Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1233: Bé trai lộ rõ chân tướng

Tiều Tà nghe thấy lời An Lâm nói xong, cảm xúc cũng không thể nào khớp nổi nữa.

Suýt nữa liền nghĩ đến chuyện thả đứa bé trai kia xuống mà trực tiếp chạy sang chỗ An Lâm đánh nhau một trận.

Cả người đứa bé trai đập vào bên trên trận pháp kiếm khí, bị bật ngược trở lại.

Sau khi nó nhìn thấy Tiểu Tà đi về phía mình liền giận dữ nhào về phía Tiểu Tà, hai tay biến thành màu xanh âm u, trong lúc xuất chiêu có ẩn chứa cả mũi nhọn cực kỳ khủng bố.

Sắc mặt Tiểu Tà vẫn không có lấy một chút biến hóa, thân hình nhỏ xinh của cô nhóc khẽ dịch chuyển sang bên cạnh, dùng một góc độ cực kỳ tinh tế tránh thoát khỏi công kích từ hai tay của cậu bé kia, đồng thời cánh tay cũng nhanh như chớp khóa chặt lấy cổ tay của cậu bé, bàn chân ngọc tinh xảo cũng đá thẳng vào bụng cậu bé!

Ầm ầm!

Sức mạnh khủng khiếp va chạm với nhau hình thành nên sóng khí, bao phủ hơn ngàn mét.

Bé trai bị đạp một cái, hai mắt trừng trừng, phun ra một ngụm máu màu xanh lam, cả người rơi xuống ngôi miếu, khiến ngôi miếu bị nứt ra thành mộ cái hố nhỏ.

An Lâm nhếch miệng: "Tiểu Tà chính là Tiên Khí đứng đầu, dùng thân thể cản thì có vấn đề gì đâu?"

Uỳnh!

Tiểu Tà thấy cảnh này nhưng chỉ hừ khẽ một tiếng, trực tiếp dùng đôi tay trắng nõn như ngó sen chụp về phía xương tay của bé trai.

Tiểu Tà nhanh nhẹn xoay người, cho bé trai trước mặt thêm một đạp.

Tôn Vũ Lạc nhìn thấy cảnh này, bị dọa đến mức suýt nữa nôn ọe luôn.

Ầm ầm! Mặt đất lại tiếp tục chấn động mạnh mẽ.

"Chỉ có mỗi một tí trình độ ấy thôi à? Nếu thực sự chỉ có một tí teo trình độ ấy, vậy tôi còn khinh thường việc thu cậu về ấy chứ." Tiểu Tà từ trên cao nhìn xuống cậu bé, tuy rằng khuôn mặt non nớt nhưng khí tức nữ vương ở tít tận trên cao đầy bá đạo được triển lộ không bỏ sót chút nào.

Giữa lúc hai luồng lực mạnh mẽ va chạm với nhau, bé trai bị một chân đạp thẳng vào phía tển trận pháp, tiếp tục phun ra thêm một ngụm máu tươi màu xanh lam.

Bé trai hét to, nhào về phía Tiểu Tà, đôi bàn tay xương trắng mang theo mũi nhọn cực hạn chém về phía Tiểu Tà, những nơi mũi nhọn đi qua, ngay cả không khí cũng bị chém đến đứt đoạn!

Mặt bé trai lộ ra vẻ dữ tợn, máu thịt từ đôi bàn tay nhầy nhụa chảy xuống, để lộ cả lớp xương trắng hếu bên trong.

Quả nhiên, lúc mũi nhọn xương trắng va chạm với bàn tay trắng nõn liền bộc phát ra tiếng kèn kẹt khi sắt thép quẹt vào nhau! Trong lúc tia lửa văng tung tóe khắp nơi, xương tay cứng rắn sắc bén của bé trai lại bị bàn tay Tiểu Tà đập đến nứt ra!

Uỳnh uỳnh uỳnh...

"Cô bé muốn dùng thân thể mình để cản lại công kích này?" Tôn Vũ Lạc mở to hai mắt.

An Lâm, Đại Bạch, Tôn Vũ Lạc chứng kiến cảnh tượng này, chỉ còn biết há hốc mồm mà nhìn.

Nó còn chưa kịp điều hòa hơi thở thì Tiểu Tà đã nhanh như chớp lao đến trước mặt nó, dưới ánh mắt hoảng sợ của nó, một bàn tay đập bộp nó xuống đất không chút lưu tình.

Bé trai nằm trên mặt đất, còn chưa kịp đứng dậy mà Tiểu Tà đã lại xông đến trước mặt nó, vô số những nắm đấm nhỏ nhắn trắng nõn rơi xuống như mưa, chiêu nào cũng trí mạng...

Sáu người Triệu Tư Minh chậm rì rì đi tới, đứng bên ngoài kiếm trận cũng bị cảnh tượng này khiến cho giật nảy mình.

Từ cảnh này có thể thấy được, lúc trước cậu tìm đường chết mà phải chịu một kiếm kia không hề oan chút nào.

Mọi người bắt đầu đua nhau cảm thán.

"Không phải Tiểu Tà nói là muốn thu hậu cung sao? Sao mà giờ trông thế nào cũng đều có vẻ như muốn đánh cho đến chết thế nhỉ?" An Lâm nhìn về phía Tiểu Tà bằng vẻ mặt đầy khiếp sợ.

"Quỷ?" Tiều Tà hơi nghiêng đầu, giọng lạnh lùng: "Ai nói cậu ta là quỷ?"

Bé trai trước đó phách lối không gì sánh được mà giờ phút này không có chút sức nào để đánh trả, bị Tiểu Tà đấm đến mức phải nghi ngờ quỷ sinh!

Bùm!

Đột nhiên, Tiểu Tà không chút lưu tình nện thêm một đấm vào trên mặt cậu bé kia!

"Hả?" An Lâm không hiểu ý tứ trong câu nói của Tiểu Tà.

"Quá... Quá thảm luôn rồi! Một cô bé đáng yêu thế kia sao lại có thể bạo lực đến vậy?" Tôn Vũ Lạc bị sự tương phản mạnh mẽ mà Tiểu Tà bộc lộ ra làm cho kinh ngạc đến mức thì thào bật thốt thành lời.

Lúc này, bé trai đã bị những nắm đấm liên tiếp của Tiểu Tà nện đến mức không còn nhìn rõ thân người đâu nữa, thân thể được ngưng tạo thành bắt đầu mờ dần.

"Tha mạng... Tha mạng... Tôi sai rồi, tôi cũng không dám nữa..." Cậu bé lớn tiếng kêu khóc xin tha.

"Tiểu Tà, cũng tàm tạm rồi, tiếp tục đánh nữa thì con quỷ này sẽ thực sự chết mất đấy!" An Lâm thấy thế cũng lên tiếng khuyên.

Ít nhất thì cảnh tượng mà thằng bé kia gặp phải còn thảm hơn cậu nhiều lắm.

"Không thể để vẻ ngoài mê hoặc được..."

"Cô bé này, chúng ta tuyệt đối không thể chọc đến được."

"Kiếm linh của An Lâm khủng bố đến vậy sao!"

Giữa một tiếng nổ vang trời.

Bé trai nổ tung rồi!

Mọi người đều mang vẻ mặt mờ mịt, ngay lúc cho rằng cậu bé sẽ bị nổ chết tươi như thế thì liền thấy trước mặt Tiểu Tà xuất hiện một thanh trường kiếm màu xanh lam u tối.

Năng lượng kiếm khí khủng khiếp không ngừng được khuếch tán.

Kiếm khí âm hàn dường như có thể đông cứng cả không khí.

Lần này, có vẻ như tất cả mọi người đều trừng to hai mắt, trong lòng liền xuất hiện một suy đoán.

Vì sao Tiểu Tà lại cảm thấy hứng thú với cậu bé kia, vì sao Tiểu Tà lại có thể cảm nhận được nó, đồng thời còn nói rằng nó không phải quỷ... Cái thằng nhóc thích giả thần giả quỷ này...

Thật ra cũng chính là kiếm linh!!

"Là cổ kiếm Lam Mộng, nó là kiếm linh đã trốn thoát của tông môn!" Triệu Tư Minh nghẹn ngào nói.

Trận pháp của Tiểu Tà là trận pháp cấp cao, với sức lực của bọn họ, đúng thật là không thể phá nổi...

Đám người Triệu Tư Minh bị câu nói này chọc giận đến mức toàn thân phát run.

"Đừng nhiều lời với bọn họ, chúng ta cứ làm việc của chúng ta là được rồi. Bọn họ muốn beep beep, có bản lĩnh thì cứ phá được kiếm trận của tôi trước đi đã." Tiểu Tà nói bằng ngữ điệu cực kỳ bá đạo.

Tôn Vũ Lạc bị quát đến mức đầu cũng hơi co rụt lại.

Triệu Tư Minh giận tím mặt: "Tôn Vũ Lạc, rốt cuộc thì cậu là người của Thiên Kiếm tông, hay là người của Tứ Cửu tiên tông?!"

"Ừ, quả thật là có cách nói như thế. Sinh linh có được suy nghĩ của chính mình, bản chất của bọn chúng chính là cá thể độc lập rồi, cũng giống như thú sủng trốn khỏi tông môn vậy, không nên ép buộc nó trở về... Đây là quan điểm đã được công nhận phổ biến khắp các tông môn của giới Cửu Châu." Tôn Vũ Lạc gật đầu phụ họa.

Tiểu Tà định đánh phục tên nhóc kiếm linh này, sau đó thu vào hậu cung.

Quả nhiên, Tiểu Tà bắt đầu phác họa một thần phù ở giữa không khí, mở miệng nói: "Đây là khế ước chủ tớ, về sau cậu cũng được coi như em trai của tôi."

Mặt An Lâm lộ vẻ hứng thú, không ngờ kiếm linh cũng có thể thực hiện được khế ước chủ tớ...

"Tuyệt đối không được, đây là cổ kiếm của Thiên Kiếm tông chúng tôi! Các người không có quyền làm như vậy!" Triệu Tư Minh ở bên ngoài kiếm trận gấp giọng lên tiếng.

"Đây là đồ của tông môn chúng tôi, nếu như nhóc thật sự thu nó thì sẽ chọc đến tông môn chúng tôi đấy, mong rằng An Lâm đạo hữu nghĩ lại." Tuyết San cũng lên tiếng khuyên nhủ.

"Mau dừng tay, các người mà làm vậy thì sẽ phải tiếp nhận lửa giận của Thiên Kiếm tông chúng tôi!" Lại có thêm một đệ tử nữa lên tiếng.

Nghe thấy câu này, An Lâm ngay tức khắc bật cười.

"Lửa giận của Thiên Kiếm tông mấy người đáng sợ lắm sao? Ngay cả Liễu Minh Hiên mà còn bị tôi đuổi ra khỏi Tứ Cửu tiên tông, các người nghĩ cái lửa giận kia đáng giá mấy đồng?"

Ánh mắt An Lâm hướng về phía đám đệ tử Thiên Kiếm tông ở bên ngoài kiếm trận, cười nói: "Hơn nữa, kiếm linh được tạo ra từ cổ kiếm Lam Mộng đã trốn khỏi Thiên Kiếm tông cũng đã chứng minh rằng cổ kiếm được khôi phục sự tự do rồi, không còn là vật sở hữu của tông môn mấy người nữa. Tiểu Tà nhà tôi dùng bản lĩnh của chính mình thu phục được nó, vậy thì nó chính là em trai của Tiểu Tà nhà tôi mới đúng."

An Lâm cũng giật mình kêu lên, đồng thời trong lòng cũng giận dữ tán thưởng, làm tốt lắm!

Đệ tử Thiên Kiếm tông chứng kiến cảnh này đều giật mình kêu lớn.

Xít...

Cũng chính lúc này, Tiểu Tà tóm thanh kiếm cổ kia lại, lạnh lùng nói: "Cậu là của tôi."

Gần như là cùng một lúc, ánh mắt của tất cả các đệ tử Thiên Kiếm tông đều trở nên hừng hực

"Khó trách thằng nhóc đó lại chạy nhanh đến vậy, hóa ra nó chính là cổ kiếm đã bị đánh mất của tông môn! Cổ kiếm có thể chạy thoát khỏi Thiên Kiếm tông, tốc độ chạy trốn có thể không nhanh được sao?" Tiểu Sửu cũng chợt hiểu ra.

"Không một ai có thể lấy đi đồ vật của Thiên Kiếm ta."

Ở phía xa đột nhiên truyền đến một giọng nói hư ảo như mây.

"Chỉ một cái kiếm trận mà thôi, một mình tôi cũng có thể phá vỡ!"

Vừa dứt lời, kiếm khí màu vàng óng chói lòa phóng đến, đâm vào bên trên kiếm trận được tạo từ những mũi kiếm đen kịt.

Hệt như ánh bình minh phá vỡ đêm tối, trận pháp được Tiểu Tà bố trí tỉ mỉ từ vô số mũi kiếm nhọn liền bị xé rách thành một lỗ thủng cực kỳ lớn!
Bạn cần đăng nhập để bình luận