Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 696: Cô gái nhỏ đưa tiền đến

An Lâm dẫn Duy Cơ làm một cuộc hành trình đơn giản trên Thiên Đình, nhưng mà lần trải nghiệm này đối với Duy Cơ mà nói lại là một cú sốc lớn khó nói nên lời.

Trước khi Duy Cơ trở về thế giới Kính Thần, An Lâm còn tặng hắn một quyển Cửu Châu chí và đại lục Thái Sơ chí.

"Cố gắng làm chuyện cậu nên làm, sau đó đợi sự tiếp dẫn của thần lần sau." An Lâm chậm rãi nói.

Duy Cơ cố sức gật đầu: "Nữ thần Đề Na, thần sứ An Lâm, tôi nhất định sẽ không để cho các ngài thất vọng đâu!"

Ánh sáng trắng lóe lên, bóng dáng của Duy Cơ và Đề Na biến mất.

Thành trung tâm của tộc Chân Ma, trên tế đàn màu trắng, một bóng dáng bắt đầu từ từ rơi xuống.

Lúc này, tộc Chân Ma đang mở tiệc, bọn họ cùng với đại diện của tám tộc khác ăn uống no say, chúc mừng thành công đốt... Phụt! Là chúc mừng thần tích xuất hiện.

Nhưng một bóng dáng đột ngột xuất hiện, một lần nữa thu hút sự chú ý của vô số cường giả. Bọn họ nhìn bóng dáng vô cùng quen thuộc đang từ từ rơi xuống, ai nấy đều ngơ ngác.

Duy Cơ đứng ở trung tâm tế đàn, ánh trăng rải xuống trên người hứn ta, phủ lên một lớp ánh sáng thiêng liêng.

Nói một cách đơn giản, chỉ cần mang theo ngọc bội này, hắn sẽ không chết, bất kể là ai cũng không thể nào giết chết được hắn.

Không khí ồn ào bắt đầu lắng xuống, một trăm ngàn cường giả đều tập trung ánh mắt lên người Duy Cơ, cảm giác ngượng ngùng lan tràn...

Một miếng ngọc bội sáng lấp lánh, đó là ngọc bội do tự thân nữ thần Đề Na ban tặng, có thể sử dụng ở thế giới thần cảnh, là một ngọc bội miễn chết.

Má nó, sao nhanh như vậy đã trở lại rồi, du lịch một ngày ở thế giới mới sao?

Hắn ngẩng đầu, cất giọng nói lanh lảnh: "Tiếp theo hãy để cho tôi nói về tình hình của thế giới mới đi!"

Vẻ mặt của bọn họ cứng đờ, trong lòng lại rống lên giận dữ:

Thần miễn chết, hắn sẽ mãi mãi không chết!

Khó khăn làm bọn họ mới bày yến tiệc ra hóa giải loại cảm giác ngượng ngùng kia. Kết quả Chân Ma mang đến cho bọn họ vô số ngượng ngùng và ác mộng đó lại xuất hiện rồi!

"Má nó, không phải lúc nãy hắn bị thần dẫn đi đến một thế giới rồi mới sao?"

Trên mặt hắn lại không hề có bất cứ vẻ đắc ý nào.

Cuối kỳ đã không còn nhiệm vụ gì nữa rồi, các bạn học lục tục rời khỏi trường học, có người thì trở lại tông môn, có người bế quan tu luyện, có người lại ở bên ngoài luyện tập.

Dù sao thì trước đó không lâu, mọi người còn kêu gào muốn thiêu chết Chân Ma này, kết quả Chân Ma này có trời phù hộ, được tiếp dẫn đi. Khuôn mặt đỏ ửng kia khiến bọn họ cảm thấy ngượng ngừng không thôi.

Hứa Tiểu Lan cũng muốn trở về tông môn trước, cảm ngộ lực lượng của Chu Tước Thánh Viêm. Dù sao thì sau khi có huyết mạch Chu Tuyết rồi, cô lĩnh ngộ lực lượng Chu Tước Thánh Viêm càng lúc càng sâu, Thánh Viêm mỗi năm một lần đã gần kề, không thể nào thiếu được.

Duy Cơ nhìn từng ánh mắt đang tập trung nhìn về phía hắn, vẻ mặt bình tĩnh, nhưng tinh thần chiến đấu hiên ngang.

Trong lầu nội các, An Lâm ngáp một cái, bắt đầu nhắm mắt nghỉ ngơi.

Đón ánh sáng rực rỡ, một tiếng gõ cửa nhịp nhàng truyền đến.

An Lâm càng nghĩ càng cảm thấy thú vị, khóe miệng không nhịn được mà mỉm cười, tâm trạng vô cùng tốt.

Trên người cô gái mặc áo bào màu tím, eo thắt dải lụa màu hồng, vẽ ra một vòng eo nhỏ nhắn bằng nắm tay, dung mạo đẹp dịu dàng, dưới mày đen là đôi mắt như nước hồ thu, khiến người ta vừa nhìn liền cảm thấy tự nhiên gần gũi.

Trước tiên hắn bắt buộc phải điều chỉnh tốt trạng thái, dù sao cũng là thế hệ chưởng môn, tinh thần phải hăng hái.

Má nó, thật sự là chủ nhân nào thì có thú cưng như thế đấy sao? Vừa gặp mặt đã làm đau lòng người khác rồi?

An Lâm lại cùng với Liễu Thiên Huyễn đã hẹn xong, qua hai ngày nữa sẽ đi tìm nơi xây dựng tổng bộ của Tứ Cửu tiên tông. Nhưng mà đây là chuyện lớn bậc nào, về sau đám người Hứa Tiểu Lan, Hiên Viên Thành cũng sẽ đến, cùng tham dự vào đại nghiệp to lớn này.

Đó là con gái của thiên đế! Gọi như vậy thì ra thể thống gì?

Vẻ mặt Đại Bạch đơ ra, lúc này mới kịp phản ứng, mình lỡ miệng rồi. Đều trách An Lâm bình thường không có tiền liền thích nhắc đến thiếu nữ đưa tiền, khiến cho nó gọi quen miệng luôn.

"Tôi không phải là thiếu nữ đưa tiền, tôi có tên đàng hoàng!" Lâm Quân Quân tự nói.

Không đúng! Chắc chắn cũng là tổ sư gia của Tứ Cửu tiên tông rồi.

"Thì ra là thiếu nữ đưa tiền à, gâu! Cô đến tìm anh An sao?"

Đại Bạch vừa nhìn thấy cô gái trước mặt đã vọt miệng hỏi.

Trên gương mặt của cô gái còn mang theo ý cười như gió xuân, vừa nghe thấy cách gọi của Đại Bạch nụ cười lập tức trở nên cứng đờ.

Ngày mới.

Đại Bạch hưng phấn chạy đi mở cửa, móng vuốt chó kéo nắm cửa, nhìn thấy một cô gái xinh đẹp như tranh vẽ.

"Cốc, cốc, cốc..."

"Cốc cốc."

"Tiên nữ Thiên Vũ, tôi sai rồi, tôi miệng chó không mọc được ngà voi, gâu!" Đại Bạch lập tức bày ra dáng vẻ tội nghiệp đáng yêu, nói ra khỏi lưỡi.

Lâm Quân Quân lười so đo với con chó này, khoát tay, mở miệng nói: "An Lâm có ở nhà không, tôi có chuyện tìm hắn."

"Có ở nhà, có ở nhà, cho dù không có ở nhà, cô đến rồi hắn cũng phải ở nhà."

Đại Bạc cười nịnh nọt, mời Lâm Quân Quân vào nhà, hơn nữa còn chạy vào phòng An Lâm, móng vuốt chó quạt tứ tung lay tỉnh An Lâm.

"Bốp bốp bốp!"

"Bốp bốp bốp!"

"Đại Bạch, tôi muốn dùng Thanh Mộc Trường Sinh Công ngủ hai ngày. Cậu quạt tôi như thế, nếu như không có nguyên nhân hợp lý, đừng trách tôi chào hỏi cậu bằng nắm đấm nhé!" An Lâm sờ khuôn mặt bị quạt đỏ lựng, ngồi dậy, lạnh giọng mở miệng nói.

"Tiên nữ Thiên Vũ đang ở ngoài phòng khách nhà chúng ta, tìm anh đấy, gấu!" Đại Bạch mở miệng nói.

"Thiên Vũ? Hả... thiếu nữ đưa tiền đến rồi à!" An Lâm bừng tỉnh, tuy có hơi không tình nguyện, nhưng vẫn là đang giãy giụa.

Lâm Quân Quân ngồi ngay ngắn trong phòng khách, đối thoại trong không gian nhỏ hẹp như vậy, làm sao có thể giấu được đôi tai thính của cô, nghe An Lâm gọi biệt danh của mình một cách đương nhiên như vậy, trong lòng lại cảm thấy buồn bực.

Cô không nhịn được nắm chặt bàn tay xinh xắn, lại không biết phát tác như thế nào...

Bởi vì, cô thật sự là đến đưa tiền...

An Lâm bước ra, trên mặt mang theo nụ cười: "Ha ha, chào mừng tiên nữ Thiên Vũ đại giá quang lâm, không biết có gì cần tôi giúp đỡ không?"

Lâm Quân Quân nhìn khuôn mặt mang theo nụ cười của An Lâm, khóe miệng không nhịn được trề ra, trong lòng thầm nghĩ, đồ giả dối!

"À...tôi là đặc biệt đến xem tiểu chiến thần của Thiên Đình." Lâm Lâm chống cằm, ánh mắt xinh đẹp chuyển động, giọng nói vô cùng nhẹ nhàng, giống như sợi khói lướt qua lòng An Lâm.

"Ha, nếu thật sự có lòng đến chiêm ngưỡng tiểu chiến thần tôi, không bằng giúp tối hỏi Tử Vi Đại Đế lúc nào mới ban thưởng truyền thừa cho tôi!" An Lâm vừa nghe nói đến tiểu chiến thần của Thiên Đình, trong lòng lập tức cảm thấy không vui.

Trước đây chủ nhiệm đã nói qua với An Lâm, nếu như Tử Vi Đại Đế không có động tĩnh gì, chủ nhiệm là hắn sẽ hi sinh vì sinh viên, chủ động đi hỏi thăm giúp.

Kết quả thì sao? Ngay cả rắm cũng không dám thả?

Lâm Quân Quân nhìn ra được khi đề cập đến tiểu chiến thần, vẻ mặt An Lâm đột nhiên thay đổi, điều này chứng minh đã chọc đến chỗ đau của hắn!

Không biết tại sao, trong lòng Lâm Quân Quân rất vui, ý cười trên mặt cũng tươi tắn hơn vài phần.

"Ai ôi, hàng ngày Tử Vi Đại Đế phải giải quyết rất nhiều việc, tôi là một cô gái yếu đuối nhỏ bé, nào có tư cách giục ông ấy đi truyền thừa." Ánh mắt trong vắt rõ ràng của Lâm Quân Quân tập trung lên người An Lâm, cô tiếp tục nói: "Không phải anh là tiểu chiến thần sao? Truyền thừa của mình phải tự mình đi, cứ luôn dựa vào người ngoài thì làm sao được?"

Vẻ mặt của An Lâm càng đen, hắn đây không phải là sợ nếu đi sẽ bị Tử Vi Đại Đế đánh cho một trận, nếu là Tử Vi Đại Đế còn chưa hết tức, hắn phải làm sao? Bị một chân thần đánh, loại cảm giác đó nghĩ thôi cũng đã thấy đáng sợ!

Nhìn dáng vẻ không vui vẻ của An Lâm, Lâm Quân Quân càng thấy hưng phấn hơn, quả thật là muốn mở cờ trong bụng.

Cô không nhịn được vui mừng thầm nói, chuyến này đến thật đáng giá, chỉ hai lần phản kích, cô đã lấy lại được vốn rồi. Tiếp theo phải bắt đầu tấn công mạnh mẽ hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận