Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1054: Không để ý đến vết thương vẫn chạy băng băng

Trường mâu là bảo vật của thế giới này?

Rõ ràng nó chỉ là một chiêu thức do thần đạo lực ngưng tụ lại mà thôi!

An Lâm nhìn Lam Tiểu Nghê đang lao tới, cuối cùng nhẫn nhịn không trào phúng cô.

Trên thực tế, hắn cũng chẳng còn hơi sức đâu mà trào phúng.

Cho dù công pháp Thanh Mộc Trường Sinh của hắn đã tu luyện đến tầng thứ hai, lại có thân thể của Chiến thần giúp hắn duy trì sinh mệnh, nhưng một người bị đâm xuyên tim thì vẫn phải chết thôi, không thứ gì có thể ngăn cản sự sống của hắn trôi đi được.

Sau khi Lam Tiểu Nghê vượt qua sông Viêm, cô tiếp tục phóng về phía An Lâm.

Chung quanh tế đàn còn có một khoảng trống chết chóc rộng cả ngàn mét.

Vòng ngoài ngọn lửa ngút trời, vòng trong khói độc có thể hòa tan cả xương cốt.

Trên người Lam Tiểu Nghê có thêm một tầng bảo hộ màu xanh da trời, cô cố gắng bước tiếp trong ngọn lửa.

Uy năng mênh mông vô tận từ trên trời cao giáng xuống, trong nháy mắt đã đánh tan tầng ngăn cách màu xanh da trời trên người Lam Tiểu Nghê.

Tiểu Lam Ngư từng theo cô chinh chiến khắp nơi tỏa ra hào quang chói lọi, phủ lên thân thể cô một tầng giáp nước vô cùng chắc chắn.

Trong hư không, Tây Hải Tử quát lên.

"Tế hiến, Lam Ngư!"

Công chúa Nhân ngư được nuông chiều từ bé chưa từng phải nhận lấy đau đớn đến mức này.

Khi Lam Tiểu Nghê bước vào trong ngọn lửa, sức nóng kinh khủng gần như đốt trụi thủy ngọc bích hộ thể của cô trong nháy mắt.

Ngọn lửa nóng bỏng như mãnh thú lao vào Lam Tiểu Nghê, điên cuồng thiêu đốt da thịt cô.

"Ầm!" Một tiếng nổ nhỏ vang lên.

Cô kêu thảm một tiếng trong biển lửa, lập tức thả Tiểu Lam Ngư ra ngoài.

"Trở về!"

Ngay lúc hắn nghĩ là Lam Tiểu Nghê sẽ từ bỏ, cô lại chạy về phía hắn với tốc độ kinh người.

Sau khi bị tế hiến, Tiểu Lam Ngư biến thành một khối ngọc cũ kỹ, ảm đạm không ánh sáng.

Rõ ràng là đã đau đến chảy nước mắt, ngay cả môi cũng bị cắn bật máu, cô vẫn không màng tất cả chạy về phía hắn. Bộ dáng kiên định dứt khoát này khiến An Lâm hoảng hốt.

"A...!" Lam Tiểu Nghê đau đớn rên rỉ, da thịt vốn trắng nõn như ngọc bị bỏng đến đỏ bừng, một số chỗ thậm chí hóa than.

An Lâm nhìn Lam Tiểu Nghê kêu rên thảm thiết trong biển lửa, đột nhiên nghĩ đến hình ảnh một con cá giãy giụa trong chảo dầu, hắn há miệng, lại không biết phải nói gì.

Hắn không kìm nổi nữa, mở miệng nói, thanh âm khàn khàn.

Sức sống trôi đi khiến cho đôi mắt của An Lâm dần trở nên mơ hồ, chỉ trông thấy có một bóng người đang quên mình lao đến bên hắn giữa không gian vặn vẹo bởi biển lửa.

Chất độc không chỉ dừng lại trên da mà còn ăn sâu vào xương cốt máu thịt, mang đên đau đớn không thể tả rõ bằng lời.

Đây là con cá mặn tham sống sợ chết, gặp phải khó khăn chỉ có thể vừa khóc vừa hô to "bác ơi cứu con" đấy ư?

Cuối cùng, bóng người màu xanh xuyên qua màn sương độc, thành công đặt chân lên vùng đất trung tâm của tế đàn.

Đây là cái đuôi vừa gặp nguy hiểm liền núp sau lưng hắn run lẩy bẩy đấy ư?

Cái cảm giác đau đớn như bị dìm xuống chảo dầu cũng ngàn vạn loại độc ăn mòn thân thể khiên thân thể cô vẫn còn run rẩy.

Không ai biết cô đã phải thừa nhận bao nhiêu đau đớn.

"Thành công." Lam Tiểu Nghê nở nụ cười, trên khuôn mặt như được điêu khắc trên bạch ngọc thiên nhiên tràn đầy máu độc và vết thương nám đen, trở nên... xấu xí.

Lam Tiểu Nghê bây giờ giống như một anh hùng không sợ chết.

Đuôi cá bóng loáng màu xanh da trời bây giờ tróc vảy trầy da, máu me tung tóe, nhưng vẫn không ngừng đung đưa, phóng về phía trước.

Lam Tiểu Nghê đã sớm đau đến run người, nhưng tâm lý lại vẫn kiên định quật cường đi về phía trước.

Cô đã không còn đường lui nữa, đã bỏ qua đường lui từ rất lâu rồi.

"Lam Tiểu Nghê... cô sẽ chết."

Da thịt sáng bóng của Lam Tiểu Nghê bị khói độc nhiễm phải, dần dần trở nên xám xịt, chỗ bị phỏng thậm chí thối rữa hoại tử, chảy xuống máu đặc đen nhánh.

Sương độc mang theo tính ăn mòn rất mạnh, tràn vào kết giới do bạch châu mở ra.

Lam Tiểu Nghê coi như không nghe thấy, bằng nghị lực kinh người lao ra phạm vi thiêu đốt của ngọn lửa, lại không chút do dự tiến vào lĩnh vực của khói độc.

Cô mang theo thân thể chồng chất vết thương, vẫy đuôi, chậm chạp bò về phía An Lâm.

Dọc theo đường đi là máu đen và vảy rụng.

Vào giây phút này An Lâm cũng không trấn định nổi nữa, run rẩy nắm chặt hai tay thành nắm đấm, nhìn nhân ngư đang không ngừng cố gắng bò đến bên cạnh mình, lập lại: "Cô điên rồi?"

"Tôi không điên, anh sẽ chết." Lam Tiểu Nghê leo đến trước mặt An Lâm, trong mắt như có lửa, kiên định đáp lời

An Lâm nhìn nhân ngư bị thương nặng đến mức không nhận ra kia, giật giật môi, gian nan mở miệng: "Cô không thấy đau sao?"

Hai tay Lam Tiểu Nghê cầm chặt trường mâu, muốn rút nó ra ngoài. Vừa dùng sức, nám đen và vết thương bị ăn mòn trên người lại rách thêm lần nữa.

Nước mắt cô tràn ra như vỡ đê: "Đau chứ! Sao lại không đau?"

"Nhưng... nhưng nếu anh chết ở nơi này, tôi còn thấy đau hơn!!"

Công chúa nhân ngư mang theo phần quật cường cuối cùng của mình, dùng hết sức bình sinh rút ra trường mâu bên người An Lâm!

"Há miệng." An Lâm ra lệnh.

Quan tài này có thể hấp thu năng lượng xung quanh, biến chúng thành sức sống nuôi dưỡng cơ thể của cô.

Nhưng sau đó Lam Tiểu Nghê nhận ra mình đã sai.

Nước mắt của Lam Tiểu Nghê lại vỡ đê lần nữa, khóc đến thương tâm: "Ngay cả quan tài anh cũng chuẩn bị xong rồi còn bảo tôi không có việc gì!"

An Lâm tự mình nuốt một viên tiên đan, đảm bảo bản thân không treo, sau đó lấy ra quan tài hồng ngọc, ôm Lam Tiểu Nghê bỏ vào trong quan tài.

Lam Tiểu Nghê nghe vậy thì an tâm hơn chút, cô rất dễ làm ra mấy chuyện kích động, bây giờ nghĩ lại mới biết sợ, cô còn chưa muốn chết.

"Cuối cùng, cuối cùng cũng... Thành công rồi..."

Giây tiếp theo, eo nhỏ của cô bị một cánh tay bền chắc ôm chặt.

An Lâm nhìn cô gái nằm trong ngực mình cười nói: "Này, trường mâu của cô rơi xuống rồi."

Lam Tiểu Nghê cũng cười: "Tôi..."

Cô còn chưa kịp nói gì, An Lâm đã mở lời trước: "Tôi cất nó giúp cô."

Dứt lời, An Lâm nhanh chóng gỡ nhẫn không gian trên tay Lam Tiểu Nghê xuống, thu trường mâu vào, sau đó lại cực kỳ tự nhiên đeo nhẫn lên tay mình.

Lam Tiểu Nghê: "..."

"Tại sao hai người tôi dùng mệnh đi cứu đều là cẩu thế?" Lam Tiểu Nghê giận đến ho ra máu, hơi thở mong manh, không nhịn được lại khóc: "Tôi sắp chết rồi đúng không?"

"Yên tâm đi, có tôi ở đây, cô sẽ không có việc gì." An Lâm bảo đảm.

Thân thể Lam Tiểu Nghê chậm rãi đổ gục trên đất, hai cánh tay mảnh khảnh thậm chí đã yếu ớt đến mức không cầm mổi trường mâu.

Trường mâu màu xanh cuối cùng cũng được rút khỏi thân thể An Lâm, rời đi đã lớn xanh thẳm.

Ầm!

Một tiếng rồng ngâm chấn động trời đất vang lên, sức mạnh mênh mông truyền vào trường mâu.

Bí thuật Linh Ngư Thần Huyết, Ngư Long Vũ!

Cô rạch vỡ cổ tay, máu tươi đã chẳng còn mấy lại chảy tràn.

Lam Tiểu Nghê không hiểu tại sao nhưng vẫn mở ra đôi môi nám đen.

An Lâm nhét viên tiên đan trị liệu cuối cùng vào miệng Lam Tiểu Nghê.

Lam Tiểu Nghê nuốt tiên đan vào trong bụng, hơi hơi cảm động mà nói: "Coi như anh còn có chút lương tâm..."

An Lâm bĩu môi, con cá ngốc này dễ dụ thật đấy, mới có một lúc đã từ nhiều mây chuyển sang nắng đẹp rồi?

"Đúng rồi, anh mau quay mặt đi chỗ khác, bây giờ tôi xấu lắm, không cho phép anh thấy tôi xấu!" Lam Tiểu Nghê nhận ra tình hình hiện tại, nhẹ giọng mắng.

An Lâm đảo cặp mắt trắng dã: "Vết thương của cô nặng như thế, sắp chết đến nơi rồi, vậy mà cô lại đi chú ý chuyện này?"

Cô công chúa nhân ngư này có bị cháy hỏng đầu óc không thế?

Chẳng qua Lam Tiểu Nghê xác thật là bị thương rất nặng, da thịt căng tròn trắng tuyết không phải bị nám đen thì bị ăn mòn tồi tệ, thê thảm đến mức không đành lòng nhìn thẳng.

An Lâm nhìn bộ dạng này của Lam Tiểu Nghê, trái tim đột nhiên thấy đau.

Hắn nhớ đến hành động lúc trước của cô, muốn nói gì đó nhưng lại chẳng biết nói gì.

"Đã bảo anh đừng có nhìn!" Lam Tiểu Nghê mắng.

"Được!" An Lâm đồng ý với cô, nghiêng người ngồi tĩnh tọa để khôi phục thương thế.

Xung quanh trở nên yên tĩnh.

Chỉ có âm thanh bọt khí tan vỡ của sông dung nham đang chậm rãi chảy xuôi.

"Lão đại An Lâm, anh có thấy tôi ngu ngốc lắm không?"

Không biết đã trải qua bao lâu, Lam Tiểu Nghê mở miệng nói.

"Đúng vậy, cô lại liều mạng cứu một người gián tiếp hại chết vị hôn phu của mình, thật rất ngu ngốc." An Lâm không phủ nhận.

"Tên kia không phải vị hôn phu của tôi!"

Lam Tiểu Nghê xù lông ngay tại chỗ, giận đến mức lại ho ra máu.

"Tôi thừa nhận tôi từng bị hấp dẫn bởi vẻ ngoài của hắn, cảm thấy thông gia với bên đó cũng không tệ. Nhưng khi tôi nhất thời xung động liều mạng cứu hắn mà hắn lại không chút do dự bỏ tôi lại chạy trốn, trong lòng tôi đã phán hắn tử hình. Cũng may hắn còn chưa chạm vào thân thể tôi, nếu không toàn bộ sinh linh của tộc Hắc Hồ đều phải chết!"

Giọng của Lam Tiểu Nghê lại dần hạ xuống: "Đàn ông quá đẹp trai quả nhiên không phải thứ tốt, cũng chỉ có loại đàn ông xấu xí như anh mới đáng tin hơn một ít."

An Lâm: "..."

Lời khen này thật sự rất... tươi mới, rất... khác người...
Bạn cần đăng nhập để bình luận