Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1500: Liên quân Cửu Châu bị ép đến đường cùng

Đại bạch tự biết là diễn kịch, lập tức ngậm miệng lại.

Mở đôi mắt to ngập nước, vẻ mặt vô tội nhìn An Lâm.

An Lâm lười so đo những chuyện này, nhìn chân trời phía Nam, cất cao giọng nói: "Chúng ta xuất phát!"

Một tiếng Phượng Hoàng kêu, vang vọng chín tầng mây.

Thần Hỏa như Lưu Vân lan tràn không có điểm cuối, giống như một tấm thảm đỏ.

Các đệ tử đều có thể nhìn thấy cảnh tượng hùng vĩ Phượng Hoàng bay ra Tứ Cửu Tiên tông.

Nhưng bọn họ không nhìn thấy, trên lưng Phượng Hoàng, có một tiểu đội mười mấy người.

Bọn họ là tiểu đội phá đường, muốn khiến cho tất cả cường giả Thiên Nhân tộc ở tuyến Nam đến đường cùng!

Liên quân Cửu Châu có mấy trăm vạn tu sĩ đang chết đi trong lúc chém giết lẫn nhau, cuối cùng không ngăn được thế tấn công như dời núi lấp biển của Thiên Nhân tộc, bắt đầu tháo chạy về phía thành Nam Triều.

Máu tươi, tuyệt vọng, gào thét, hồn diệt...

Nhưng bây giờ, tòa thành này đã hóa thành một biển lửa.

Thành Thu Quang rất lớn, gần trăm triệu Nhân Tộc đang kêu thảm thiết trong tuyệt vọng. Đối mặt với gần ba ngàn vạn đại quân áp sát, bọn họ không kịp chạy trốn, bị từng cột sáng màu trắng như Thánh Tài xuyên qua thân thể, bị từng sinh linh mặc áo bào đỏ, tóc vàng mắt có màu như máu hút khô máu tươi, bị từng bóng đen quỷ quái quấn lấy thân thể, chấm dứt sức sống trong hoảng sợ tuyệt vọng...

Nó từng là tòa thành lớn nhất Bảo Châu của giới Cửu Châu.

Hình như đối phương không có tính toán để lại bất kỳ người nào còn sống, căn cứ theo nguyên tắc giết sạch, buộc phải biến thành Thu Quang thành một tòa thành chết hoàn toàn!

Bảo Châu ở Tây Nam bộ của giới Cửu Châu.

Từng sinh mệnh tươi sống,

Cũng là một trong chín hoàng tộc thế lực tu tiên lớn cấp cao của giới Cửu Châu, nơi ở của Thần Nông Hoàng tộc.

Thành Thu Quang là một tòa thành lớn ở biên giới Bảo Châu, tường thành nguy nga kéo dài hơn nghìn dặm, như con rồng khổng lồ đang nằm ngủ, trận pháp tuyệt sát âm dương bao phủ toàn bộ thành trì, năng lượng bộc phát sau khoảng thời gian âm dương giao hòa, thậm chí có thể sánh với một đòn tấn công hết sức của đại năng siêu cấp Hợp Đạo.

Ngay sau đó, chính là cuộc tàn sát cực kỳ tàn ác!

Ba ngàn vạn đại quân, là một lực lượng cực kỳ kinh khủng.

Đại trận sụp đổ, hoàng thất nguy nga vô tận đã từng là con quái vật khổng lồ trong tu tiên, trấn áp một châu biến thành phế tích, vô số sinh linh đang chết đi trong thống khổ và trong tiếng kêu thảm, máu tươi nhuộm đỏ cả tòa thành.

Dù có trải qua cuộc đại chiến, cũng chỉ tốn hơn ba triệu, vẫn có hơn 26 triệu quân lực. 6 triệu điên cuồng tàn sát những sinh linh không kịp chạy trốn ở chỗ này, 2 triệu đại quân còn lại, tiếp tục đuổi đánh lính liên quân Cửu Châu chạy trốn.

Cứ bị chà đạp giết hại tùy ý như thế.

Thật ra chuyện này cũng là một trong cương lĩnh của Thiên Nhân tộc, những nơi mà đại quân đi qua, diệt hết Nhân Tộc!!

Cùng lúc đó, ở thành Nam Triều cách thành Thu Quang ba chục ngàn cây số.

Cuộc tàn sát nghiêng về một bên.

Nhưng bây giờ trên mặt của mỗi người đều buồn rầu, rõ ràng ánh nắng tươi sáng, nhưng mọi người đều cảm thấy có mây đen che thành, một số tu sĩ có tâm trí nhỏ yếu thậm chí đã không nhịn được mà hai chân run lên.

Hai nơi chiến trường, liên quân Cửu Châu của giới Cửu Châu đều gặp phải đợt tấn công mãnh liệt, các đại quân đội còn khó giữ nổi bản thân, điên cuồng phòng tuyến lui về phía sau, còn ai có thể cứu vớt bọn họ?

Trường Sinh Đại Đế ở một bên có chút tiếc nuối mà lắc đầu: "Hình như Thiên Nhân tộc thương lượng xong rồi, các con đường cũng bắt đầu nổ ra chiến tranh, đồng thời quy mô đều rất lớn. Chúng nó giống như... Không muốn chờ đợi thêm nữa."

Thiên Nhân tộc lạnh nhạt vô tình, Huyết tộc khát máu ngang ngược, Hư Linh tộc điên cuồng vặn vẹo, không hề nghi ngờ gì chúng nó đã trở thành cơn ác mộng của giới Cửu Châu, mọi người phản kháng, giãy giụa, lại lại cảm giác vô cùng bất lực.

Nếu không phải kiêng kị Phá Thiên bang và mấy vị Sáng Thế Thần kia, luôn áp dụng cách tiến lên đóng vững đánh chắc, chỉ sợ cuộc chiến này đã sớm kết thúc...

Cuộc chiến này, ngay từ đầu Nhân Tộc đã ở thế yếu.

Chu Húc Trạch nghe vậy thì trầm mặc, sắc mặt nặng nề không thôi.

Thanh niên thề sống chết cũng phản kháng, bị cột sáng xuyên qua đầu rồi chết đi. Trẻ con gào khóc lớn trên mặt đất, sau đó bị Huyết tộc khát máu điên cuồng hút cạn máu. Người già khập khiễng chạy trốn, bị Hư Linh tộc giày vò đến mức linh hồn tan vỡ, bị hù chết sống sờ sờ...

Kẻ địch mà bọn họ phải đối mặt, là mấy trăm đại tướng cảnh giới Động Thần cảnh miễn cưỡng có thể so sánh với cảnh giới Phản Hư, mười nguyên soái Thiên Khải cảnh miễn cưỡng có thể so sánh với cảnh giới v, thậm chí là cảnh giới Thiên Thần và quyền hành Thiên Đạo trong truyền thuyết... Trừ cái đó ra, còn có đại quân liên hợp giữa Huyết tộc và Hư Linh tộc...

Tuy có tộc rắn giới Linh Hồ che thay bọn họ một phần áp lực, nhưng bọn họ phải đối mặt với một nửa lực lượng Thiên Nhân tộc, vậy cũng đủ để ép đến bọn họ thở không nổi.

"Làm sao bây giờ, mấy nơi khác có thể rút người ra giúp không?" Cả người Chu Húc Trạch đầy vết máu, dáng người hơi có vẻ thon gầy vẫn thẳng tắp, nhìn về nơi xa, mang vẻ mặt lạnh lùng mở miệng hỏi.

Thành Thu Quang đã biến thành luyện ngục trần gian.

Đây là một lực lượng vô cùng dũng mãnh.

Nam Phương Nam Cực Trường Sinh Đại Đế đã bố trí đại trận cấp bậc Hợp Đạo cực mạnh ở đây, cùng Tông chủ Chu Húc Trạch của Chu Tước tông, Thái Thượng Trưởng Lão Tư Đồ Phượng, và một đám đại năng Phản Hư, dẫn đầu hơn năm trăm vạn tu sĩ, thủ ở trên tường thành.

Nó là thành lớn thứ hai của Bảo Châu, đồng thời cũng là cửa khẩu quan trọng nhất để tiến vào giới Cửu Châu. Đại quân Nhân Tộc tháo chạy, thành lập phòng tuyến thứ hai ở đây.

Hiện nay, cuối cùng bọn chúng cũng muốn thay đổi phương án chiến đấu rồi?

"Tứ Cửu Tiên tông còn có mấy vị cường giả đứng đầu, bọn họ nói thế nào?" Tư Đồ Phượng hỏi.

Bây giờ có thể có thêm một phần giúp đỡ thì cũng tốt.

"Không gọi được bùa truyền âm..." Chu Húc Trạch mang vẻ mặt tiếc nuối nói.

Tình thế bây giờ chính là, kẻ địch quá mạnh, bên mình, dù có lực lượng nghiền ép cỡ nào đi nữa, thì cũng không sánh nổi lực lượng của kẻ địch, nếu mà mang suy nghĩ liều mạng ngọc nát đá tan, rất có thể bọn họ thật sự sẽ bị diệt sạch.

Trên tường thành, các tu sĩ đã bày trận phòng ngự lần nữa, nhưng bầu không khí càng trở nên ngột ngạt.

Trận chiến này, bọn họ không thể lui nữa, nếu như thành Nam Triều bị phá, giới Cửu Châu sẽ bị thất thủ vô số, chuyện này có nghĩa có mấy trăm triệu, thậm chí một tỷ hay trên 10 tỷ sinh linh Nhân Tộc bị tàn sát!

Cũng trong lúc bầu không khí ngột ngạt, một giọng nói bỗng nhiên vang lên.

"Nữ thần đại nhân nhất định sẽ tới." Giọng nói này trong trẻo mềm mại.

Chu Húc Trạch ngẩng đầu, quay người, thấy được một người đàn ông có khuôn mặt tuấn tú, khí chất khác biệt.

Ông biết, người đàn ông này là Adam của Tứ Cửu Tiên tông, đại năng Phản Hư đỉnh phong, chiến lực mạnh đến mức kinh khủng, cơ bản không sợ người nào dưới Hợp Đạo, nếu cùng chiến đấu với vợ anh ta là Eva, thậm chí có thể chiến thắng nguyên soái cảnh giới Thiên Khải của Thiên Nhân tộc.

"Nữ thần của chúng ta, nhất định sẽ dẫn chúng ta đi tới thắng lợi." Một cô gái có khuôn mặt cực kỳ xinh đẹp, nhanh chóng đi tới, khắp khuôn mặt là vẻ không thể nghi ngờ.

Cô gái này, chính là Eva của các giới.

Nhìn thấy sự tự tin vô cùng của hai người, chẳng biết tại sao Chu Húc Trạch cũng thả lỏng mấy phần.

Nữ thần đại nhân sao...

Thần bí, mạnh mẽ, được vô số cường giả khâm phục, quả thật vị ấy có thể được gọi là nữ thần, cô gái hiếm thấy như thế, nhưng chỉ là thú sủng của vị ấy thôi, nếu như vị ấy ở đây thì hi vọng bảo vệ tòa thành này có thể lớn hơn một chút hay không...

Chu Húc Trạch nghĩ đến bóng hình giống như rất xa xôi, lại thoáng như hôm qua.

Rầm rầm rầm!

Đột nhiên chân trời có sấm sét cuồn cuộn, nổ vang giữa ban ngày ban mặt, giống như bầu trời đang gào thét đang ban xuống sự trừng phạt.

Bầu trời màu trắng, mặt đất màu đỏ ngòm, hư không đen kịt, nhanh chóng tới gần thành Nam Triều.

Chu Húc Trạch hít sâu một hơi: "Chúng nó đến rồi!!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận