một con Thao Thiết sánh bằng với Phản Hư sơ kỳ. Thế lực phe mình, hai tu sĩ Hóa Thần, một vị Đạt Tam, hai Thú tộc chỉ biết rống to. Thế lực phe thứ ba, Thổ Bát Thử đần độn. Cuộc chiến này phải đánh như thế nào?

"Tự vệ?" Bóng đen chớp chớp mắt một cái, "Ừ... Có lý..."

Không biết thực lực cụ thể, nhưng lại là kẻ địch rất mạnh, luôn khiến người ta phải kiêng kị.

"Tôi là người biết phải trái, cậu mau nói cho tôi nghe thử, phải phản bác họ như thế nào?"

"Gấp cái gì, chỗ này là nhà của tôi, không có mệnh lệnh của tôi, chúng không trốn thoát được đâu."

"Be! Huyết chủ, nói nhảm với bọn chúng nhiều như vậy làm gì, mau ăn bọn chúng đi!" Thao Thiết thấy An Lâm và Hứa Tiểu Lan không ngừng chạy trốn, nhưng bóng đen lại không làm gì cả, lúc này mở miệng khuyên bảo.

Rất rõ ràng, đám người An Lâm gần như không có phần thắng!

Đến cả Áo Ngưu, Ếch Xanh, Thổ Bát Thử, tự nhiên còn chạy nhanh hơn.

Nói nhảm, ngay cả An Lâm và Hứa Tiểu Lan chủ lực còn chạy, thì quần chúng ăn dưa như chúng nó còn ở lại đây làm gì? Đợi trở thành nguyên liệu nấu ăn cao cấp sao?

Hứa Tiểu Lan thấy bóng đen giống như chuẩn bị ra tay, lúc này mở miệng giải thích: "Lúc trước là chúng tôi tự vệ, Thú tộc và Cùng Kỳ muốn giết chúng tôi, chúng tôi chỉ có thể ra tay chống cự, cũng không thể ngu ngốc chịu đòn đúng không? Sau đó không cẩn thận, đã giết chết bọn chúng!"

An Lâm và Hứa Tiểu Lan từ từ rút lui, cảnh giác với động tác của bóng đen.

An Lâm: "..."

"Cậu không chỉ giữ giết Ma Huyết Thú tộc của tôi, còn giết cả thú cưng Cùng Kỳ của tôi nữa, mấy người có xem cái này có gọi là mối thù hay không?" Bóng đen nhàn nhạt nói...

An Lâm lắc đầu nói: "Chuyện của tu sĩ, sao có thể nói trốn được. Chúng ta lại không có thù oán gì, tôi chỉ tùy tiện đi đến chỗ này một chút, tham quan một chút, sau đó sẽ rời đi."

Bóng đen có chút buồn rầu nói, chẳng hiểu sao giọng nói cũng trở nên tang thương.

Thao Thiết bị hỏi, có chút ngẩn ra.

Bình thường nó gặp phải chuyện gì, một lời không hợp cứ ăn là xong, nào có nói đạo lý với những người khác. Nếu mọi chuyện đều nói đạo lý được, còn phải ăn làm cái gì?

Miệng lưỡi không nói lại, thì há miệng ăn thôi!

"Thật ra thì, chúng ta có thể không cần nói lý." Thao Thiết suy nghĩ một chút, nó nói ra suy nghĩ trong lòng, "Chỉ có người yếu mới phải nói lý, bọn họ chỉ có thể dùng đạo lý làm vũ khí. Kẻ mạnh muốn làm gì thì làm mà, dù sao cũng không có ai quản được, là có thể muốn làm gì thì làm rồi!"

Bóng đen trầm ngâm một lát: "Nhưng mà, như thế thì không thể lẽ thẳng khí hùng rồi."

Thao Thiết hừ một tiếng, phản đối: "Quả đấm lớn chính là đạo lý quyết định, lẽ không thẳng khí cũng mạnh!"

Bóng đen suy nghĩ một chút, vẫn mở miệng nói: "Quả đấm lớn chính là đạo lý quyết định? Vẫn thấy có chút dã man, tôi muốn làm một người có văn hóa..."

"Huyết chủ, ngài không phải là người!" Thao Thiết uốn nắn lại.

"Ai..." Bóng đen thở dài một cái.

Giọng nói rõ ràng rất yếu ớt, giống như trời xanh than khóc, tất cả vạn vật đều buồn đau.

An Lâm và Hứa Tiểu Lan đang chạy trốn, bọn Thú tộc cũng nghe được tiếng than thở kia. Bọn họ còn chưa có phản ứng gì, huyết dịch của cả vùng đất Thương Huyết đều tỏa ra tia sáng vô cùng chói mắt.

"Huyết dịch sôi trào." Bóng đen chậm rãi nói.

Ầm ầm! Giống như sức mạnh của cả một đại lục đồng thời cấu xé lẫn nhau, ảnh hưởng lên người bọn họ, ngay cả máu tươi cũng xao động cùng lúc, giống như ma quỷ đang kéo hút thân thể của bọn họ.

"Ò! Cơ thể của tôi, ò!" Áo Ngưu sợ hãi nói.

"Oa! Tôi phải về nhà, mau thả tôi về nhà! Oa!" Hai chân Độc Thần Oa bị huyết dịch trên mặt đất giữ lại, không ngừng dùng sức bật, nhưng không có cách nào thoát khỏi sự trói buộc.

An Lâm và Hứa Tiểu Lan cũng không thể may mắn tránh khỏi, sức mạnh đại lục Huyết Hải đã hòa thành một chỉnh thể, đồng thời phát huy lực trói buộc, đáng sợ đến mức khó có thể diễn tả bằng lời.

Bóng đen đạp một bước chân, liền xuất hiện trước mặt An Lâm và Hứa Tiểu Lan.

Bóng tối bao phủ trên cơ thể, từ từ tiêu tán, để lộ ra bộ mặt thật của bóng đen.

Cả người hắn là bộ quần áo dài màu trắng, da thịt trắng nõn, trên mặt mang một nụ cười ấm áp, tao nhã lễ phép chắp tay với hai người, mở miệng nói: "Xin lỗi, cho phép tôi không nói đạo lý một lần nhé. Có một việc mấy người nhất định phải làm, tôi không thể đợi thêm nữa."

Thoạt nhìn là một ông chú rất đẹp trai, thật khiến người ta có cảm giác tốt, nhưng điều kiện đầu tiên là phải lờ đi cái sừng kỳ lân trên đầu và đôi mắt đỏ thẫm.

"Sừng kỳ lân? Chẳng lẽ ông là..." Mắt An Lâm mở lớn.

"Không sai, tôi chính là Ma Huyết Kỳ Lân." Ông chú mỉm cười nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận