Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1588: Mảnh đất Vô Trần

Tại thời khắc này, tuy vẻ mặt Trần Trần vẫn lạnh nhạt như cũ, nhưng cũng đã nhiều hơn mấy phần nghiêm túc.

Có lẽ đó là sự tôn trọng của hắn dành cho việc chủ động ra tay của quyền năng Thiên Đạo tối cao.

Mũi đao màu xanh vàng bổ thẳng lên phía trên vòng sáng trắng.

Lúc trước, Trần Trần cũng dùng chính cái vòng sáng này để ngăn cản được chiêu kiếm cuối cùng của trời đất sau khi Thiên Thần Kiều Tư bộc phát toàn lực mà không mảy may tổn hao một cọng lông sợi tóc.

Không kinh trời động đất như trong tưởng tượng.

Mũi đao nhọn chém vào bên trên vòng sáng màu trắng, thậm chí ngay cả một tiếng vang cũng đều không phát ra, cứ như là rơi thẳng vào một mặt hồ tĩnh lặng, rồi khuấy lên một gợn sóng im ắng.

Gợn sóng bắt đầu lan rộng ra bên trên vòng sáng màu trắng, ẩn chứa một loại sức mạnh ngăn cách vạn vật. Trần Trần và Thiên Thần Đại Địa gần nhau trong gang tấc, nhưng cũng lại cảm thấy như cực kỳ xa xôi, xa đến mức dường như không còn tồn tại trong cùng một thế giới nữa, trừ phi thoát ra khỏi hẳn cái thế giới này, nếu không thì sẽ không có cách nào chạm được vào hắn.

Thiên Thần Đại Địa cũng đã mang cả một đại lục đập tới rồi, thế nhưng lại phát hiện ra rằng hai người không hề ở trong cùng một thế giới, như thế thì còn đập trúng đối phương thế nào được?

Vạn vật trên thế gian, trong mắt hắn lúc này đều trở nên vô cùng rõ ràng, sự chuyển động của vật chất, phép tắc, nhân quả, từ thứ lớn như trời trăng sao, cho đến nhỏ như hạt bụi cũng đều hiển hiện rõ thành từng phân tử, không còn chút bí ẩn nào trong mắt hắn nữa.

Chỉ cần có thể phá vỡ trời đất tự tạo thành của Trần Trần là hắn có thể thu được thắng lợi trong trận chiến này! Từ đó có thể diệt sạch toàn bộ những sinh linh đang có mặt ở đây!!

Thuật Thiên Toán!

Nếu như đã không hoàn mỹ, vậy thì thuật phân tích liền có thể tìm ra được điểm khuyết thiếu trí mạng của nó!

"Trần Trần... Đây chính là nét bút hỏng của ngươi rồi!"

Cảnh tượng này thực sự quá mức kinh hãi thế tục, khiến cho Thiên Thần Đại Địa cũng phải đứng nguyên chỗ mà run rẩy, tiếp theo đó là cảm giác nguy hiểm vô tận bao phủ khắp toàn thân, ý nghĩ muốn diệt trừ Trần Trần lại càng thêm kiên định.

Không chỉ có mỗi vậy, Thiên Thần Đại Địa còn phát hiện ra rằng, năng lượng của lưỡi đao nhọn trong tay hắn cũng đang nhanh chóng tiêu tán đi, chính là vì bị bức tường bảo vệ màu trắng do Trần Trần phóng ra hút vào trong, sau đó chuyển hóa thành một loại sức mạnh rất đặc biệt, phảng phất như không phải năng lượng trên thế gian.

Nhưng mà, vào lúc hắn nhận được kết quả phân tích xong thì lại ngây ngẩn cả người.

"Ngươi có ý đồ muốn hấp thu sức mạnh của ta, chia nhỏ sức mạnh của ta, lại nghiên cứu đánh bại ta như thế nào... Nhưng muốn hấp thu sức mạnh của ta thì cũng sẽ phải có một điểm để kết nối với cái thế giới này đúng không, một điểm nhỏ ấy thôi cũng chính là chỗ sơ hở của Trần Trần ngươi!" Trong hai mắt Thiên Thần Đại Địa bỗng nhiên xuất hiện vô số thông tin.

Thiên Thần Đại Địa chứng kiến cảnh này, hoàn toàn không có dấu hiệu ngừng lại, ngược lại càng dùng sức chém thêm xuống, trong mắt hiếm khi lại lóe lên hưng phấn.

Thuật phân tích mạnh mẽ, thuật pháp này không có cách nào phân tích được sự hoàn mỹ tuyệt đối, nhưng mảnh đất Vô Trần của Trần Trần hiển nhiên không phải một thể hoàn chỉnh, nó là thứ không hoàn mỹ.

Trần Trần dửng dưng nhìn thiếu niên có màu da hổ phách trước mặt, khẽ gật đầu: "Đây chính là điểm sơ hở của tôi, nếu như anh có đủ dứt khoát để tôi hủy diệt trong một lần, không ngại thì cứ xông vào mảnh đất của tôi thử đi?"

Phân tích tính toán tất cả mọi vật của thế gian!

Mí mắt Thiên Thần Đại Địa khẽ giật một cái.

Giấy phút này, Thiên Thần Đại Địa cứ như nhìn thấy hủy diệt và sáng tạo, thấy được điểm kết thúc và cuộc sống mới, thấy được điểm cuối cùng của vạn đạo khi Thiên Đạo sụp đổ, cũng nhìn thấy được con người một lần nữa đúc lại được ánh rạng đông vô hạn của Thiên Đạo.

"Hóa ra là vậy, mảnh đất Vô Trần của ngươi chính là cách thức thông qua việc hủy diệt để tái tạo, hấp thu sức mạnh công kích của ta..." Thiên Thần Đại Địa trầm giọng.

Trần Trần vẫn nhìn về phía Thiên Thần Đại Địa bằng ánh mắt dửng dưng như cũ, nhưng dường như Thiên Thần Đại Địa lại có thể nhìn thấy được ý tứ chế giễu trong mắt đối phương, anh đến mà oán tôi đi này, tôi chính là đang chống mắt lên xem anh có thể chịu nổi sức mạnh hủy diệt của mảnh đất không...

Căn bản không cùng một loại mà!

Lưỡi đao nhọn màu xanh vàng vẫn đang điên cuồng xé rách vòng sáng màu trắng như trước.

Nhưng mà thuật Thiên Toán lại nói cho hắn biết rằng, mảnh đất hoàn chỉnh của Trần Trần chính là được hình thành từ chiếc cối xay thịt, muốn bước vào thì trước tiên phải bị hủy diệt!

Hắn muốn dùng thứ sức mạnh lớn tuyệt đối để nghiền nát mảnh đất Vô Trần của Trần Trần!

Vỗn dĩ hắn còn tưởng rằng mảnh đất Vô Trần của Trần Trần có một điểm sơ hở đặc biệt, có thể chuyển hóa hấp thu được sức mạnh của hắn, nếu thế thì hắn có thể thông qua điểm sơ hở kia mà phá tan được nó.

Hai mắt của Thiên Thần Đại Địa như sáng lên, dùng sức hạ lưỡi đao nhọn màu xanh vàng đang cầm trong tay xuống thấp hơn, trọng lực vô tận và chấn động đấu đá cũng kéo xuống, tựa như đại lục rộng lớn không bờ bến đang đập vào hết lần này đến lượt khác.

Trần Trần biết rõ Thiên Thần Đại Địa muốn làm cái gì, hắn đang muốn so sức chịu đựng với mình sao?

Uy năng của lưỡi đao nhọn màu xanh vàng bị vòng sáng không ngừng hủy diệt sau đó hấp thu. Nhưng uy năng của lưỡi đao lại tựa như vô cùng vô tận, bất kể có bị hấp thu bao nhiêu thì nó đều có thể tăng thêm bấy nhiêu, căn bản không thể thấy điểm cuối, sức nặng lớn đến khó có thể tưởng tượng cứ thế đè lên trên đầu vai Trần Trần.

Cái này cũng giống nhau sao?

Trọng lượng vô tận, năng lượng cuồn cuộn không nhìn thấy điểm cuối đang điên cuồng đấu đá với vòng sáng màu trắng, cứ như là muốn đè nát vòng sáng này ngay lập tức.

Sức mạnh của cả một đại lục ầm vang nện tới, nếu như là một đại năng Hợp Đạo siêu cấp bình thường, chắc chắn sẽ bị ép thành vụn thịt trong nháy mắt, người chết Đạo biến mất. Nhưng hiện giờ, ngay cả một bức tường chắn mà hắn cũng không thể phá vỡ được.

Thiên Thần Đại Địa không chủ động bước vào vòng sáng màu trắng của Trần Trần, nhưng cũng không hề từ bỏ việc công kích.

Hủy diệt trước rồi lại tạo mới, cùng với việc đơn thuần hấp thu sức mạnh rồi chuyển hóa căn bản chính là hai thứ cấp độ, điểm sơ hở của Trần Trần có thể nói chính là sự ra uy của tạo hóa rồi...

Nếu như hắn có thể chịu được sức mạnh hủy diệt của mảnh đất, nói không chừng nhân lúc hắn tiến vào liền giết chết được Trần Trần. Nhưng nếu như không thể, vậy thì thứ đón chờ hắn chính là cái chết...

Thiên Thần Đại Địa có được thứ sức mạnh bá đạo để một thân một mình bước vào trong khu vực của Trần Trần sao?

Đúng vậy, dù sao thì điểm sơ hở của mảnh đất Vô Trần này của Trần Trần, cũng đâu chỉ là thiếu hụt một chút...

Cấp độ của loại công kích này đã khủng bố đến mức hệt như một vị thần cảnh giới Sáng Thế nhấc thế giới mình vừa mới sáng tạo lên, không ngừng tức giận nện thẳng về phía Trần Trần.

Mảnh đất Vô Trần biết hấp thu sức mạnh của hắn ư? Không việc gì! Thích thì cứ hút! Để xem ngươi có thể kiên trì được bao lâu?

Thiên Thần Đại Địa ngập tràn ý chí chiến đấu mạnh mẽ, hắn rất muốn nhìn thử xem, là đao của hắn bền, hay là mảnh đất Vô Trần của Trần Trần chống chịu được lâu hơn. Đúng vậy, nếu không có cách nào phá mở được mảnh đất Vô Trần, vậy thì liền chờ đến lúc nó được giải trừ, hắn sẽ chém Trần Trần thành bụi!

Trần Trần khẽ gật đầu: "Ý nghĩ này của anh cũng không tệ, quả thật chính là cách thức tốt nhất có thể phá vỡ được phòng ngự của tôi. Công kích này của anh, uy năng như đất đai mênh mông vô tận, đồng thời một khi uy năng yếu dần đi, lập tức lại có lực lượng mới của đất sẽ nhập thêm vào."

"Nếu tôi muốn kiên trì đợi đến lúc uy năng của thanh đao kia biến mất, chỉ sợ rằng sẽ phải hấp thu hết lực lượng tương đương với một nửa nước Nam Thiên Vũ mới được..."

Một nửa nước Nam Thiên Vũ lớn đến mức nào?

Đó là sức mạnh của đất tương đương với mười mấy quả địa cầu!!

Một khi sức mạnh của đất bị Trần Trần hút đi, Thiên Thần Đại Địa sẽ lập tức tiến hành bổ sung thêm, áp lực vô cùng vô tận cũng đủ để đè sập bất cứ một sinh linh nào.

Hai bên cứ kiên trì mãi như vậy, trời đất dường như cũng bắt đầu trở nên yên lặng.

Đám An Lâm yên lặng nuốt nước bọt, đang do dự không biết có nên nhúng tay vào hay không.

Loại chiến đấu cấp bậc này, nếu như tự tiện ra tay, liệu có thể sẽ gây trở ngại mà không giúp gì được thì sao?

Tất cả mọi người đều có loại lo lắng này.

An Lâm suy nghĩ một chút, liền quyết định không xoắn xuýt nữa, yên lặng ăn tiên đan để khôi phục vết thương.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, lưỡi đao Mặt Đất màu xanh vàng và mảnh đất Vô Trần của Trần Trần, lại không có một chút tí teo biến hóa nào, thực sự giống hệt một bức tranh vẽ.

Một tiếng thở dài khe khẽ đột nhiên phá vỡ sự tĩnh lặng.

Trần Trần nhìn về phía Thiên Thần Đại Địa: "Đáng tiếc, anh vẫn quá nóng lòng..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận