Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1152: Nỗi xót xa của Ngao Tinh Ngọc

Cự Long Băng Sương nằm trên mặt đất, thở hổn hển một cách kịch liệt, vừa ngọ ngoạy vừa muốn bò dậy từ trên mặt đất.

Cô cũng không ngờ rằng, bản thân mình lại bị một người con gái vừa độ kiếp Phản Hư chém rơi xuống mặt đất.

Hứa Tiểu Lan không cho Trác Mã cơ hội thở lấy hơi, lại lần nữa vung kiếm chém tới.

"Phong Tuyết!" Hai cánh của Trác Mã duỗi ra, cả người bắt đầu biến thành một cơ thể tuyết trắng xóa.

Ầm ầm!

Lưỡi kiếm của Hứa Tiểu Lan như Chu Tước tấn công, nghiền nát cơ thể trắng như tuyết của Trác Mã.

Nhưng lúc sau, bóng người của Trác Mã xuất hiện cách đó hai mươi dặm, nhanh chóng bỏ chạy về nới xa xa!

"Đáng ghét, ngày hôm nay đúng là ngày nhục nhã, bị Ngao Tinh Ngọc bắt nạt thì thôi đi, không ngờ còn bị một tên tiểu bối bắt nạt" Trác Mã vừa sợ hãi vừa nhìn về phía sau.

Người con trai toàn thân vàng óng mở miệng nói với một khí thế doạ người, chiến ý mãnh liệt.

"Gào gừ!" Một tiếng rồng gầm kỳ ảo xa xăm vang lên.

Trác Mã căn bản không kịp tránh né, liền bị sức mạnh bùng nổ này đánh trúng, vừa kêu thảm vừa bay ngược về phía sau.

Trác Mã tuyệt vọng, lúc bị thương nặng, trước có An Lâm, sau có Hứa Tiểu Lan, Apollon lại bị Ngao Tinh Ngọc và Long Ngạo Thiên kiềm chế, vậy phải làm sao bây giờ?

Trác Mã nhìn về phía trước, lại nhìn thấy một người con trai toàn thân màu vàng óng, một quyền đánh tới!

Long Lân Sương Hàn cứng chắc bị lưỡi kiếm sắc bén phá tan, trong nháy mắt lại thêm mấy chục vết chém đầy máu nhìn thấy mà giật mình, sức mạnh hủy diệt ẩn chứa bên trong kiếm khí tàn phá cơ thể.

May là cô có tuyệt chiêu chạy trốn đặc biệt, nên mới có cơ hội chạy thoát khỏi nanh vuốt ma quỷ của Hứa Tiểu Lan!

Cô lại lựa chọn lớn tiếng hô cứu mạng lần nữa.

Tốc độ cực nhanh, sức mạnh cực kỳ kinh khủng.

"Chạy cái gì? Quay lại cho tôi!" Phía trước đột nhiên truyền đến một tiếng quát.

An Lâm ẩn núp lâu như vậy, chính là để cắt đứt đường lui của Trác Mã!

Lẽ nào Apollon muốn tới cứu mình sao?

"Quay lại cho Tiểu Lan nhà tôi luyện tập!"

Trong sự tuyệt vọng, Trác Mã ngẩng đầu lên, lại nhìn thấy Ngao Tinh Ngọc bay tới chỗ mình với hai con mắt đỏ thẫm, trong tay nắm chặt lấy thanh kiếm dài, sợ mình chạy chậm.

Nhưng lúc này, Hứa Tiểu Lan đã mở rộng đôi cánh lửa của Chu Tước, dùng tốc độ cực nhanh vọt tới trước mặt cô, vẽ ra từng đường ánh kiếm khiến cho cô cảm thấy hoảng sợ.

"Cố chịu đựng! Trác Mã, đừng chết!" Xa xa truyền đến một tiếng hô to cấp thiết.

Cơ thể to lớn rơi xuống mặt đất, đập xuống mặt đất thành một cái hố lõm.

Hai mắt Trác Mã trợn trừng, có lẽ một giây trước khi chết cô cũng sẽ không nghĩ đến, tính mạng của chính mình lại có thể kết thúc dưới tay một người con gái vừa mới lên cấp Phản Hư.

Trác Mã đã không thể đáp lại lời của cô, như thi thể của cô cũng như nói lên kết cục cuối cùng.

"Kết thúc rồi, Trác Mã." Một giọng nói êm dịu như âm thanh ở chín tầng mây vang lên bên tai.

"Tại sao lại như vậy, rõ ràng là tôi tới trước!"

Trác Mã trong phút chốc lệ rơi đầy mặt, thế này đâu phải là cứu binh, đây là tử thần muốn chạy tới giành đầu rồng của mình ấy.

Cái quỷ gì vậy, đây là hiện trường tay ba sao?

Ngao Tinh Ngọc quả thực sắp sụp đổ, hắn khó có thể tiếp nhận được sự thật này.

"Tôi đã đuổi cô ta ba lần! Tại sao cô ta lại cho cô?!"

Kiếm Long Tước phát ra âm thanh, chém rơi cổ Trác Mã, đầu và thân thể bị chia lìa, tất cả là bỗng nhiên lại có thể dự đoán trước như vậy.

Một luồng sức mạnh của rồng cuồn cuộn mà mạnh mẽ bốc lên từ người Trác Mã, sau đó nhanh chóng tràn vào trong cơ thể của Hứa Tiểu Lan!

"Không!"

Ngao Tinh Ngọc cách đó không xa mang mặt tuyệt vọng, ôm đầu khóc rống.

Ầm ầm

"Cô dám ép tôi và An Lâm đến bước đường cùng, cô biết sai rồi chứ?" Hứa Tiểu Lan nhìn thần sương hàn bị chặt đầu, khẽ mở miệng nói.

Cô rất bi kịch địa trở thành người đầu tiên bị giết sau khi Hứa Tiểu Lan lên cấp Phản Hư.

Thần sương hàn - chúa tể Long Lâm phương Tây, đại năng hàng đầu của Phản Hư hậu kỳ Trác mã, cứ như vậy mà ngã xuống.

An Lâm nhìn thấy hình ảnh này liền không nhịn được mà muốn châm chọc.

Hắn suy nghĩ một chút, cầm nhẫn không gian của Trác Mã rồi bay về phía Ngao Tinh Ngọc.

"Ngao Tinh Ngọc đạo hữu, cảm ơn sự ra tay trượng nghĩa trước đó của cậu, nhẫn nạp giới này coi như tôi đưa cho cậu để tạ lễ đi." Hắn biết nếu không có Ngao Tinh Ngọc thì hắn và Hứa Tiểu Lan đã khó có thể cứu được từ tay hai con Long tộc cảnh giới Phản Hư rồi.

Đối với chuyện như vậy, An Lâm luôn luôn ân oán rõ ràng.

Đương nhiên, hai người được cứu sống, cũng có một phần công lao của Long Ngạo Thiên.

Ngao Tinh Ngọc nhanh chóng giấu đi cảm xúc bi thương, lắc đầu khẽ nói: "Không cần, tôi ra tay cứu cậu hoàn toàn là để báo đáp trận chiến trước đây cậu thay tôi ra tay đối phó với Zeus."

An Lâm có chút bất ngờ, không ngờ rằng Ngao Tinh Ngọc ngay cả nhẫn không gian của đại năng Long tộc cũng thật sự không muốn.

"Hứa Tiểu Lan có thể chém giết Trác Mã, bảo vật nhẫn không gian này chính là tiên duyên của cô ấy. Cậu và tôi không ai nợ ai, lần sau gặp mặt, cậu vẫn là kẻ địch của Long Đình tôi." Còn chưa chờ An Lâm nói, Ngao Tinh Ngọc đã mang vẻ mặt nhẹ như mây gió, chân đạp hư không rời đi.

Đi tới như gió, không màng danh lợi.

Hứa Tiểu Lan bị ánh mắt nóng rực của An Lâm nhìn chăm chú đến mức khuôn mặt trắng nõn đỏ ửng lên: "Anh nói xem em phải làm sao để cảm ơn anh?"

"Vậy em định cảm ơn anh thế nào đây?" An Lâm cười tít mắt nhìn người con gái bên cạnh.

Lời nói này không sai, sự vô địch và việc ra sức cấp máu của An Lâm, thật sự vô cùng quan trọng.

Hứa Tiểu Lan khẽ cười rồi nhìn An Lâm bên cạnh: "May mà An Lâm ra sức giúp đỡ, không có anh ấy, bây giờ tôi vẫn là tu sĩ Hóa Thần cỏn con thôi."

Long Ngạo Thiên mang vẻ mặt tươi cười, dễ thấy rất hài lòng đối với vị truyền nhân này: "Mới đột phá cảnh giới Phản Hư, lại mượn sức mạnh rồng của Trác Mã củng cố cảnh giới, xứng đáng lên cấp Phản Hư sơ kỳ, thật lợi hại, đúng là không phục không được!"

"Ha ha cô là người chân truyền của Thần Âm, tôi tiện tay cứu cô, không cần đa lễ."

"Ha ha đây là chuyện nhỏ." Long Ngạo Thiên xua tay từ chối, sau đó lại nói, "Thật ra điều khiến cho tôi cảm thấy khiếp sợ nhất vẫn là hai người các cậu."

Ông quan sát kỹ An Lâm trước mặt và Hứa Tiểu Lan đang tĩnh tọa, trên mặt có chút hâm mộ khó có thể che giấu: "Mới xa cách mấy năm, hai người trưởng thành nhanh đến mức khiến tôi không biết nên nói cái gì cho phải".

"Khà khà, cũng là gặp phải một chút kỳ ngộ, may mắn mà thôi." An Lâm nói một cách khiêm tốn.

"Con đường này không có cách nói may mắn hay không may mắn." Long Ngạo Thiên nhìn an lâm, nghiêm túc nói, "Hai người có tư chất, hát vang tiến mạnh trên con đường này, chính là trâu bò, chính là tài giỏi!"

Đột nhiên được Long Ngạo Thiên nghiêm túc khen như vậy

Trong lòng An Lâm vui như hoa nở.

Hứa Tiểu Lan lại mở hai mắt ra.

Đôi mắt rồng màu vàng óng hoàn toàn biến mất, một lần nữa biến thành hai con mắt trong veo sáng ngời của loài người.

Cô đi tới trước mặt Long Ngạo Thiên, khom người cảm ơn nói: "Cảm ơn tiền bối đã ra tay cứu giúp."

"Một đại năng Phản Hư hậu kỳ không bị thương, cố ý muốn chạy, thật sự rất khó giữ được. Nếu như tiền bối cần sức mạnh của rồng, tôi và Hứa Tiểu Lan sẽ tận lực giúp ông." An Lâm mở miệng nói.

"Ôi vẫn để cho Apollon trốn thoát rồi." Long Ngạo Thiên lắc lắc đầu, nói có chút tiếc nuối.

Dáng vẻ này An Lâm cảm thấy rất quen thuộc, ngoại trừ điểm thích để lộ khiến hắn có chút giật mình, ông chú này quả nhiên chính là Long Ngạo Thiên mà hắn gặp ở trong mộ Đông Nhật Long!

Không lâu sau, một con rồng to lớn màu đỏ trắng đan xen bắt đầu bay tới, trong nháy mắt lại hóa thành một người con trai nửa người trên để trần.

Chí ít, hắn không thể làm được việc vì tinh tướng mà ngay cả nhẫn không gian của một Phản Hư hậu kỳ cũng cam lòng không nhận!

Trong lòng An Lâm cảm thấy khâm phục, thật ra làm màu đến mức độ này cũng là một loại bản lĩnh.

"Hôn một cái! Không đúng, là hôn hai cái, giúp em giết hai con rồng mà!" An Lâm mở miệng nói.

"Đáng ghét!" Hứa Tiểu Lan có chút thẹn thùng, "Chỗ này còn có người ngoài đấy!"

"Long Ngạo Thiên là rồng, không phải người, chúng ta coi ông ta là phông nền đi." An Lâm khăng khăng nói.

Long Ngạo Thiên: "..."

Hai người này, không chỉ tiến độ tu vi nhanh đến mức khiến ông khiếp sợ.

Ngay cả tiến độ tình cảm cũng nhanh đến mức khiến ông khiếp sợ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận