Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 746: Dọn sạch chiến trường sau cuộc chiến

"Kết thúc cả rồi." An Lâm thở phào nhẹ nhõm.

Lần này vì trứng phượng hoàng, hắn xem như là suýt chút nữa thì mất mạng.

"Không, vẫn chưa kết thúc đâu."

Bạch Lăng lắc lắc đầu, sau đó đưa mắt nhìn sang đám Phản Hư trên không trung.

Tô Văn Quân vẫn Long Quỳ thì vẫn ổn, Phi Anh tiên tử và Đoạn Hồn Tử thật sự bị giật mình.

Phi Anh tiên tử giống như cô gái bé nhỏ, uyển chuyển hạ xuống cạnh An Lâm, mang theo một trận gió thơm mát.

Vòng eo của cô uốn lượn như cành liễu, hai tay để ở vòng eo nhỏ, cúi chào với một dáng vẻ tao nhã, áy náy nói: "An Lâm đạo hữu, tôi trước đây có mắt như mù, đã mạo phạm anh, xin anh thứ lỗi. Hồng Lâu cốc nguyện sát cánh cùng Tứ Cửu tông, ngày sau nếu cần đến Hồng Lâu cốc, Hồng Lâu cốc cũng sẽ dốc sức mà làm!"

Điệu bộ của Phi Anh tiên tử rất khiêm tốn, giống như người con gái nhu mì yếu đuối.

"Tôi, An Lâm, cướp đoạt!" An Lâm tức giận nói.

Phi Anh tiên tử cắn chặt hàm răng, cuối cùng vẫn mang nhẫn không gian của mình ra, đưa cho An Lâm.

An Lâm cười ha ha: "Giao nhẫn không gian của cô ra đây!"

Thực lực của An Lâm cô đã từng biết đến, bây giờ Bạch Lăng trở thành chủ nhân thế giới và đám người thuộc thế lực hoàng thất Thanh Mộc Tô Văn Quân Long Quỳ, hình như đã đứng về cùng một phe với An Lâm.

"Nhưng mà, cô vốn là muốn giết tôi, nên cô phải trả giá vì điều này." An Lâm nói.

Đoạn Hồn Tử thấy thế, ngay lập tức chống cự lại cơn buồn cười đang ập đến, vô cùng tự giác nộp nhẫn không gian lên, đồng thời tuyên bố Tuyệt Mệnh tông và Tứ Cửu tông sẽ là bằng hữu mãi mãi!

An Lâm vốn không muốn tha cho Phi Anh tiên tử, nhưng thấy trước đây cô đã từng giúp sức đẩy lùi địch, trầm ngâm một chút, rồi gật đầu đáp lại: "Ừ, tôi có thể tha thứ cho cô!"

Cô hờn dỗi một câu: "Đồ xấu xa! Hừ!"

Khuôn mặt trắng nõn của Phi Anh tiên tử ửng đỏ, cơ thể mềm mại vừa ngượng nghịu vừa yếu đuối lại đầy đặn: "Cái, trả giá gì chứ... yêu cầu quá đáng, người ta thà chết chứ không chịu khuất phục..."

Phi Anh nghe vậy liền vui vẻ.

Phi Anh tiên tử: "..."

Câu nói này suýt chút nữa dọa cho Đoạn Hồn Tử đái ra quần, vẫn may sau khi An Lâm thu rồi nhẫn không gian của hắn, vẫn là có ý định tha cho hắn một mạng.

Phi Anh tiên tử sững sờ: "Hả?!"

An Lâm vui vẻ luyện hóa hai chiếc nhẫn không gian, cẩn thận thu lại, đột nhiên định thần lại: "Ồ, hình như thiếu một người?"

Tình hình cấp bách, bảo vệ cái mạng nhỏ này trước đã rồi hãy nói!

An Lâm tỏ vẻ không muốn khi kết bạn với tà môn ma đạo, sau này sẽ tìm cơ hội tiêu diệt sào huyệt của Đoạn Hồn Tử.

Trong lòng An Lâm bỗng nhiên buồn bực, tôi đáng sợ như vậy sao?

Bây giờ hắn giống như thiên sứ gẫy cánh, vô cùng đáng thương, gọn gàng nhanh chóng mà đưa nhẫn không gian cho An Lâm.

Quả nhiên, nếu muốn lấy tiền nhanh, vẫn nên trực tiếp cướp thì tốt hơn!

Nàng cầm tay An Lâm, rồi xuyên qua không gian, trong nháy mắt đi vào trong rừng rậm.

"An Lâm!"

Đôi mắt của Bạch Lăng khép hờ, sử dụng quyền hạn thế giới cảm nhận một lượt: "Ở đây."

An Lâm vừa nhìn thấy, khuôn mặt lập tức lộ ra vẻ vui mừng: "Tiểu Na, Tiểu Tiêu! Hai người không sao đúng là quá tốt rồi!"

Lúc này, lại có hai âm thanh từ đằng xa truyền đến.

"Sư phụ!"

Một người con trai đã mất hai tay, luôn bí mật quan sát, nhìn thấy Bạch Lăng và An Lâm đột nhiên đến, giật mình: "Đừng giết tôi, không phải cậu muốn nhẫn không gian sao? Cho cậu! Tôi đưa cho cậu!!"

Hắn đột nhiên tỉnh ngộ ra, tài sản trước đây của mình hình như phần lớn cũng là cướp mà được nhỉ?

Ừ... Đây có lẽ là trùng hợp!

Đúng! Chuyện này nhất định là trùng hợp!

An Lâm: "..."

An Lâm thu được gia sản của ba tên đại năng Phản Hư, trong lòng vô cùng đắc ý.

Tô Văn Quân và Long Quỳ rất vui mừng, trước khi bùng phát cuộc chiến này đã kết thành đồng minh với An Lâm, nếu không thì nhẫn không gian của họ cũng tiêu đời rồi.

Bất kể nói thế nào, cuộc chiến đấu này tới đây cũng xem như là thật sự hạ màn.

Tiêu Trạch khôi phục lại dáng vẻ thiếu niên, trên người có không ít những vết máu, hơi thở cũng rất uể oải, Đề Na đang ngồi ở trên bả vai Tiêu Trạch, hơi thở cũng yếu ớt, giống như hai bệnh nhân lâm bệnh nặng.

An Lâm cảm thấy câu nói trước của mình có thể thu hồi, vẻ mặt kinh ngạc nói: "Mẹ kiếp, hai người bị ai đánh hả?"

"Nói ra rất dài dòng rồi... Sau khi chúng ta đi thì từ từ nói..." Tiêu Trạch dường như nhớ ra chuyện gì đó đáng sợ, thân thể nhỏ bé không khỏi run lên.

"An Lâm, trước đây chúng tôi bị lá chắn màu vàng ngăn cách ở bên ngoài, nên không thể nào giúp đỡ, cũng may anh không sao!" Đề Na với ánh mắt dịu dàng, vẻ mặt rất uể oải, vẫn cứ gắng gượng.

Cô chậm rãi bay về phía An Lâm, hai bàn tay trắng nõn nhỏ dài ôm lấy cổ An Lâm, đầu lắc lư, rồi đụng vào yết hầu của người con trai.

"Xịt..." Yết hầu của An Lâm đau!

Hai mắt của Đề Na ánh lên những vì sao, cơ thể nhỏ nhắn sà vào trong vòng tay của An Lâm, ngủ say như chết.

Đôi cánh màu vàng của cô hiện ra ánh sáng nhẹ nhàng lộng lẫy, giống như đang hấp thu nguyên khí ở bốn phía, đang tự động khôi phục sức mạnh trong cơ thể. Cảnh tượng này xem ra An Lâm rất ước ao, nằm hấp thu sức mạnh của nguyên khí, hắn cũng tốt!

"Lần này toàn bộ thành viên cuối cùng cũng coi như đến đông đủ!" An Lâm thở phào nhẹ nhõm.

"Này... này, cậu cho tôi mượn năm trăm nghìn viên linh thạch dùng để tu bổ người máy màu bạc..." Đông Quách có chút chần chừ nói.

Đông Quách: "..."

"Anh đi đi! Tôi không cần anh!" An Lâm mang vẻ mặt ghét bỏ xua xua tay một cái.

Tô Văn Quân cảm giác trong lòng mình lại bị đâm một nhát kiếm, biểu càm này là có chuyện gì? Đông Quách là thần tướng của hoàng tộc Thanh Mộc hay là thần tướng của Tứ Cửu Tiên Tông?! Nhanh như vậy đã quyết một lòng rồi sao?

Đông Quách đưa mắt nhìn An Lâm, dường như có hỏi dò tâm ý.

Tô Văn Quân dụi dụi vào ấn đường một cách bất lực, cánh tay công chúa của mình chìa ra bên ngoài, ông không có cách nào khác, ông cũng rất tuyệt vọng! Ông đưa mắt nhìn sang Đông Quách: "Vậy còn cậu?"

Long Quỳ biết vị trí của lối đi kia, sau khi cô cùng Tô Văn Quân đang triệu tập các thành viên còn lại của hoàng tộc Thanh Mộc, thì bắt đầu lên đường rời đi.

"Vân Nhạc, con thật sự không đi sao?"

Tô Văn Quân nhìn người con gái xinh đẹp xuất trần trước mặt, trên mặt mang theo vẻ kinh ngạc.

"Con không đi, con còn muốn cùng An Lâm đi sáng lập tông môn!" Tô Thiển Vân mang trên mặt nụ cười mê người, má lúm dần hiện ra, thật là đẹp.

"Quá tuyệt vời! Hoàng muội chơi thật vui nhé!" Tô Tín với vẻ mặt khích lệ mà nhìn cô gái trước mặt.

Sau đó, hắn lại nói với An Lâm: "Em rể cố lên!"

An Lâm tức giận nói: "Tôi với cô ấy chỉ là bạn học, anh đừng nghĩ nhiều như vậy!"

"Được rồi, em rể!" Tô Tín trả lời lại rất thoải mái.

An Lâm: "..."

An Lâm vẫn chưa phát hiện ra lối đi kia

Con đường đi ra đó, lại ở trung tâm vật tổ Chu Tước to lớn được tạo thành từ vô số hẻm núi khe núi.

Dứt lời, cô đã tuyên bố với cả thế giới, nói cho mọi người phương hướng rời khỏi thế giới này, giới hạn cho họ trong vòng hai canh giờ, rời khỏi thế giới này, bằng không nếu quá thời gian, một khi bị phát hiện, giết không tha.

"Đúng, đuổi những người đến từ bên ngoài ra ngoài!" Bạch Lăng nói một cách không chậm trễ.

An Lâm chớp chớp mắt: "Đuổi những người không cần thiết?"

"Ừ, tiếp theo là đến lúc đuổi những người không cần thiết đi rồi." Bạch Lăng nói.

"Ừ, cái đó ngày sau hãy nói, bây giờ tôi không có tiền." An Lâm cười khà khà.

Đông Quách rất buồn rầu, khá buồn bực mà liếc mắt nhìn nhẫn không gian của An Lâm một cái.

Rõ ràng đã chiếm được ba gia sản của đại năng Phản Hư, còn nói không có tiền, ai tin chứ?!

Cứ như vậy, ba người Tô Văn Quân, Long Quỳ, Đông Quách dẫn theo thế lực của hoàng tộc Thanh Mộc rời khỏi thế giới này.

Ngay cả Phi Anh tiên tử, Đoạn Hồn Tử, Bạch Bằng Tử, cũng chạy trốn nhanh chóng, chỉ lo Bạch Lăng và An Lâm thay đổi chủ ý.

Các thế lực lớn nhỏ còn lại phân bố ở các nơi trên thế giới, cũng dồn dập rút khỏi nơi này.

Bạch Lăng lấy ra một quả cầu đen và một quả cầu trắng, liếc nhìn toàn bộ thế giới một lần, lúc này mới cười nói: "Rất tốt, đã dọn dẹp thế giới này xong xuôi, bây giờ đều là người mình, tôi sẽ cho mọi người chút phúc lợi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận