Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1280: Đại chiến giữa các tông môn

Thiên Đế đưa một bàn tay về phía khối lập phương màu đen.

"Ngộ Đạo Càn Khôn Nhất Phiến Thiên, mở ra!"

Ầm!

Một trận cực kỳ dao động không gian mạnh mẽ thổi quét tới.

An Lâm chỉ cảm thấy một trận trời đất quay cuồng đáng sợ bắt đầu xuất hiện.

Trong nháy mắt tiếp theo, hắn liền đi tới trong một hoàn cảnh cực kỳ lạ lẫm.

Một ngọn núi cực kỳ xinh đẹp xuất hiện ở trước mắt hắn.

Có hoa cỏ, côn trùng chim cá, cũng có núi xanh mây trắng.

Hắn chợt giật mình, phát hiện lực lượng bị áp chế rất nhiều.

"Thảm, thật sự là thảm!"

An Lâm quyết định chọn cách tìm kiếm tùy duyên.

Đã lâu lắm rồi An Lâm không phải cảm nhận cái sự yếu ớt này, thân thể Chiến Thần không cách nào duy trì vận chuyển bình thường, điều động hỏa thần chỉ có thể miễn cưỡng tạo ra một ngọn lửa lớn cỡ bàn tay, mặc dù rất nóng, ngay cả không khí cũng có thể vặn vẹo, nhưng lượng quá ít, không đủ để duy trì vận chuyển hình thức Hỏa Thần...

"Ưu tiên đi tìm Bàn Đào trước, hay là tụ tập mọi người lại trước đây nhỉ?" An Lâm rơi vào trầm tư.

Ầm!

"Quả nhiên, đội ngũ lại bị tách ra." An Lâm khẽ thở dài một hơi.

An Lâm cũng cảm thấy ưu thương thay mình.

Quên đi, chờ xem sao...

Gần như tất cả không gian truyền tống đều sẽ tách đám đông tới những địa phương bất đồng.

Đạo Chi Thể cấp mười đấy...

"Đây là... hào quang rất trang nghiêm, rất từ bi mà!"

Theo lý mà nói, nhiều người là lực lượng lớn. Nhưng nếu như để người khác tìm được Bàn Đào cây trước, bạn triệu tập nhân mã, Bàn Đào cũng đã bị người khác tranh hết rồi, vậy còn làm được cái rắm gì nữa.

An Lâm trừng lớn hai mắt, nói với vẻ mặt khiếp sợ.

Hắn chậm rãi bước đi mà chẳng có mục đích gì, nhìn xung quanh, xem thử nơi nào có cây Bàn Đào.

Trong lúc bất chợt, trên một tòa núi cao ở đằng xa, có kim quang xông thẳng lên trời.

Đã như vậy, hắn sẽ không để ý mà khiến cho đối phương hiểu được, to gan như thế sẽ cod hậu quả gì...

Sắc mặt An Lâm chợt biến đổi: "Phải rồi, đây là ám hiệu đặc biệt, ám hiệu triệu tập đồng đội! Vì triệu tập đồng đội, cho dù bại lộ vị trí của mình cũng sẽ không tiếc!"

Thần khí Ngộ Đạo Càn Khôn Nhất Phiến Thiên ở bầu trời, đột nhiên có một màn ảnh khổng lồ xuất hiện, sau đó phân liệt thành tám trăm cái màn ảnh nhỏ khác nhau.

Đối phương làm như vậy rốt cuộc là vì lý do gì?

Ít nhất thời điểm đợi kết quả, sẽ không đến mức chẳng có việc gì làm.

Rất rõ ràng, đây là bởi vì phát ra hào quang.

"Mau nhìn, mau nhìn, An Lâm tông chủ hành động rồi."

"Có thể thấy chị thiên sứ xinh đẹp đánh nhau, vẫn rất là hạnh phúc, tôi yêu chị, Tuyết Lỵ Nhĩ!"

"Tông chủ Quỳ Ngưu của Thần Thú tông chúng ta rất là lợi hại, mới đi vào cái thế giới kia, lập tức đạp chết đối thủ cạnh tranh bên cạnh chỉ bằng một cước."

Vị trí bị lộ, không phải là như thế sẽ khiến những kẻ địch khác tới ư?

Từng cái màn ảnh, đối ứng là một người dự thi.

Thiên Đế nói với khuôn mặt hiền lành: " Hơn hai ngàn vị sinh linh không tham dự tranh tài, cũng không cần lo phải nhàm chán, chúng ta cắn dưa, ăn trái cây, sau đó lại cùng nhau thưởng thức cuộc chiến tranh Bàn Đào, chẳng phải còn vui hơn ư?"

Các sinh linh cũng đã ăn no thỏa mãn, có trò hay để xem thì lại càng thích thú!

Hắn cảm giác gan của đối phương lớn cực kỳ.

Trên đại điện Thiên Khung.

Đối phương không ở đỉnh núi, mà là ở vị trí giữa sườn núi, xem ra là nghĩ cho mình có đường lui để chạy trốn đây mà, ha hả... An Lâm cười lạnh, gặp phải Tiểu Chiến Thần của Thiên Đình là tôi đây, sẽ chạy được không ư?

An Lâm bắt đầu chạy thẳng tới phía toàn núi có kim quang phóng lên cao.

"Trời ạ, hắn lại muốn đi tới chỗ kim quang phóng lên?"

An Lâm đi dọc theo con đường nhỏ gập ghềnh trải đầy tảng đá, linh hoạt chạy nhảy.

Cho dù lực lượng đã bị áp chế khắp mọi mặt, cơ sở tố chất của thân thể hắn, vẫn hết sức nghịch thiên, vượt xa tu sĩ Đạo Chi Thể tầng mười bình thường.

Cách địa điểm cột sáng bộc phát còn có tám trăm mét.

Hai tròng mắt An Lâm dần dần trầm tĩnh lại, thần kinh cũng bắt đầu căng thẳng, chuẩn bị ra tay bất cứ lúc nào.

Ầm!

Một tiếng nổ đột ngột vang lên dữ dội.

"Aaa...!!!"

Một tiếng kêu thảm thiết vang lên.

"Đây là học hỏi tinh thần kinh nghiệm của Tây Thiên!" Một hòa thượng tương đối trẻ tuổi nói với ánh mắt nóng bỏng.

"Đây là kiên trì của bế khẩu thiền, đây là kiên trì của khổ hạnh tăng!" Một hòa thượng khác tiếp tục nói.

" Tây Phương Phật quốc chúng ta tu chính là phật tâm, trái tim luôn hướng về phía trước, đã quyết tâm làm chuyện gì, thì quyết phải làm cho đến cùng!" Một hòa thượng nghiêm nghị nói.

"Này! Sao các người vẫn còn theo đuổi? Hấp dẫn những kẻ ngu khác tới đây không được sao?" An Lâm đều sắp muốn sụp đổ, bọn họ đã đuổi theo hơn một nghìn mét rồi.

Bàn Đào lại không ở chỗ này, vừa gặp mặt liền đánh thật sự không cần thiết cho lắm.

Hắn cũng không tự đại đến lấy một địch năm, suy cho máy vài hòa thượng kia đều là đại năng cảnh giới Phản Hư, cơ sở tố chất và ý thức chiến đấu đều dày dặn kinh nghiệm, cũng sẽ không kém hơn hắn bao nhiêu.

"A di đà Phật... Thì ra An Lâm tông chủ?"

"An Lâm đạo hữu, tới đây cùng nhau chơi đi."

Năm hòa thượng nhìn An Lâm với vẻ mặt hiền hòa, nói với giọng thân thiện.

Ở giữa bọn họ, có một cột sáng kim sắc phóng lên cao. Cái con mẹ nó chứ! Cột sáng kia không chỉ đơn giản là triệu tập đồng đội, mà còn muốn dụ kẻ địch tới đây để ngược đãi nữa đấy!

"Ha ha, các vị đại sư, quấy rầy, tôi còn có việc, cáo từ!" An Lâm cười ha ha một tiếng, xoay người bỏ chạy!

"Thí chủ chớ đi!"

"Ầm! Ăn một gậy này của tôi đi!"

Năm vị hòa thượng quát to, chạy đuổi theo, đằng đằng sát khí!

"Mẹ kiếp, mấy con lừa ngốc các người cũng quá không biết xấu hổ rồi đấy, thế mà lại đuổi đây! Muốn đánh hội đồng hả?" An Lâm vừa chạy trốn, vừa nổi giận nói.

An Lâm ngẩng đầu lên lần nữa, lại phát hiện năm vị hòa thượng mặt mũi hiền lành, đang chắp tay trước ngực, lộ ra nụ cười hiền lành với hắn...

Oong! Một tiếng dao động không gian truyền đến, chàng trai biến mất không thấy nữa, bị truyền tống ra ngoài.

Thương thế có chút thảm, An Lâm đã không thể nhận ra được chàng trai này rốt cuộc là ai.

Hắn đập vào vị trí cách An Lâm không xa, toàn thân bốc lên khói đen, kim quang hộ thể phóng ra từng luồng hào quang mạnh mẽ, đó là hào quang mà thần khí ban cho hắn.

Phù phù!

Một cái bóng đen vẽ ra một đường vòng cung tựa như đường parabol trên không trung.

Hòa thượng già nhất thì nhắm chặt hai mắt, chắp tay trước ngực, hai chân bước đi như bay: "A di đà Phật, An Lâm thí chủ hãy dừng lại đi!"

Trong lòng An Lâm như có một đoàn thần thú điên dại chạy qua.

Tôi dừng em gái các người ấy mà dừng, máy kẻ này bị bệnh thần kinh hả!

Một hai phải bắt được hắn không tha, còn có thể nói ra một đống niềm tin tinh thần lớn, kiêu ngạo như vậy là muốn làm cái trò gì đây?

An Lâm chạy một đường, thoát khỏi tòa núi cao này, kết quả là mấy hòa thượng ki vẫn đuổi tận cùng không buông...

Ở một nơi khác.

"Hồng Đấu, trời ơi con mẹ nhà cậu! Tôi còn chưa kêu lên đâu, cậu làm cái gì đây hả? Thế này không phải là muốn chết sao? Nhìn thử xem đi, ở loại tình huống này, hai người chúng ta đều sẽ Game Over" Một con quay phẫn nộ quát với tảng đá bên cạnh.

Hồng Đấu rụt đầu lại: "Tôi... cũng không phải là chúng ta đánh không lại."

"Mẹ nó, thế cậu đi đánh đi!" Con quay giận tím mặt nói.

Phía sau của bọn nó, một con Cự Long hai đầu cao tới mười trượng đang gầm thét đánh tới, vừa há mồm, liền phun ra rực vô tận sóng lửa nóng cháy!

Hồng Đấu: "..."

Cách đó không xa, một cái bóng đen đột nhiên xuất hiện.

Hồng Đấu chăm chú nhìn kỹ, phát hiện là người quen, lập tức kích động, quơ hai tay hô lớn: "An Lâm đạo hữu, thật trùng hợp quá, mau đến cứu mạng tôi với!"

An Lâm: "Cái đệch mợ!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận