Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 53: Mất mặt

Màn đêm buông xuống, những ngôi sao sáng lấp lánh đầy trời.

Xung quanh một trang viên sơn thủy hữu tình đang đỗ mấy chục chiếc xe sang trọng kiểu dáng khác nhau.

Trong trang viên bao quanh bởi non xanh nước biếc, có một cung điện xây bằng gạch trắng. Bên trong cung điện ánh đèn sáng rực, lại vang lên tiếng nhạc du dương mà êm dịu.

Nơi này đã tụ họp rất nhiều những nhân vật lỗi lạc của các giới thuộc khu vực Tây Nam.

Có trùm của giới chính trị, có phú hào cấp cao của giới kinh doanh, cũng có người dẫn đầu của một số gia tộc nổi tiếng, bọn họ đều nhận được lời mời của chủ nhà họ Trịnh - Trịnh Hoành Bang, giờ mới tụ họp ở đây.

"Phó thị trưởng Lưu, ngài cũng tới rồi sao?" Một tên mập nhìn thấy một người trung niên đeo cặp kính mắt ở phía trước phía trước thì vội vàng đắp lên khuôn mặt tươi cười, tiến đến nghênh tiếp.

Người trung niên nhìn thấy tên mập kia cũng cười nhạt một tiếng: "Lần này, tôi chỉ là đi cùng với Thị trưởng Tần thôi."

Tên mập kia nghe thấy vậy thì kinh sợ, rõ ràng không ngờ được là vũ hội này ngay cả thị trưởng Tần cũng tham dự.

Mẹ kiếp! Đây không phải là Chu Chính giám đốc công an tỉnh sao?

Nghĩ tới đây, cặp mắt nhỏ híp tịt lại của hắn bỗng quan sát xung quanh, thầm nghĩ sẽ không phải là nhân vật gì lớn đến đâu nhỉ?

Ồ... Người này khá quen.

Vi Vinh Hội vẻ mặt kinh ngạc, hắn hồi tưởng lại lúc Trịnh Hoành Nghĩa mời hắn tới tham dự vũ hội này, từng nói với hắn, có vẻ như là muốn nhân vũ hội này giới thiệu vài người cho mọi người biết.

Vi Vinh Hội sau khi hàn huyên vài câu với phó thị trưởng Lưu thì tiến về hướng thị trưởng Tần.

Đi theo phía sau hắn, là một người con gái tóc dài dung mạo xinh đẹp và một người con trai trên mặt mang nụ cười đắc ý.

Phải biết thị trưởng Tần cũng là cán bộ cấp phó tỉnh, tác phong thường ngày điềm tĩnh thanh liêm chính trực, rất ít khi tham dự những kiểu hoạt động giao lưu thế này, chủ nhà họ Trịnh rốt cuộc là có chuyện gì mà lại mời ông ấy tới?

Đúng lúc này, có ba người trẻ tuổi cùng đi vào nơi tổ chức vũ hội.

Tiếp theo, hắn nhìn thấy một người đàn ông cường tráng khoảng chừng bốn mươi tuổi, đang đứng ở bên cạnh im lặng không nói.

Tên mập tên là Vi Vinh Hội, là thương nhân bất động sản trong nước, gần đây vừa hay lấy được một miếng đất không nhỏ ở Dung Thành, lần này có cơ hội hiếm thấy được chạm mặt thị trưởng Tần, ngay lập tức ngẫm nghĩ xem có nên nhân cơ hội này tiếp cận ông ấy một chút không.

Gần đây không phải hắn đang bận tối ngày tối mặt vì vài vụ án tử vong kỳ lạ của thôn Hoàng Khê sao, sao cũng thanh thản tới tham dự cái vũ hội này vậy?

Đi theo sau người con trai cao gầy đó, chính là Lâm Vũ Hoa và Cao Bằng.

Vi Vinh Hội đi tới, nhìn về phía chính diện.

Lời nhắc nhở với Cao Bằng, Lâm Vũ Hoa cũng nghiêm túc gật đầu.

Người con trai dẫn đầu cao cao gầy gầy, sau khi nhìn quanh vũ hội một lượt, trên gương mặt hiện ra một nụ cười.

"Vũ Hoa, em có thể tham gia vũ hội này đều là những nhân vật có máu mặt, nhớ phải thận trọng trong lời nói và hành động." Người con trai nhắc nhở.

Phần lớn người trong vũ hội nhìn thấy Trịnh Dũng, đều sẽ gật đầu mỉm cười, có người còn chủ động đi tới hỏi thăm vài câu.

Cũng chính vì có mối quan hệ này, Cao Bằng mới có cơ hội đưa Lâm Vũ Hoa đến tham dự vũ hội này.

Nhưng mà đúng vào lúc này, một bóng người xuất hiện trong tầm mắt của hắn, khiến hắn ngơ ngác ngay tại chỗ.

Trịnh công tử này tên là Trịnh Dũng, là con trai của Trịnh Hoành Nghĩa - người tổ chức vũ hội lần này.

Nghe thấy tiếng của Cao Bằng, Trịnh Dũng phản ứng lại, quay đầu lại hỏi: "Cao Bằng, cậu biết bọn họ?"

Vốn dĩ bọn họ không có tư cách tham gia vũ hội đẳng cấp này, bọn họ có thể có cơ hội đến đây, này đều là bởi vì Trịnh công tử phía trước.

Hắn vừa mới nhận ra được, Trịnh Dũng dường như có cảm tình với cô gái đó.

Cao Bằng cố tình che giấu thông tin về mối quan hệ mật thiết của An Lâm và cô gái đó với Trịnh Dũng.

Cao Bằng gật gật đầu: "Chỉ là từng gặp qua một lần mà thôi, tôi chỉ biết một người con trai trong đó, hắn tên là An Lâm, là một sinh viên. Còn một nam một nữ kia, tôi cũng không quen."

Cao Bằng là bạn học thời đại học của hắn, đồng thời cũng được coi là bạn bè tốt

Trịnh Dũng nhìn đến ngây dại, người con gái kia mặc dạ phục màu đỏ, khiến hắn cảm nhận được sự tấn công trước nay chưa từng có.

Hắn trước nay chưa từng thấy cô gái nào xinh đẹp như vậy lóa mắt như vậy, dáng người hoàn mỹ, dung nhan tuyệt sắc kanh thành, vừa bước vào vũ hội thì vẻ xinh đẹp đã lấn áp cả hoa thơm cỏ lạ.

Nhìn thấy Trịnh Dũng bỗng nhiên đứng ngây ra, Cao Bằng cũng theo ánh mắt của hắn nhìn về phía trước, sau đó kinh ngạc nói: "Là bọn họ!"

Cao Bằng nhìn lướt quanh những nhân vật tai to mặt lớn giậm chân một cái có thể chấn động một phương, ánh mắt nóng rực, thầm nghĩ chỉ cần có thể gây dựng mối quan hệ với họ, công ty của hắn chắc chắn sẽ nhảy thêm một bậc lớn!

Gặp qua quá nhiều nữ nhân thường thường sẽ không còn hứng thú với cái đẹp nữa, bây giờ hắn nhìn thấy mỹ nữ thì cảm giác cũng chẳng có gì khác biệt so với lúc nhìn một người bình thường, rất khó bùng cháy lên sự nhiệt tình lần nữa.

Trịnh Dũng cũng thỉnh thoảng nhìn một chút, những đại tiểu thư xuất thân từ gia đình danh giá tham gia vũ hội này, tuy rằng có không ít người dung mạo xuất chúng, thế nhưng lại không có người nào hắn đặc biệt thích.

Các thiên kim tiểu thư xung quanh cũng dồn dập đưa mắt về phía Trịnh Dũng, trong mắt còn mang vẻ chờ mong.

Cũng đúng, một cô gái cao quý xinh đẹp như vậy, dù là ai cũng sẽ động lòng.

Tính cách Trịnh Dũng hắn biết, nhắm trúng con mồi nào thì tuyệt đối sẽ không từ bất cứ thủ đoạn mà giành lấy.

Tiếp đó, hắn chỉ cần chờ xem kịch vui là được rồi...

"Ồ?" Trịnh Dũng nghe thấy, bắt đầu quan sát ba người kia một lúc.

Ba người này đều là những khuôn mặt mới, xem ra còn rất trẻ, từ khí chất tới lời nói, cũng thật sự không tầm thường, có lẽ xuất thân từ một đại tộc danh giá nào đó.

"Lão Lưu, dâng rượu!" Trịnh Dũng vẫy tay.

Ngay sau đó, một người quản gia bưng khay rượu lên rồi đưa hai ly rượu vang đỏ đã được pha chế một cách điêu luyện.

Rượu vang đỏ này không phải là loại rượu bình thường, mà là rượu dắt tình được sản xuất từ Thiên Vu giáo, có hiệu quả mê tình cực mạnh.

Trịnh Dũng là một người chẳng muốn lãng phí thời gian về chuyện tình cảm, vừa ý người nào thì sẽ làm một ly rượu với người đó.

Chết tiệt!

An Lâm nhìn thấy rượu vang đỏ trên khay rượu của quản gia, thuận tay lấy một ly.

"Ồ, rượu này xem ra không tệ."

Rượu này giống như bom hẹn giờ, khiến cho hắn lo lắng đề phòng.

Bây giờ hắn chỉ muốn nhanh chóng chuyển ly rượu vang đỏ này đi chỗ khác, rời khỏi nơi này.

Trịnh Dũng phục hồi lại tinh thần, mặt lộ vẻ xin lỗi nói: "A... Tôi bỗng nhiên cảm thấy cơ thể không được khỏe, thực sự ngại quá, xin lỗi không tiếp chuyện được nữa rồi."

Ngay sau đó, Hiên Viên Thành và Hứa Tiểu Lan cũng tự xưng họ tên.

Vốn Trịnh Dũng định uống một ly với mỹ nữ tuyệt sắc kia, sau khi biết tên của bọn họ, thân thể chấn động, cả người cũng cảm thấy không khỏe lắm.

Hắn nhớ tới lúc cha hắn tạm thời có việc đi ra ngoài, dặn dò hắn: "Tiểu Dũng, một lúc nữa sẽ có ba đặc phái viên quốc gia tới vũ hội này, tên của bọn họ là An Lâm, Hứa Tiểu Lan và Hiên Viên Thành."

"Vũ hội này được mở ra là vì bọn họ, nhớ kỹ, ở trước mặt bọn họ, con chính là cháu trai, đừng có mà thất lễ..."

Trịnh Dũng tự hiểu những lời mà Trịnh Hoành Nghĩa nói với hắn có hàm ý gì.

Ba người này lai lịch không tầm thường, tuyệt đối không phải là người hắn có thể động vào!

Trời ạ... Hắn vừa nãy còn muốn để cho cô gái đó uống rượu dắt tình...

Trịnh Dũng càng nghĩ lại càng thấy sợ, trên trán đều rớm mồ hôi lạnh.

"Anh Trịnh làm sao vậy?" An Lâm dường như phát hiện sắc mặt không khỏe lắm của hắn thì lo lắng hỏi.

"Xin chào, tôi tên An Lâm." Quay mặt về phía người con trai đột nhiên đến bắt chuyện, An Lâm trả lời có chút khách khí.

Đột nhiên, một người con trai cao gầy, mặt mỉm cười tay cầm ly rượu vang xuất hiện trước mặt bọn họ.

"Xin chào, tôi tên Trịnh Dũng. Hoan nghênh mọi người đã đến vũ hội này."

Vì vậy, sau khi An Lâm, Hứa Tiểu Lan chạm mặt với Hiên Viên Thành thì bắt đầu đi dạo quanh vũ hội.

Trịnh Hoành Nghĩa và Hoàng San San muốn đi đón một khách mời đột nhiên đến nên tạm thời rời đi một lúc.

Hắn bưng ly rượu, ánh mắt nóng hầm hập nhìn cô gái kia, thầm nghĩ trong lòng, cực phẩm như vậy... Đêm nay nhất định mình phải có được!

Thấy cảnh này, cơ thể Trịnh Dũng như luồng điện xoẹt qua.

"Nào, gặp gỡ tức là có duyên, chúng ta chạm một ly!" An Lâm mặt lộ vẻ tươi cười nâng ly rượu.

Trịnh Dũng nghe thấy câu này, thật sự muốn đập ly rượu vang đỏ trong tay.

Chạm một ly? Sau đó sẽ khiến cho An Lâm yêu hắn sao?

Đùa cái quỷ gì thế!

Cuộc nói chuyện của Trịnh Dũng và đám người An Lâm thu hút sự chú ý của không ít người trong vũ hội.

Cao Bằng ở trong đám người nhìn ra với vẻ mặt ngờ nghệch, không hiểu rốt cuộc là tình huống gì.

Làm sao Trịnh Dũng trước đó vẫn còn tràn đầy tự tin đột nhiên lại trở nên kinh sợ?

Nhìn thấy Trịnh Dũng do dự, An Lâm nheo mắt lại hỏi: "Làm sao thế, có phải là cơ thể không thoải mái lắm nên không uống được rượu không?"

"Ôi, xin lỗi, bây giờ tôi thật sự không khỏe lắm..."

"Chờ lần sau, sau khi nghỉ ngơi khỏe rồi, tôi sẽ cùng với Anh An uống say mới thôi!" Trịnh Dũng thuận theo An Lâm ngay tức khắc mở miệng nói.

"Không sao, tôi có cách có thể trị khỏi bệnh không khỏe của cậu." An Lâm cười nhạt.

"Anh An còn am hiểu y thuật?" Trịnh Dũng trong lòng có chút bất an.

"Ừ, phương pháp này của tôi gọi là vật lý trị liệu..." An Lâm cười.

Hắn bỗng nhiên giơ tay phải lên, lòng bàn tay để tư thế Phá Phong, một cái tát giáng lên mặt Trịnh Dũng!

"Bốp!"

Tiếng tát vang dội vang vọng cả vũ hội.

Trịnh Dũng trực tiếp bị lực trong lòng bàn tay tát bay hơn hai mét, hai cái răng cũng bị cái tát này cho bay ra ngoài, miệng phun máu đỏ tươi lăn xuống mặt đất, cả khuôn mặt cũng bị tát sưng hơn nửa.

Rất nhiều người lén lút để ý hành động của đám người An Lâm, không thể tin được cảnh tượng đang nhìn trước mắt, hít vào một ngụm khí lạnh.

Cao Bằng hai mắt trợn trừng, ngây người như phỗng.

Mẹ kiếp! Đây là tình huống gì vậy? An Lâm sao lại ngang nhiên ra tay đánh Trịnh Dũng!?

An Lâm quay đầu, mỉm cười nói Hiên Viên Thành và Hứa Tiểu Lan đang cho chút thất thần:

"Ừm, đối phó loại cặn bã này, chỉ có thể ra tay giải quyết, cố gắng không động khẩu!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận