Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1676: Người ngọc An Lâm

Buổi lễ mừng của tông môn kéo dài suốt cả đêm.

Sau một đêm, các chủ trưởng lão, đệ tử tông môn sau khi chơi đùa vui vẻ, đều đã lên đường trở về nghỉ ngơi.

An Lâm đã tận hưởng một đêm mát xa của đồ đệ Diệp Linh, lại cùng Hứa Tiểu Lan đi sâu trao đổi rất lâu, bây giờ nguyên khí tràn đầy, hoàn toàn không buồn ngủ, hắn liền nghĩ đến quyết định nào đó vào tối hôm qua.

"Đã đến lúc hấp thu Chân ý Thần Đạo của Ngọc Khung Thiên Tôn trong cơ thể rồi..."

An Lâm dùng thần thức nhìn lướt qua một lượt quả cầu nào đó trong cơ thể, lẩm bẩm nói.

Hứa Tiểu Lan với vẻ mặt nghiêm túc ở bên cạnh làm nhiệm vụ hộ pháp.

Đám người Diệp Linh, Đại Bạch, Đề Na, Tiểu Cốt, Tô Thiển Vân cũng tụ tập lại ở một bên, với tâm lý chuyện không liên quan đến mình nên tò mò quan sát An Lâm.

Tô Thiển Vân mặc một chiếc váy màu xanh da trời, còn đẹp mê người hơn cả tiên tử dưới trăng, cô mở to hai mắt, có chút hưng phấn nói: "Da dẻ của bạn học An Lâm lúc này thật sự rất đẹp, óng ánh như ngọc trắng muốt, còn rất trong suốt."

Đại Bạch vô cùng hưng phấn, cầm thạch anh chụp ảnh lưu niệm tách tách tách liên tiếp cho An Lâm.

Điều hắn giỏi nhất chính là hòa tan Thần Đạo của mình vào trong ngọc, đem nó phóng ra.

Tác dụng phụ của ngọc hóa thân thể cũng bắt đầu tăng lên.

Ngọc Khung Thiên Tôn như muốn đi một bước cuối cùng, tiến hành đại năng siêu cấp đứng đầu của Sáng Thế.

An Lâm không kiềm chế được liếc một cái: "Mấy người đó, thật là không biết đặt mình vào địa vị của người khác còn vui vẻ bàn tán. Bây giờ tôi ngay cả cử động tứ chi một chút cũng khó làm được, cảm thấy sẽ nhanh chóng biến thành pho tượng."

Chân ý thuật pháp to lớn giống như cơn sóng thần điên cuồng tràn vào đầu An Lâm, đồng thời hòa làm một với cơ thể của hắn. Chân ý đó mịt mờ thâm sâu, vừa cao sâu lại nhắm thẳng vào đại đạo căn nguyên, đây là một con đường có thể thông thiên!

"Tác dụng phụ này của sư phụ quả thật khiến người ta ghen tị." Diệp Linh cười hi hi nói phụ họa.

Đặc biệt là thuật pháp đáng sợ kêu gọi chín mươi chín con thần thú Hợp Đạo, chính là lấy Đạo Ngọc làm cơ sở sinh mạng mới có thể kêu gọi ra sức mạnh và vong hồn của thần thú, đồng thời tương sinh hòa hợp với bọn chúng.

Hắn đã bắt đầu hấp thu chân ý Thiên Đạo của Ngọc Khung Thiên Tôn.

Hứa Tiểu Lan cũng nhân cơ hội trêu ghẹo nói: "Ai cũng có tâm hồn yêu cái đẹp. Da dẻ của anh lúc này thật đẹp, còn đẹp hơn cả em."

"Hy vọng chân ý Thần Đạo của kẻ mạnh nhất trong linh thú ngục ác có thể khiến ta kinh ngạc vui mừng." An Lâm nén cảm xúc xuống, bắt đầu hấp thu sức mạnh Ngọc Khung Thiên Tôn để lại.

Ngọc Khung Thiên Tôn thật không hổ là kẻ mạnh nhất của linh ác ngục thú, con đường Thần Đạo này đã cho An Lâm sự kinh ngạc vui mừng rất lớn, giống như trong hoàn cảnh bế tắc nào đó, đột nhiên sáng tỏ thông suốt, mở ra một thế giới mới!

