Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1716: Tôi đã xuyên không ư?

Một giây trước hắn còn khóc như núi đổ, ngay lúc này lại trợn trắng hai mắt, ngã thẳng về phía sau.

Đông Phương Mộng Khiết hoảng sợ, nhanh chóng di chuyển tới bên ông chú, đỡ lấy hắn.

"Thân thể của anh sao vậy, bị thiếu máu rồi, gần như không có máu!" Đông Phương Mộng Khiết xem xét cơ thể Đông Phương Tráng Thực, lại bị hù dọa rồi.

Đông Phương Tráng Thực cảm nhận được sự ôm ấm áp này, hít hà nhớ nhung mùi hương không gì sánh được, nước mắt lại trào ra, không kìm được dùng đầu chà xát cơ thể phụ nữ mềm mại, sau đó cọ tới một vật mềm mại lại đàn hồi.

"Này!"

Một cái tát vang dội trong y quán.

"Đã tới mức này, còn không nghiêm túc?" Gương mặt Đông Phương Mộng Khiết đỏ hồng, cáu giận nói.

Đông Phương Tráng Thực cảm thấy lỗ tai đau rát, lại một lần nữa xúc động bật khóc.

"Xin chào, An Lâm." Đông Phương Mộng Khiết nghe vậy dịu dàng cười một tiếng, sau đó lại hỏi "Sao Đông Phương Tráng Thực lại trở thành như bây giờ?"

An Lâm đang nghĩ có nên nói thật không, có nên để ông chú tự mình nói, có vẻ sẽ cảm động hơn một chút.

"Tôi là bạn của Đông Phương Tráng Thực, An Lâm." An Lâm mỉm cười nói.

Đây không phải là nói thừa sao, ông chú đang ở trước mặt cô, liều mạng đốt cháy sinh lực để cứu cô mà.

Chờ đợi lâu như vậy, vô số lần nằm mơ, cuối cùng ước mơ lớn nhất này đã thành hiện thực!

"Bởi vì tôi ư?' Hai mắt Đông Phương Mộng Khiết mở to: "Vì sao?"

Hoài niệm biết bao.

Ơ, không đúng, chuyện này cần phải để người bên ngoài nói mới càng cảm thấy chân tình.

"Được rồi, đừng khóc, nằm xuống." Đông Phượng Mộng Khiết ôm ông chú tới chiếc giường trong y quán, tiếp đó hướng ánh mắt tò mò nhìn An Lâm, "Xin hỏi, cậu là..."

Đây là sự thật, toàn bộ là thật!

An Lâm chớp chớp mắt.

Đông Phương Mộng Khiết kinh hãi.

Đây là lần đầu tiên hắn nói chuyện cùng Đông Phương Mộng Khiết, trong những giấc mơ hắn đã cực kỳ quen thuộc Đông Phương Mộng Khiết, nhưng hiện tại lại lấy thái độ xa lạ trò chuyện cùng cô, cảm giác này có lẽ thật kỳ diệu.

"Ngu ngốc gì vậy?" Cô hết sức kinh ngạc.

"Đông Phương Tráng Thực trở nên như vậy đều bởi vì cô." An Lâm nghiêm mặt nói.

"Cô đã chết một lần, Đông Phương Tráng Thực mất tới mấy vạn năm để cứu cô, thiếu chút nữa bỏ mạng, lúc này mới cứu được cô trở về." An Lâm tiếp tục nói.

An Lâm thở dài một hơi: "Cô giúp Đông Phương Tráng Thực đi, chờ cậu ta tỉnh lại sẽ giải thích rõ ràng mọi việc với cô."

Thật giống như hắn đột nhiên đi ăn, anh em hắn bất thình lình chạy tới nói cho hắn biết hắn đã mất mấy ngàn năm, cuối cùng lấy tính mạng ra cứu hắn, hắn cũng sẽ coi người đó là kẻ ngốc,

Hắn nhìn nơi ngã tư náo nhiệt, nhìn người đi đường, tiếng quát, tiếng nói chuyện vang vọng ở bên tai, hương rượu từ trong quán rượu bay tới khiến người ta phát thèm.

Không có gì lạ khi cô gái này biểu lộ cảm xúc như vậy, cô ấy luôn bốc thuốc ở nơi này, Đông Phương Tráng Thực mới rời khỏi bao nhiêu năm, làm sao lại tốn không biết mấy vạn năm, làm sao lại bỏ ra cả tính mạng mình.

Không bao lâu, có người muốn ra khỏi thành liền phát hiện họ bị một kết giới to lớn ngăn cản.

An Lâm: "..."

Chuông báo động ầm vang, vang vọng toàn thành.

Đột nhiên, cả tòa thành đề phòng, lòng người bàng hoàng.

Chuyện này thật quá đáng rồi.

Năng lực thời gian này, đối với cô mà nói vẫn còn hết sức khó hiểu.

Giờ đây, cuối cùng tòa thành này đã sống lại.

An Lâm ngẩng đầu, ngắm nhìn vầng dương trên bầu trời.

Mặt trời giả sắp tắt, là thời điểm kéo ra một mặt trời mới từ thế giới bên ngoài...

"Thật xin lỗi, là tôi đột ngột, nhưng cậu... An Lâm cậu thật sự không có vấn đề gì chứ?" Đôi mắt đẹp của Đông Phương Mộng Khiết nhìn An Lâm, dường như muốn từ biểu cảm của An Lâm để phân tích bệnh thần kinh của đối phương.

An Lâm lại rời khỏi y quán.

Đông Phương Mộng Khiết lại cúi người cảm ơn, sau đó bắt đầu chăm sóc Đông Phương Tráng Thực.

Đông Phương Tráng Thực hiện giờ đã hôn mê vì thiếu máu, tuy nhiên gương mặt biến thái lại nở nụ cười hạnh phúc, nhưng tình trạng cơ thể đúng là rất gay go, vẫn cần được chăm sóc tỉ mỉ và nghỉ ngơi điều dưỡng.

Một đám tu sĩ thực lực mạnh tập hợp lại bàn bạc cách đối phó.

Còn một vài người tuyệt vọng, vái lạy bầu trời xin thần tiên thứ tội.

Đây là một kết giới to lớn bao phủ toàn thành, nhất định là thủ đoạn của kẻ đại tài bày ra, tu sĩ trong thành căn bản không có đường phản kháng, sống chết đã nằm trong tay đối phương, cũng không thể trách một số tu sĩ kinh hãi như thế.

Chẳng bao lâu, một người đàn ông mặc chiến bào vàng óng, hơi thở mạnh mẽ bay vào trong thành, kính cẩn hành lễ với bầu trời, giọng nói như chuông lớn vang dội: "Kẻ hèn là thành chủ Trần Điển, không biết bề trên vì sao bày kết giới xuống nơi đây, chúng ta nhất định dốc toàn lực hỗ trợ, vẫn xin bề trên giơ cao đánh khẽ."

An Lâm sửng sốt, bề trên trong miệng các người còn đang ríu rít ôm lấy Đông Phương Mộng Khiết ở đâu rồi, ở đó không thể để ý tới các người nha.

Nhưng mà... kết giới này có vẻ đã dọa tu sĩ trong thành phát sợ.

Các tu sĩ chưa từng biết tới sức mạnh to lớn đều hết sức kính sợ, phản ứng như thế này cũng có thể lý giải. An Lâm chần chừ một lát, vẫn quyết định không hiện thân giải thích.

Dọa thì dọa nhé, chờ một lúc để bọn họ chấp nhận sẽ yên tĩnh thôi.

Bầu trời hoàn toàn yên tĩnh, bề trên không nói gì, trong mắt Trần Điểm có vẻ tuyệt vọng.

Xem ra, đây là một vị bề trên coi chúng sinh như loài giun dế.

An Lâm phất ống tay áo, chào từ biệt hai người, trở về Tứ Cửu Tiên Tông.

Nhìn hai người tình cảm trước mặt, suy nghĩ trong lòng An Lâm trở nên thông suốt, cuối cùng lại làm một chuyện tốt, việc tốt này cảm giác thật sảng khoái!

Nếu không nhờ An Lâm, Đông Phương Mộng Khiết giờ đã chết rồi.

Đông Phương Tráng Thực và Đông Phương Mộng Khiết lại trịnh trọng hành lễ, bày tỏ cảm ơn với An Lâm.

An Lâm cũng rất ấn tượng lần này, khai thác thời gian của hắn và thời gian của thế giới bên ngoài, đây thực sự là trải nghiệm thú vị không tầm thường...

Đông Phương Mộng Khiết nghe những câu chuyện xưa này, đã hoàn toàn vượt ngoài tưởng tượng của cô, dường như đang nghe một câu chuyện kỳ dị, nhiều lần ngắt lời Đông Phương Tráng Thực để xác nhận hắn có bệnh não hay không.

Đông Phương Tráng Thực kéo Đông Phương Mộng Khiết ra khỏi kết giới.

Đông Phương Mộng Khiết ra khỏi Cổ Thành, phát hiện mình thực sự ở trên mây, phía trước là hoàng hôn nhuộm đỏ mây trời vạn trượng, phía dưới tầm mắt là biển mây vô cùng rực rỡ tráng lệ.

Mà tòa thành cổ này thực sự nằm trên một đại lục lơ lửng trên không.

"Thành của tôi, thực sự ở trên trời?" Đông Phương Mộng Khiết lẩm bẩm.

"Đã ở trên trời từ lâu rồi." Đông Phương Tráng Thực nói.

"Thời gian đã qua mấy vạn năm?" Đông Phương Mộng Khiết tiếp tục nói.

Đông Phương Tráng Thực nghiêm túc gật đầu: "Đúng vậy, thế giới này thay đổi rất nhiều."

"Tôi lặng lẽ bốc thuốc ở đây, kết quả nháy mắt một cái đã trôi qua mấy vạn năm?" Đông Phương Mộng Khiết vẫn cảm thấy không chân thật như trước, đây chỉ sợ là chuyện xuyên không ly kỳ nhất trong lịch sử, chớp mắt đã mấy vạn năm, bản thân giống như ra khỏi thế giới bên ngoài.

Đông Phương Tráng Thực thức dậy, kể lại tất cả những chuyện phát sinh mấy năm gần đây cho Đông Phương Mộng Khiết.

Mấy canh giờ sau.

An Lâm nhìn vào thái độ khác nhau của chúng sinh, cảm thấy cũng thật có ý nghĩa.

Có kẻ thậm chí đã ôm gia đình bạn bè, tình cảm nồng nàn mà từ biệt.

Vẻ mặt rất nhiều tu sĩ đột nhiên buồn rầu, làm như thể tai họa tới nơi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận