Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 389: Đưa đồ ăn cho An Kỳ Lân

"Phân biệt ra là có những loại nào, giải thích một chút về tất cả xem!" Ánh mắt của An Lâm sáng rực lên.

Doãn Hỉ suy tư một lúc, nói: "Tiên Đan thất phẩm - Dịch Linh Tiên Đan có thể ngưng tụ lực Trảm Linh ở bầu trời khí hải. Tiên Đan lục phẩm - Hàn Thần Lang Đan có thể ngưng tụ lực Lang Hàn ở khí hải. Tiên Đan tam phẩm - Thiên Dương Phần Giới Đan có thể ngưng tụ lực Thiên Viêm ở khí hải. Tiên Đan nhị phẩm - Cực Hồn Sinh Diệt Đan có thể ngưng tụ Chiến Hồn ở khí hải."

An Lâm chú tâm lắng nghe. Được rồi, tiên đan rẻ tiền nhất là tiên đan thất phẩm - Dịch Linh Đan, chi phí để thưởng thức cái này cao thật.

"Trước tiên, cho tôi một viên tiên đan thất phẩm - Dịch Linh Tiên Đan nhé!" Hắn suy nghĩ một chút, cuối cùng mở miệng nói.

"Được thôi, tôi giúp cậu luyện chế tiên đan này ngay!" Bây giờ sự nhiệt tình của Doãn Hỉ đang dâng cao. Hắn vừa nhận được bánh trung thu, vừa có cơ hội đứng ngoài quan sát An Lâm biểu diễn nuốt đan. Hôm nay quả thật là một ngày rất may mắn của hắn!

Nửa tiếng sau, một viên tiên khí thuần chất bay đến trong tay An Lâm.

Viên tiên đan này đã tiêu hết hai trăm năm mươi ngàn viên linh thạch của hắn, vẫn còn miễn cưỡng nằm trong phạm vi chấp nhận được.

Hắn không suy nghĩ nhiều, nuốt lấy tiên đan ngay tại chỗ.

"Đoàng!"

Sau khi An Kỳ Lân hoàn thành tất cả những việc này, nó ngáp một cái, tiếp tục nhắm mắt nằm ngủ trong khí hải.

An Lâm nhìn trong khí hải, nhịp tim đập dần dần tăng tốc, âm thầm gào lên: "Đứa trẻ ngốc nghếch, mau đến ăn Phong Nhận Khí Toàn nào!!"

An Lâm: "..."

Hiệu lực của thuốc trong tiên đan lan truyền nhanh chóng dưới sự xúc tác của công pháp Thanh Mộc Trường Sinh.

Sức mạnh của lực Trảm Linh không dễ bị phân tán ra như vậy, nó ngưng tụ lại ở một chỗ khác, chỉ cần An Lâm thi triển tiên thuật, như vậy tiên thuật sẽ gặp và bổ sung thêm trên sức mạnh của Trảm Linh.

Doãn Hỉ thấy vậy, hai mắt phát sáng: "Không hổ là cao thủ uống đan. Động tác uống đan rất dứt khoát, vẻ mặt quyết đoán, sau khi uống xong nét mặt vẫn tràn đầy vẻ điềm đạm, như tùy ý ăn đường đậu vậy... Tâm cảnh như vậy, quả thật là tấm gương cho thế hệ của tôi!"

Ngực An Lâm hơi đau, cái này có tính là bẫy hay không?

Một luồng năng lượng hết sức tinh túy đang không ngừng lớn mạnh trong cơ thể An Lâm. Đồng thời, một nguồn sức mạnh ẩn chứa mọi thứ, bắt đầu từ từ thâm nhập vào khí hải, hình thành nên một luồng Phong Nhận Khí Toàn.

An Lâm: "..."

Khí hải cuồn cuộn, Phong Nhận Khí Toàn bị em bé Kim Quang đánh tan tành...

Doãn Hỉ thấy bộ dạng đau lòng, uất ức kia của An Lâm, không nhịn được hỏi: "Thất bại rồi à?"

Quả nhiên, An Kỳ Lân cũng ngay lập tức chú ý tới luồng gió xoáy kia, cười toe toét, bay lên trên đánh một chưởng vào luồng gió kia.

An Lâm nặng nề gật đầu một cái.

Chẳng lẽ nói việc An Kỳ Lân ăn năng lượng ánh trăng khi trước là trùng hợp sao. Nó không thể ăn những lực lượng khác đi vào khí hải ư?

Sau khi Phong Nhận Khí Toàn ngưng tụ lần nữa, An Kỳ Lân không thèm nhìn đến, tiếp tục ngủ khò khò.

"Doãn Hỉ đạo hữu, anh giúp tôi luyện chế Tiên Đan lục phẩm - Hàn Thần Lang Đan đi!" An Lâm vẻ mặt kiên định, mở miệng nói.

Tôi chẳng qua chỉ ăn tiên đan, tại sao hắn lại lôi đến cả đường đan đạo rồi?

"Không hổ là tiên đan lục phẩm, có dị tượng mãnh liệt như vậy. Tính ra ba trăm năm mươi ngàn viên linh thạch này tiêu tốn không uổng." An Lâm cười nhạt, bỏ tiên đan vào trong miệng.

Hắn lên tiếng an ủi: "An Lâm đạo hữu, cả con đường đan đạo vốn phải trải qua vô số thất bại, cậu tuyệt đối không được nhụt chí, đừng nên buông xuôi!"

Cùng lúc đó, phía trên khí hải xuất hiện hư ảnh của một con sói thần Băng Hàn.

Thấy vậy tâm trạng Doãn Hỉ cũng trở nên suy sụp. Mặc dù hắn không biết An Lâm đã thất bại ở điểm gì, nhưng cao thủ ăn đan không có gợi lên dị tượng của trời đất, rõ ràng hơn phân nửa thí nghiệm là thất bại.

Em bé Kim quang kích động nhảy nhót hoa tay múa chân. Tay nó xé sói thần hóa thành từng mẩu lực Lang Hàn tinh khiết, sau đó há miệng nuốt vào trong bụng. Không bao lâu sói thần đã bị chiếm đoạt hoàn toàn!

Sau đó đầu của nó đã bị An Kỳ Lân ăn ngay.

Khắp người sói thần xanh thẳm, ngẩng đầu lên thật cao, tựa như vương giả xưng hùng xưng bá, nhìn bằng nửa con mắt.

An Lâm: "???"

Ầm ầm!

Lần này, khí lạnh như băng lan tỏa khắp toàn thân, khiến cho mỗi một tế bào cũng run rẩy theo.

Xương cốt càng trở nên cứng cáp hơn, bắp thịt cũng càng thêm rắn chắc, một hơi thở vương giả đầy cao ngạo tản mác ra, sau đó lại nhanh chóng thu lại.

Có điều có một câu nói An Lâm vô cùng tán thành, đó chính là bây giờ còn chưa phải lúc buông xuôi!

An Lâm cầm viên tiên đan màu trắng tỏa ra từng trận khí lạnh trong tay. Tiếng sói tru mang theo uy nghiêm cổ xưa đột nhiên phát ra từ trong viên tiên đan, khiến người ta run rẩy trong lòng.

Lại nửa giờ trôi qua, Hàn Thần Lang Đan đã được luyện chế xong.

"Được, vậy thì tôi đi luyện chế đây." Ánh mắt Doãn Hỉ sáng ngời, thầm nghĩ thật không hổ là cao thủ ăn đan, không ăn thì thôi, ăn một lần chắc chắn thao thao bất tuyệt, hào khí ngất trời, kinh thiên động địa!

"Ầm!" Không gian khí hải chấn động. Ngay sau đó, trên trán em bé Kim Quang xuất hiện một con dấu hình hoa tuyết, đồng thời, ở trước ngực của nó bỗng xuất hiện con số, từ 149 thoắt cái nhảy sang thành 161, còn hiện lên ba chữ cổ viết "Sương đã đầy".

"Ối, thành công rồi!"

An Lâm hưng phấn vô cùng trước sự biến hóa này, vui mừng nhảy cẫng lên.

Có lẽ bởi vì nguyên nhân vừa mới uống tiên đan xong, lại vận động quá mạnh nên hắn đột nhiên cảm thấy bụng khó chịu, sau đó thì đau đớn dữ dội!

"Ui da, đau quá đi mất!" An Lâm ôm bụng.

"Cậu em An Lâm, cậu làm sao vậy?!" Doãn Hỉ sợ hết hồn, ôm lấy An Lâm, cho là hắn ăn quá nhiều đan dược nên xảy ra vấn đề, ngay lập tức chuẩn bị vận dụng pháp thuật chữa trị.

An Lâm lắc đầu: "Tôi không sao... Ọe!"

"Oẹ!"

Một em bé Kim Quang rơi xuống đất, nó khóc lớn.

"Hu hu hu... Đau... Hu hu hu..."

Hiện trường rơi vào im lặng.

An Lâm ngây người tại chỗ, không ngờ tới chuyện này sẽ xảy ra.

Phó hiệu trưởng Ngọc Hoa không biết, nguyên thú Tiểu Sửu không biết... Con đường của hắn đã đi lệch đến mức ngay cả bản thân cũng không hiểu nỗi. Cái này còn giải thích cái rắm gì nữa!

Hắn nhìn em bé Kim Quang đã thôi khóc tỉ tê, đang mút mút ngón tay, không kiềm được lòng trắc ẩn.

An Lâm vô cùng bực bội, để cho tôi để giải thích á?

An Lâm: "..."

Doãn Hỉ chỉ biết là An Lâm đột phá đến Kỳ Hóa Thần, đối với chuyện An Lâm khạc ra một đứa bé, hắn chưa từng nghe thấy. Vậy nên bây giờ khi thấy cảnh tượng này, hắn cảm thấy tam quan đều đã được đổi mới một lần.

Một cái gông xiềng nào đó lại được mở ra thêm, hắn thấy được phong cảnh không giống nhau!

An Lâm ôm lấy em bé Kim Quang, trịnh trọng giải thích: "Ăn đan không thể sinh con, đây là linh vật bỗng nhiên xuất hiện khi tôi vừa mới thăng cấp lên Kỳ Hóa Thần."

Doãn Hỉ nghe vậy đôi mắt không ngừng phát sáng, giọng run rẩy nói: "Thì ra là như vậy, thì ra là như vậy... Chẳng lẽ đây chính là Đan Đạo Hóa Thần trong truyền thuyết, lĩnh vực Đan Linh?!"

Lần này đến phiên An Lâm ngây dại. Hắn là người không có lĩnh vực, bây giờ lần đầu có người liên hệ em bé Kim Quang và lĩnh vực lại với nhau, việc này làm cho hắn giật mình.

Mẹ kiếp, giải nghĩa như vậy cũng được ư? Hình như vẫn có điểm có lý!

"Không biết Doãn Hỉ tiền bối có thể giải thích cho tôi một chút như thế nào là Đan Đạo Hóa Thần, lĩnh vực Đan Linh hay không?" An Lâm kích động hỏi.

Doãn Hỉ chớp chớp đôi mắt to tròn nhanh nhẹn, có chút nghi ngờ: "Làm sao tôi biết được, đây là thuật ngữ tôi bịa ra mà! Không phải An Lâm tiền bối cậu nên giải thích chuyện này cho tôi sao?"

Hồi lâu, hắn mới ấp úng cất lời: "An Lâm đạo..., tiền bối! Ăn đan có thể sinh con hả?!"

Lần đầu tiên Doãn Hỉ trông thấy, ánh mắt hắn trợn lên giống như một chiếc chuông đồng. Hắn quan sát An Lâm một chút, rồi lại nhìn em bé Kim Quang đang khóc thét trên mặt đất, cả người chấn động dữ dội.

Nhưng dù sao hắn đã gặp tình cảnh này một lần rồi, cho nên tương đối bình tĩnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận