Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 653: Sư phụ chiến đấu

Lạp Đăng cảm thấy tất cả những chuyện này thật khó mà tưởng tượng nổi.

Phi kiếm ngôi sao máu rõ ràng là chiêu thức sát phạt của mình trước nhất, nhưng lại bị một chiếc gương hấp thụ, sau đó phản xạ lại?

Chiêu thức của mình lại bị bắn ngược?

Tốc độ phi kiếm cực nhanh, còn mang theo sức mạnh niêm phong không gian.

Sau khi Lạp Đăng trải qua sự kinh ngạc ngắn ngủi, thì vẫn nghiêng thân thể trong chớp mắt.

Phi kiếm ngôi sao máu mang theo khí thế chém vạn vật trong trời đất xẹt qua, chém xuống một cánh tay của hắn, xé nát thành những hạt còn nhỏ hơn phân tử.

"Đáng chết, rốt cuộc cậu là ai?!"

Lạp Đăng vừa sợ vừa giận nhìn người thanh niên đột nhiên ngăn lại phía trước Tiêu Trạch, lớn tiếng mở miệng nói.

Thật ra cậu không ngốc,

"Trở về?" An Lâm lắc đầu, lạnh nhạt cười nói, "Tôi sẽ không trở về, tôi là sư phụ của cậu đó! Nào có cái lý trơ mắt nhìn đồ đệ bị đánh, sư phụ lại núp ở phía sau?"

Lạp Đăng bị chọc giận quá mà cười lên: "Một tu sĩ kỳ Hóa Thần, ỷ có báu vật nào đó, nên mới dám tới rêu rao với tôi? Rất tốt... Tôi sẽ để cho cậu trải nghiệm chuyện còn đáng sợ hơn cả cái chết, rút linh hồn của cậu ra rồi tra tấn 10 vạn năm!"

Tuy nhiên, Tiêu trạch không biết vì sao sư phụ đã từng đứng ngạo nghễ trên đỉnh nhiều người như vậy, bây giờ lại biến thành cái dạng này. Nhưng cậu lại biết với trạng thái bây giờ của sư phụ, tuyệt đối không thể để cho sư phụ mạo hiểm!

Xung quanh yên tĩnh trong thoáng chốc.

Ngay cả sinh viên và binh sĩ trên thành Hoàng Tuyền cũng nổi lòng tôn kính, đều bị cảnh sư đồ tình thâm này làm cho cảm động.

Người thanh niên kia, chính là An Lâm bảo Đề Na sử dụng bước nhảy không gian, truyền tống hắn đến trước mặt Tiêu Trạch!

Tiêu Trạch ngẩn ra, hai mắt có chút nóng, sắp bật khóc.

Tiêu Trạch trợn mắt hốc mồm, mặt Lăng Tiêu Kiếm Tiên có chút run rẩy, sinh viên trên thành Hoàng Tuyền, các tướng sĩ đều hít vào một hơi lạnh, trong lòng của bọn họ chỉ có một câu nói, nói như thế với kẻ địch Phản Hư đỉnh phong, thật trâu bò!

"Tôi là ai à?" An Lâm khẽ cười một tiếng, mang vẻ mặt bễ nghễ nhìn đại năng Huyết tộc trên bầu trời: "Tôi là bá bá của anh!"

Theo An Lâm lâu như vậy rồi, đương nhiên biết cảnh giới thật sự của An Lâm chỉ có kỳ Hóa Thần.

An Lâm: "..."

Lúc này Tiêu Trạch cũng lấy lại tinh thần: "Sư phụ, thầy chạy tới nơi này làm gì, nguy hiểm lắm! Sức phòng ngự của con mạnh, chờ con chống đỡ ở đây cho tới khi cứu viện Thiên Đình đến là được rồi, thầy mau trở về đi!"

Cái kính Chu Tước này thật đúng là kẻ phá hoại bầu không khí, thật vất vả mới tạo nên bầu không khí ngầu như vậy, vậy mà bị phá hư hết trong nháy mắt.

Cậu nhìn bóng dáng ngăn cản trước người mình, càng nhìn càng cảm thấy cao lớn, một loại cảm giác an toàn do được trưởng bối bảo vệ xông lên đầu, ấm áp không nói ra được.

"Này, làm phiền lúc cậu giả ngầu, thì cất tôi đi trước được không? Bây giờ tôi không bắn ngược chiêu thức, còn tiếp tục bắt tôi làm trò khỉ ở ngoài đây, tôi sẽ nát đấy!" Một giọng nói non nớt thanh thúy vang lên không đúng lúc.

An Lâm: "..."

Lời của Lạp Đăng ngưng lại, như là bị chẹn họng một chút.

Tốc độ của cái vỗ này cực nhanh, sức mạnh càng giống như là có thể đè sập bầu trời.

Lạp Đăng cảm nhận được hơi thở kia, cười khinh thường một tiếng: "Thằng nhóc không biết trời cao đất rộng, cậu thật sự cho rằng cậu có thể làm tôi bị thương?"

"Hửm? Cái vỗ này của tôi rõ ràng ngay cả đại năng Phản Hư cũng có thể trực tiếp bị thương, sao nhân loại kia còn sống?" Lạp Đăng không nhìn Tiêu Trạch nữa, trái lại có chút ngạc nhiên mà nhìn bóng dáng bay ra phía xa.

An Lâm yên lặng cất tấm gương vào nhẫn không gian, lấy thanh kiếm Thắng Tà ra, hơi thở chỉ thuộc về Kiếm Tiên khuếch tán ra.

An Lâm đối mặt với đại năng kinh khủng như thế, nhưng cũng không chọn lùi bước, bởi vì một khi lùi bước thì có khả năng Tiêu Trạch sẽ chết trong một giây sau đó!

Lạp Đăng là đại năng Phản Hư đỉnh phong, một chưởng của hắn đã ẩn chứa thần đạo, uy lực đáng sợ cỡ nào, chuyện này đã vượt khỏi phạm trù sức mạnh bình thường.

Khóe miệng của An Lâm rịn máu tươi, cuối cùng Chiến thần chi thể vẫn không chịu được sức mạnh của cái vỗ kia.

"Cánh tay của anh đứt như thế nào vậy?" An Lâm cười ha ha.

Thậm chí An Lâm còn chưa sinh ra ý nghĩ né tránh, thân thể đã bị cái vỗ này đánh trúng, trong nháy mắt bị đánh bay ra ngoài hơn mười dặm.

"Sư phụ!" Tiêu Trạch kêu lên một tiếng, gào thét về hướng Lạp Đăng, thân rồng to lớn phóng lên tận trời.

Tốc độ của Lạp Đăng nhanh hơn, dùng vỗ một cái đánh Hắc Long rơi xuống đất.

"Hừ!" Lạp Đăng hừ lạnh một tiếng, máu thịt lúc nhúc, từ vết cắt trống rỗng, đột nhiên vươn một cánh tay mới tinh, sau đó nói lạnh nhạt, "Cánh tay của tôi không có đứt! Chỉ tạm thời không thấy mà thôi."

Lạp Đăng không hề tốn nhiều lời nữa, trực tiếp vỗ một cái về phía An Lâm.

Lão đại à, già mồm át lẽ phải, mở mắt nói dối như vậy có sao không đó?!

Quần chúng vây xem: "..."

Hắn bôi máu tươi chảy từ khóe miệng lên lưỡi kiếm Thắng Tà, sau lưng mọc ra hai cánh, bỗng nhiên đánh về phía Lạp Đăng.

Bay giờ máu thánh là hy vọng cuối cùng của hắn, hi vọng máu này có thể độc chết hoặc là thanh lọc đại năng Huyết tộc có thực lực đáng sợ trước mặt này.

"Sao toàn là lũ gián đánh không chết đến vậy?" Lạp Đăng nhướng mày, hai ngón khép lại chỉ về phía An Lâm ở xa xa. Một thanh xích kiếm đỏ thẫm khát máu ngưng tụ giữa không trung, sự sắc bén khiến hư không không chịu nổi mà nứt ra, ánh sáng đỏ chói mắt càng phản chiếu bầu trời đêm trở nên ma mị hớp hồn.

Phi kiếm ngôi sao máu! Thần thông sát phạt đủ để chém chết đại năng Phản Hư hậu kỳ!

Lúc trước hắn muốn dùng chiêu này để chém chết Tiêu Trạch, không ngờ lại bị An Lâm lợi dùng

Lần này, hắn phải dùng kiếm này, hoàn toàn giết chết An Lâm, khiến suy nghĩ của mình thông suốt, rửa sạch nhục nhã!

Một cảm giác tim đập nhanh khiến tim An Lâm Tâm đập nhanh, bản năng trực giác nói cho hắn biết, nếu trúng kiếm trước mặt kia, hắn sẽ chết!

Không còn kịp rồi... Không kịp tới gần hắn rồi...

An Lâm tức giận mắng trong lòng, sao tên đại năng Huyết tộc này lại thích chơi trò tấn công tầm xa như vậy?

Chẳng lẽ không thể phát huy truyền thống tốt đẹp của quỷ hút máu, một lời không hợp thì nhào tới hút máu sao?

Anh làm như vậy, tôi hoàn toàn không có cách nào khiến anh nếm thử mùi vị của máu thánh đấy!!

Đối mặt với sự uy hiếp của cái chết, suy nghĩ của An Lâm lướt nhanh, đột nhiên nghĩ đến thuật pháp nào đó, bỗng nhiên trừng mắt với Lạp Đăng một cái.

Mỗ gợn sóng huyền diệu xuyên qua không gian, trong nháy mắt tác động tới thân thể Lạp Đăng.

Vào thời khắc ấy, khóe miệng nhỏ bé của Lạp Đăng run lên không thể nhận ra, một loại cảm giác cực kỳ đáng sợ nào đó nổi lên trong lòng.

Tại sao có thể như vậy, cái cảm giác đánh chết này là gì?

Rất nhanh, hắn đã nhận ra được đây là cảm giác gì rồi, cái này là muốn tiêu chảy!

Không sai, An Lâm đã sử dụng chi thuật với Lạp Đăng! Đây là thuật pháp không đếm xỉa tới phòng ngự, trăm phần trăm trúng!

"Rốt cuộc cậu đã làm gì tôi, vì sao tôi lại có cảm giác đáng chết này?!" Hai mắt của Lạp Đăng tóe lên sát ý vô tận, trở nên kích động: "Phụt!" Một tiếng, giống như có cái gì đó bùng nổ rồi...

Một tiếng nổ vang này, khiến hắn có chút rung động trong nháy mắt.

Thật ra mọi người trên thành Hoàng Tuyền đều cực kỳ căng thẳng mà nhìn chăm chú cuộc chiến giữa An Lâm và Lạp Đăng, nhưng lại không nghĩ rằng Lạp Đăng có thực lực kinh khủng vô cùng, mông lại đột nhiên nổ tung, có một loại dịch thể không rõ nào đó dính trên áo bào.

Tất cả mọi người trầm mặc.

Bọn họ cảm thấy hình như mình thấy được thứ đồ ghê gớm gì rồi, nhưng bởi vì quá khó tin, cho nên đều chọn cách trầm mặc...
Bạn cần đăng nhập để bình luận