Da dẻ trắng ngần đó của hắn càng trở nên óng ánh, thật sự sắp biến thành ngọc trắng như mỡ dê.

Đối với Ngọc Khung Thiên Tôn, lấy đạo hòa vào ngọc, lại từ trong ngọc mở ra một thế giới, tuyệt đối không phải là nói viển vông! Có thể nói rằng, Ngọc Khung Thiên Tôn có hy vọng bước vào cảnh Sáng Thế!

Hòa tan đạo vào ngọc, chính là nòng cốt của chân ý Thiên Đạo của Ngọc Khung Thiên Tôn.

Đôi mắt An Lâm bỗng sáng bừng lên.

Kết quả...

"Cái này... anh An sẽ không sao chứ? Gâu!" Nhiếp ảnh gia Đại Bạch bỏ máy ảnh thạch anh trong tay xuống, có chút lo lắng nói.

Không chỉ riêng cổ, mỗi một bộ phân trên cơ thể cũng lại không cử động được nữa, giống như tất cả đều bị làm cứng, căn bản không nghe sự chỉ huy của mình.

Hắn đây là đã nhặt được của hời trời cho.

Cơ thể ngọc ngà sáng trong, không có một chút tạp chất nào. Ngay cả tóc cũng biến thành hàng nghìn vạn sợi màu trắng, đẹp không tì vết. Biểu cảm còn điềm tĩnh trang nhã, người mặc áo bào trắng không động đậy nhưng lại đẹp đẽ uyển chuyển. Dưới ánh mặt trời hiện lên ánh sáng ngọc nhàn nhạt, khiến người ta cảm thấy đây chính là tác phẩm nghệ thuật hoàn hảo nhất!

"Đáng tiếc, ông còn chưa sáng thế liền chết trong tay tôi, còn truyền thụ hết chân ý Thiên Đạo có thể so sánh với cấp độ Sáng Thế cho tôi. Đại ân đại đức này, tôi thật sự không biết làm thế nào để báo đáp..." Mặc dù An Lâm đang hấp thu chân ý Thiên Đạo, nhưng khóe miệng chịu không nổi vẫn nhếch lên.

An Lâm tôi sao lại xinh đẹp như vậy?!

An Lâm kinh hãi.

Cái này...

"Trời ơi, thật sự biến thành người ngọc rồi..." Giọng nói mềm mại của Tô Thiển Vân vang lên bên tai.

Hắn không còn là một cơ thể có máu thịt mềm dẻo nữa, mà là một cơ thể như được làm bằng ngọc!

An Lâm bất đắc dĩ từ bỏ vận động cơ thể, thay đổi dùng thần thức cẩn thận dò xét cơ thể mình.

Sau đó, hắn liền nhìn thấy một cơ thể vô cùng tuyệt đẹp như nghệ thuật.

An Lâm nghe vậy muốn cúi đầu nhìn thử cơ thể mình.

An Lâm giật nảy mình, hắn cảm giác cơ thể mình lại cứng chắc không thôi.

Từ cổ truyền đến âm thanh nặng không chịu nổi.

"Tách tách tách..."

Cảnh tượng này đã làm kinh hãi tất cả những người không liên quan có mặt ở đây.

Hứa Tiểu Lan không kìm được ôm eo An Lâm, bảo Đại Bạch chụp giúp bọn họ một tấm.

Những người còn lại thấy Hứa Tiểu Lan khởi xướng trò này, cũng kiềm chế không nổi khát vọng trong lòng, rối rít ôm An Lâm xin chụp hình. Cơ hội hiếm có như vậy, bọn họ đương nhiên không thể bỏ qua!

An Lâm nhìn Hứa Tiểu Lan ở bên cạnh phấn khích gọi người chụp ảnh, cũng không biết nên nói gì nữa.

Đã nói là hộ pháp cho anh ư mà? Em hộ pháp cho anh như thế sao?

Thật bế tắc!

Nhưng, mọi người cũng rất hiểu chuyện, sau khi ríu ra ríu ra chào liền ngừng lại.

Cảm ngộ của An Lâm với chân ý Thiên Đạo của Ngọc Khung Thiên Tôn cũng dần vào cảnh giới tốt đẹp. Cho dù hắn trở thành người ngọc, thân thể hóa cứng nghiêm trọng, gần như không thể động đậy, cũng vẫn không ảnh hưởng đến tâm cầu đạo của hắn, ngược lại lại đắm chìm vào trong đạo cảnh của Ngọc Khung Thiên Tôn.

Hắn đã ngồi cả bảy ngày trời.

An Lâm nói: "Nó thiếu sự dung hợp của Thần Đạo. Ngọc Khung Thiên Tôn hòa Thần Đạo vào trong ngọc, vì vậy mới gọi là Đạo Ngọc. Anh vẫn chưa có Thần Đạo, thứ có được chỉ là ngọc. Một thứ chỉ có vỏ rỗng, không có ngọc bên trong, nó là thứ chưa hoàn chỉnh."

Hứa Tiểu Lan xoa cằm, cau mày nói.

"Nhưng, em luôn cảm thấy Đạo Ngọc này còn thiếu chút gì đó."

An Lâm cười gật đầu: "Đúng vậy."

Đông Phương Tráng Thực càng thêm hết sức kinh hoàng nói: "Đây là Đạo Ngọc của Ngọc Khung Thiên Tôn?"

Mọi người đều bị cảnh tượng này thu hút.

Đề Na, Đại Bạch, Tô Thiển Vân, Hiên Viên Thành, Đông Phương Tráng Thực cũng hướng ánh mắt về phía An Lâm, trong mắt toát lên vẻ tò mò và chờ mong, nhưng đồng thời cũng có nét thất vọng.

Không có nguyên nhân nào khác, chỉ là đã không thấy người ngọc xinh đẹp An Lâm nữa, da dẻ của An Lâm bây giờ đã khôi phục lại dáng vẻ cũ, trở thành một người con trai thô ráp.

Một tay An Lâm mở ra, một luồng sức mạnh kì quái tuôn ra mười mấy dặm, sau đó tụ hội lại ở lòng bàn tay.

"Đùng đoàng đùng đoàng..."

Giống như sấm sét xuyên thẳng vào lòng bàn tay đánh rầm tan vào lẫn nhau.

Một luồng chân ý đạo pháp vạn vật thế gian đều tụ hội lại trong lòng bàn tay, thiên địa tạo hóa đều hóa về điểm gốc, phóng ra bên ngoài không giữ lại một chút nào, khiến cho mọi người sợ hãi, trong lòng sinh ra vài phần khiếp sợ.

Giây kế tiếp.

Một quả cầu màu trắng xuất hiện trong lòng bàn tay của An Lâm.

Nó tròn sáng bóng, trắng thuần thánh khiết, hoàn hảo đến mức không có một tì vết nào.

Lời vừa nói ra, Hứa Tiểu Lan cũng có chút hưng phấn: "Nào nào nào, mau thể hiện một chút đi!"

"Thành công rồi!" An Lâm nói, trên mặt lại thêm một nụ cười: "Chân ý Thần Đạo của Ngọc Khung Thiên Tôn, thủ pháp hòa tan đạo vào ngọc, rất phù hợp với sức mạnh của anh, anh đã có thể nắm chắc rồi!"

Đến khi An Lâm mở mắt lần nữa, Hứa Tiểu Lan cũng mở đôi mắt đẹp đến nao lòng, đứng bên cạnh An Lâm, nhỏ nhẹ nói: "Thế nào?"

Công tử đẹp như ngọc, vô cùng xinh đẹp, sao có thể không giữ lại một tấm làm kỉ niệm chứ?

Các các chủ trưởng lão của Tứ Cửu Tiên Tông lần lượt đến thăm Tông chủ An Lâm, đồng thời tận tình thăm hỏi và chụp hình. Các đệ tử tông môn ở bên ngoài bị ngăn cách cũng không từ bỏ cơ hội hiếm có này, lựa chọn chụp hình chung từ đằng xa.

Bảy ngày này, Hứa Tiểu Lan vẫn luôn yên lặng bảo vệ ở bên cạnh.

"Ra thế à, vậy uy lực có phải là phải ít đi một chút hay không?" Đông Phương Tráng Thực có chút thất vọng nói.

"Không sao, tôi vẫn còn một cách hay..." Hai mắt An Lâm nóng bỏng, có chút kì quái muốn thử nói: "Sau đây chính là lúc kiểm chứng kì tích rồi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận