Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 655: Cứu viện mạnh nhất

Mọi người nhìn thấy cái bóng màu trắng bị Lạp Đăng dùng một chưởng đánh bay, đều rơi vào im lặng.

Thật vất vả mới đợi được vị cứu tinh của Thiên Đình đến, kết quả vị cứu tinh lại bị kẻ địch một chưởng đập bay, đây là trải nghiệm gì đây?

An Lâm không nhịn được phun ra một ngụm máu tươi, trong lòng như có ngàn vạn con dê đang chạy loạn.

Người này là được Thiên Đình đặc biệt phái tới để đùa giỡn sao?!

Ông đây liều chết chờ cứu viện, kết quả lại là một đồng đội cặn bả?!

"Đi chết đi!'' Lạp Đăng không lãng phí thời gian, lại đánh về phía An Lâm, hai bàn tay đánh ra ngàn vạn Huyết Tinh Thần một bàn tay chộp lấy gạch đen Hợp Kim Hỗn Độn, một bàn tay đánh về phía sau lưng An Lâm.

"Đừng hòng làm người Thiên Đình tôi bị thương thương!'' Lại một tiếng hét từ xa truyền đến.

Lúc này, một người mặc áo bào đen lại tới, khuôn mặt lạnh lùng, hơi thở cuồn cuộn to lớn.

Cuối cùng, Vòng Kim Cương không chống đỡ nổi, bắt đầu bị cuốn bay đi.

"Đúng thế, vậy mày cũng phải chết ở đây.''

Sắc mặt chàng trai thay đổi, lập tức quay ngược lại dùng Vòng Kim Cương hộ thể.

"Hừ, chỉ dựa vào vài người của bộ phận Chấp Hành Thiên Đình cũng dám nhúng tay vào chuyện này, vậy thì đều chết ở đây cả đi!'' Phía sau lưng Lạp Đăng xuất hiện ngôi sao nhiễm màu đỏ như máu, lực lượng thần đạo khổng lồ bao phủ trời đất.

"Tự tìm đường chết!'' Lạp Đăng giận tím mặt, hai tay bất ngờ vung mạnh về phía chàng trai áo bào đen.

"Dám đả thương người Thiên Đình, mày phải chết ở đây." Giọng nói vừa dứt, không gian ngàn dặm xung quanh lập tức đóng băng thành khối sắt.

Hai bàn tay cầm Vòng Kim Cương vung về phía Lạp Đăng, không ngừng biến lớn, phía trên mang theo vô số chú văn màu vàng vô tận, hóa thành một lực trấn áp rất mạnh, bao phủ Lạp Đăng.

Trên bầu trời, có một giọng nói phiêu dật xa xăm vang lên, ẩn chứa uy nghiêm vô tận.

Lưỡi đao khát máu màu đỏ xé rách hư không, lập tức đập nát niêm phong của Vòng Kim Cương, mang theo lực lượng trí mạng thổi quét về phía hắn ta, nơi nào nó đi qua không gian trở nên vặn vẹo.

Thân thể Lạp Đăng bị lực trấn áp giam cầm kiềm hãm, An Lâm nhân cơ hội này, tiếp tục trốn ra xa.

Chàng trai áo bào đen bị thương nặng, hộc máu rút lui, cuối cùng cũng không thể địch lại được Lạp Đăng.

Một chàng trai mặc áo bào hai màu vàng trắng xuất hiện trên không trung, đầu đội vương miện màu vàng, hai mắt ẩn chứa vạn sấm dậy trời, uy áp vô cùng uy thế, vừa xuất hiện đã khiến trời đất bùng nổ, vạn vật khuất phục.

Ầm ầm! Lực trấn áp màu vàng và lưỡi đao màu đỏ va chạm, khiến trời đất bùng nổ.

An Lâm nhìn thấy người này, cuối cùng cũng mừng rỡ, vị này mới là cứu tinh lớn mà Thiên Đình phái tới.

Sắc mặt Lạp Đăng biến đổi, đúng là ngay cả nói cũng lời, lập tức xé rách không gian muốn bỏ chạy.

Cơ thể Lạp Đăng giống như chịu sự trói buộc rất lớn, nhưng cũng chỉ hơi khựng lại.

Ầm ầm! Lúc này, dường như mọi thứ từ hỗn độn sơ khai, lôi quang cuồn cuộn vô tận tuôn ra từ giữa ngón tay, chém nát vạn vật thế gian, lập tức giáng xuống người Lạp Đăng.

"Thiên Hoàng Đại Đế, tôi ở đây chỉ muốn báo thù thay cái chết tức tưởi của thủ hạ. Ngài đã ra mặt, vậy ân oán giữa tôi và tên Long tộc kia cũng thanh toán xong, tôi sẽ rời đi ngay!'' Lạp Đăng bị Thiên Hoàng Đại Đế giam cầm, lập tức mở miệng nhượng bộ.

"Híc..." Vô số người há miệng hít một hơi lạnh, lực lượng kia khủng bố đến cực điểm, Đại Năng đạt tới cảnh giới cao nhất kỳ Phản Hư của Huyết tộc cứ vậy mà nổ tung sao?

Thiên Hoàng Đại Đế làm chủ tinh linh, quản vạn thần đồ, cũng có danh xưng là Binh Tổ và Lôi Tổ, được gọi là Đế Vương Sát Phạt đứng đầu Thiên Đình!

"Cuối cùng, cuối cùng đã được cứu..."

Hắn đã từng nhìn thấy chàng trai này trong sách, bởi thế biết hắn rất đáng sợ, người nọ chính là một trong Ngũ Đế Thiên Đình, Tây Phương Thái Cực Thiên Hoàng Đại Đế!

Trận pháp phòng ngự liên tục chịu những đòn công kích ở cường độ cao, đối với bọn họ mà nói là chuyện vô cùng hao tổn tâm sức, bây giờ uy hiếp đã được tiêu diệt, cuối cùng bọn họ cũng chịu không được, ngã ngồi trên tường thành.

Trên tường thành Hoàng Tuyền, rất nhiều sinh viên và binh lính lần lượt xụi lơ trên mặt đất, có vui vẻ, có cảm thán, đều là bộ dạng sống sót sau họa. Không ai chú ý tới, có một con muỗi màu xanh đang lén lút bỏ chạy thật xa.

"Ha ha... Chúng ta sống rồi!''

Đương nhiên Lạp Đăng cũng biết thân phận của hắn, cho nên mới muốn liều mạng chạy trốn.

Lúc này, Thiên Hoàng Đại Đế khẽ hừ một tiếng, đưa mắt nhìn sang Hắc Trạch ở cách đó cực xa, cười nhẹ: "Còn có tiên khí bảo mệnh thế này ư? Thật thú vị, tôi rất muốn xem cậu có thể hồi sinh bao nhiêu lần."

Hắn nói xong, thân thể đã hóa thành một tia sét, lập tức biến mất trong hư không.

Những người còn lại nghe lời nói của Thiên Hoàng Đại Đế, cũng biết là Lạp Đăng dựa vào tiên khí bảo mệnh nào đó đang lẩn trốn, bị Thiên Hoàng Đại Đế đuổi theo.

Nhưng mà, Thiên Hoàng Đại Đế ngay cả nói một câu cũng lười, trực tiếp chỉ một ngón tay về phía Lạp Đăng.

"Á!'' Lạp Đăng liền né nhưng không kịp, kêu thảm một tiếng, cơ thể lập tức bị lôi quang đánh tan thành sương máu.

Lôi quang phá nát ngôi sao máu của Lạp Đăng, khí thế như chẻ tre.

Tia sấm kia, so với lôi điện mà An Lâm từng gặp phải còn đáng sợ hơn gấm trăm nghìn lần, khiến cho người ta hoàn toàn không thể nảy sinh ra ý định chống cự, điều duy nhất có thể làm, chính là run rẩy trước lôi quang khủng khiếp kia.

Đề Na nhìn An Lâm và Tiêu Trạch còn sống sót, khuôn mặt nhỏ tái nhợt nở một nụ cười tươi, ngừng thi triển thuật pháp, cơ thể rơi từ trên cao xuống.

Một đôi tay ấm áp đón lấy cơ thể bé nhỏ của cô, đôi mắt tinh linh nhìn lại, là một khuôn mặt trắng nhỏ như ngọc: "Cảm... Cảm ơn Tiểu Lan, tôi ngủ một giấc trước vậy.''

"Được, mau ngủ đi, chỗ này đã có tôi trông coi." Hứa Tiểu Lan cười dịu dàng, ôm tinh linh nhỏ vào lòng, dùng viêm lực thuần khiết tẩm bổ.

Vì duy trì trận pháp giữ thành, Đề Na là người xuất lực nhiều nhất. Không ngừng chịu phong ba công kích, sức mạnh của cô đã sớm cạn kiệt, nên nghỉ ngơi cho tốt vậy.

An Lâm đi tới bên cạnh Tiêu Trạch, cau mày mở miệng hỏi: "Cậu không sao chứ?''

Lúc này, Tiêu Trạch lại một lần nữa hóa thành hình người, quần áo rách tung tóe, trên da còn có một chút vết máu hỗn độn, chảy ra không ít máu, bộ dạng vừa nhìn rất thê thảm.

Tiêu Trạch miễn cưỡng mỉm cười, mở miệng nói: "Không có việc gì! Chỉ là bị chút vết thương ngoài da, không tổn hại đến đạo căn hay thần hồn. Thầy à, biển hiện lần này của con không tệ lắm phải không?"

An Lâm thở phào nhẹ nhõm, cười xoa đầu Tiêu Trạch, mở miệng tán thưởng: "Biểu hiện của cậu rất xuất sắc! Đi, thầy mang cậu trở về!''

An Lâm dẫn Tiêu Trạch cưỡi lên gạch đen, bay về phía thành Hoàng Tuyền.

Binh lính thành Hoàng Tuyền và các sinh viên đều đang vẫy tay hoan hô trên tường thành, hoan nghênh anh hùng của bọn họ trở về.

Đối diện với kẻ địch đáng sợ như vậy, An Lâm và Tiêu Trạch tự thân ra tay, điều này không thể nghi ngờ là đã lấy được sự tôn kính của mọi người.

Một chàng trai áo trắng và một chàng trai áo đen bay tới cùng lúc.

Ấn tượng của An Lâm đối với bọn họ khá sâu sắc, suýt chút nữa cho rằng Thiên Đình không còn ai, nên mới phái hai người hy sinh này không dùng được này.

Sau đó, hai người này tự giới thiệu, An Lâm mới biết, hóa ra họ là người của bộ trưởng bộ Chấp Pháp khu vực Hắc Trạch.

Người mặt như ngọc, bộ dạng anh tuấn, mặc đồ màu trắng lại tô son, là Phó bộ trưởng ban Chấp Pháp, Trần Ngọc.

Còn chàng trai mặc áo đen, người hai tay có vòng Kím Cương, bộ dạng lạnh lùng, nghiêm mặt, trên trán hằn đầy khí thế sát phạt và lạnh lùng thấu xương, là trưởng phòng ban Chấp Pháp, Kim Hổ.

Woa! Hóa ra là lão đại Thiên Đình trú tại khu vực Hắc Trạch đến đây.

Đám người An Lâm biến sắc, lúc này mới hành lễ bày tỏ kính trọng!

Nhưng không biết vì sao, trong lòng bọn họ lại không thể nào xuất hiện nổi loại tình cảm ngưỡng mộ sâu sắc, có thể là vì di chứng từ cuộc chiến lúc trước đi...

Tuy An Lâm cũng biết, dù bọn họ xuất hiện bằng cách rất thê thảm, nhưng cũng là liều chết ngăn cản vì bọn họ, hắn mới có thể tứ chi toàn vẹn trở về tường thành. Cho nên, trong lòng An Lâm đối với hai vị bộ Chấp Pháp, vẫn tràn ngập lòng cảm kích như trước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận