Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1784: Hủy diệt thế giới

Thố Tử Cơ Không Phục Thì Chém Chết Ngươi lập lời thề thiên đạo ngay trước mặt mọi người, thề nếu An Lâm có thể giúp cô thoát khỏi đây thì sẽ chiến đấu vì Nhân tộc, nguyện trung thành với An Lân một trăm năm.

An Lâm phóng tất cả thần hồn ra, cảm nhận được có một liên kết từ nơi xa bắt đầu vượt qua thế giới này dung nhập vào trong đất trời.

Một khi đã lập lời thề thiên đạo, nếu không tuân thủ lời thề thì đạo tâm sẽ bị thương nặng, thậm chí đạo căn sẽ bị hủy hết, mất hết tu vi, cho nên đã lập lời thề thì chắc chắn người thề sẽ không thể không tuân thủ lời thề.

"Được rồi, tôi đã thề xong rồi, anh có thể giúp tôi thoát khỏi đây không?"Thố Tử Cơ mở to đôi mắt màu hồng mong chờ nhìn An Lâm.

"Được, bây giờ tôi phải làm gì?"An Lâm gật đầu một cái, trên mặt cũng có thêm mấy phần ý cười.

Thố Tử Cơ nói: "Chém cái thế giới này thành hai! Quấy nhiễu thế giới này đến long trời lở đất!"

An Lâm: "..."

Mẹ nó đây không phải là đề nghị mà Hắc Linh Xà nói lúc trước à?

"Nếu mọi người bị phản phệ cho dù là một tia, vậy thì có thể lập tức dừng việc phá hoại thế giới này lại, không cứu tôi ra ngoài nữa." Thố Tử Cơ nói.

Hứa Tiểu Lan, Hắc Linh Xà và những người khác cũng không có ý kiến.

"Nếu phá hoại thế giới này mà bị phản phệ thì sao?"An Lâm lại hỏi.

"Có thể, chúng ta thử một chút chứ?"Đấu Chiến Thắng Phật nhao nhao muốn thử nói.

"Quấy nhiễu thế giới này đến long trời lở đất là côcó thể đi ra à?"Liễu Thiên Huyễn có chút ngạc nhiên.

Hắc Linh Xà, Bạch Linh Xà, Hứa Tiểu Lan, Liễu Thiên Huyễn, Liễu Minh Hiên, Đấu Chiến Thắng Phật, An Lâm, bảy cường giả cấp cao nhất, đứng ở những nơi khác nhau trong thế giới, quan sát cảnh sắc dưới chân.

Thiếu chút nữa thì Hắc Linh Xà đã giúp Thố Tử Cơ rồi?

Liễu Minh Hiên hít một hơi thật sâu, ông cảm thấy khoảng thời gian đi theo An Lâm quá kích thích, dỗi siêu cấp đại năng Hợp Đạo, dỗi Man Cổ Ma Thần, săn giết cường giả Hư Linh tộc... Bây giờ kích thích hơn rồi, lại muốn thử hủy diệt thế giới!

"Đúng vậy, trận pháp phong ấn của tôi có cùng một nhịp thở với thế giới nhỏ này. Nếu mọi người có thể làm thế giới này trở nên rối loạn, vậy thì trận pháp sẽ xuất hiện lỗ hổng không thể bù đắp, sau đó tôi có thể tìm một cơ hội phá trận thoát ra!"Thố Tử Cơ kích động nói.

May mà Bạch Linh Xà kịp thời cản lại!

An Lâm nhìn mọi người một cái rồi hỏi: "Mọi người cảm thấy thế nào?"

Hắc Linh Xà rút bảo kiếm ra chém một cái xuống mặt đất.

Thố Tử Cơ thở dài nói: "Bắc Lạc Thiên Vương sợ tôi chạy trốn nên đã điều chỉnh tất cả cấp bậc ưu tiên đến trên người tôi, cho nên phản phệ khi phá hoại thế giới cũng sẽ tập trung ở trên người của tôi, điểm này anh không cần phải lo lắng..."

Ánh kiếm màu vàng óng từ trên trời rơi xuống, chạy dài mấy trăm dặm, không biết sâu bao nhiêu, cắt đôi mặt đất thành hai nửa như cắt đậu phụ!

Mọi người đi ra khỏi thế giới nhỏ này, rối rít rải rác đến các nơi trên thế giới.

Liễu Thiên Huyễn và Liễu Minh Hiên gọi ra vô số mưa kiếm làm cho người ta sợ hãi, xé rách mặt đất, phá nát hư không, hư không nổ tung, bầu trời đã bắt đầu rung lắc điên cuồng.

Năng lượng hủy diệt đất trời nhanh chóng quét sạch mọi nơi trong thế giới này.

Đồng thời còn có An Lâm dùng lửa.

Cô lặng lẽ đeo một cái mặt nạ hình con thỏ trắng lên, có máu tươi chảy ra từ bên mép mặt nạ, dần dần chảy xuống cằm và cần cổ thon dài trắng nõn, thậm chí nhiễm đỏ thân thể lả lướt hấp dẫn.

Đấu Chiến Thắng Phật biến gậy Kim Cô dài đến một trăm vạn trượng, dùng sức khuấy động đất trời, nhẹ nhàng quét qua là có thể san bằng hơn một nghìn ngọn núi, đột nhiên chọc xuống mặt đất là có thể đâm mặt đất thành một cái lỗ thủng sâu không thấy đáy, gây ra cơn động đất như muốn hủy diệt mọi thứ.

Thố Tử Cơ quát một tiếng, năng lượng toàn thân bùng nổ đâm vào, đường cong đỏ thẫm phát ra mũi nhọn cực kỳ sắc bén, muốn đâm thủng tất cả, phá tan tất cả, không có bất cứ thứ gì có thể ngăn cản nó!

Bạch Linh Xà cầm kiếm Thần Âm Dương Song vẽ một vòng tròn như mặt trăng, nhất thời âm dương nghịch chuyển, thiên địa vặn vẹo điên đảo, vạn vật phảng phất như dựng ngược rồi mất thăng bằng, sau đó nổ tung hủy diệt!

Lá chắn vô hình vỡ vụn.

"Oành!!"

"Rắc rắc..."

Hứa Tiểu Lan hạ kiếm Chu Tước, đối diện với bầu trời, thiêu đốt trời đất.

"Ha ha ha... Ha ha ha... Cuốicùng... Cuối cùng tôi cũng...Thành công!"

Thố Tử Cơ giang hai cánh tay ra, vô số những đường cong đỏ thẫm quấn lấy cô làm trung tâm nhanh chóng khuếch tán ra bên ngoài, giống như mạng nhện không ngừng phân chia đan chéo kéo dài, nhanh chóng phủ kín sơn cốc nhỏ, sau đó đâm vào một lá chắn vô hình, giống như gặp phải bình cảnh, không có cách nào tiến lên.

"Trung tâm trấn áp trận pháp... Phá cho ta!!"

An Lâm thả toàn bộ Thất Đại Thánh Hỏa ra ngoài, lấy trời đất làm lò, đốt cháy mọi thứ. Ngọn lửa quá đáng sợ, thậm chí còn gần như làm cái lò này nổ tung!

Thố Tử Cơ đứng trong trung tâm cơ gió lốc, váy trắng trên người bay bay theo gió, lộ ra đôi chân mềm mại trắng nõn, nếu nhìn kỹ còn có thể nhìn thấy những đường cong màu đỏ xuất hiện trên đùi, hơn nữa càng ngày càng rõ ràng.

Lực lượng cực kỳ đáng sợ của thế giới bay về một nơi.

Mặt đất đang rạn nứt vỡ tan, trời cao cũng phải than khóc.

Lực lượng khổng lồ giống như một vòng xoáy điên cuồng tràn vào trong cơ thể Thố Tử Cơ...

Trên bầu trời của thế giới nhỏ.

An Lâm đang đốt cháy hư không thì đột nhiên nghe được một giọng nữ êm tai.

"Dừng lại, tôi thành công rồi."

Nghe vậy, An Lâm lập tức thu lực lượng lại rồi bay về phía Thố Tử Cơ.

Hứa Tiểu Lan, Hắc Linh Xà và mọi người cũng dừng lại, bay về phía rừng rậm.

Bọn họ nhanh chóng nhìn thấy một cô gái đang tháo mặt nạ xuống với vẻ mặt vui mừng.

"Ồ, nhìn qua cũng không thay đổi gì nhiều."Đôi mắt Hứa Tiểu Lan lóe sáng nói.

"Rõ ràng tôi dễ thương hơn nhiều mà." Thố Tử Cơ hé miệng cười một tiếng, "Không thấy lỗ tai của tôi à?"

Trên đầu cô có hai lỗ tai trắng tinh lông xù khẽ run rẩy.

"A..." Mọi người kêu lên.

Thố Tử Cơ tỏ vẻ tươi cười, hàm răng lại cắn chặt suýt nát.

"Không đau lòng, cái này gọi là thỏ hoàn lương."An Lâm ngắt lời nói.

Liễu Thiên Huyễn cảm khái: "Không Phục Thì Cắn Chết Ngươi Thố Tử Cơ lột xác thành Tiểu Thố Thố, đúng là làm người đau lòng..."

Cô gái miễn cưỡng cười, khẽ gật đầu êm ái nói: "Tiểu Thố Thố cũng khá hay...Ừm... Vậy sau này tôi sẽ tên là Tiểu Thố Thố..."

Hai tay Thố Tử Cơ giao nhau, cong người cảm kích nói: "Cám ơn sự giúp đỡ của mọi người, ân tình lần này, Thố Tử Cơ Không Phục Thì Chém Chết Ngươi tôi cả đời khó quên!"

Khoé miệng của An Lâm hơi run rẩy: "Tôi cảm thấy cô dùng tên Tây Lăng Thiên Vương vẫn thuận miệng hơn."

"Được, anh An Lâm nói tôi tên gì thì chính là cái đó."Đôi mắt hồng của Thố Tử Cơ nhìn An Lâm yêu kiều, cười ngọt ngào nói.

"Ồ? Vậy sau này cô gọi là Tiểu Thố Thố, Tiểu Thố Thố rất êm tai!"

Đôi mắt An Lâm sáng lên,.. Hưng phấn nói.

Mọi người: "..."

Thố Tử Cơ hít một hơi khí lạnh: "Tôi...Đã nói gọi tôi là Tây Lăng Thiên Vương thuận miệng hơn rồi mà?"

"Tiểu Thố Thố thuận miệng hơn."An Lâm nói, "Cô vừa mới nói tôi gọi cô là gì thì tên của cô là thế mà."

Thố Tử Cơ tê cả da đầu, đây là câu nói nịnh nọt của người ta, anh nghe mà không hiểu à?

An Lâm lại biết thêm một điều từ thần hồn mạnh mẽ của mình, Thố Tử Cơ thay đổi không chỉ là bề ngoài mà trong cơ thể cô còn có năng lượng làm hắn khiếp sợ.

Đấu Chiến Thắng Phật nắm chặt gậy, có chút hưng phấn.

"A..." Mọi người lại thốt lên.

Thố Tử Cơ lại nhanh chóng xoay người, lắc lư cái đuôi hình tròn màu hồng ở mông: "Nhìn, tôi còn có một cái đuôi rất xinh đẹp!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận