Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 533: Vì tinh lọc tội ác trên thế gian này

Ba kẻ đứng xung quanh ngọn núi hình trụ đều là đại năng Kỳ Phản Hư, ở khoảng cách gần, hiển nhiên là không cách nào tránh thoát khỏi sự dò xét.

An Lâm và Khả Khả Tư Đế cũng không có ý định bí mật che giấu sự có mặt của mình, thế nên hai người đã trực tiếp bay về phía ba đại năng kia.

"Khả Khả Tư Đế tông chủ, ha ha, thật là trùng hợp, không ngờ là sẽ gặp được cô ở chỗ này!" Sau khi chàng trai tóc vàng nhìn thấy Khả Khả Tư Đế, đầu tiên là hắn cảm thấy rất sửng sốt, sau đó trên mặt xuất hiện cảm xúc mừng như điên.

Ván này, là hắn thắng!

"Đúng vậy, tôi tới rồi, Mạch Luân, tình huống bây giờ thế nào?" Khả Khả Tư Đế mỉm cười hỏi.

Vẻ mặt của hai vị cường giả Phản Hư còn lại đều biến đổi, hiện tại xuất hiện hai người của Huyết tộc, thoáng cái sự cân bằng về thực lực đã bị lệch đi, chuyện này gây cho bọn hắn không ít áp lực.

Cổ Yêu ở Tây Hải và Long tộc ở Đông Hải vẫn luôn là thế lực đối địch, có lẽ có người sẽ hỏi, tại sao hai thế lực kéo dài qua hơn nửa lục địa sẽ trở thành kẻ thù, chuyện này phải kể từ khi Bàn Cổ khai thiên lập địa...

Nói tóm lại, cái chàng trai Long tộc này và cá mập yêu kia không thể nào liên thủ hợp tác. Cứ như vậy, hai đại năng Huyết tộc có mặt ở đây liền trở thành mối tai họa lớn của bọn họ.

Sau đó hắn đưa mắt nhìn sang An Lâm, trên mặt xuất hiện một nụ cười mang theo ẩn ý sâu xa: "Không nghĩ tới Khả Khả Tư Đế tông chủ còn có sở thích bao nuôi mấy cậu nhóc mặt trắng nhỏ nữa cơ đấy?"

Mạch Luân gật đầu, hắn cũng không để chàng trai loài người kia vào mắt, tình huống Huyết tộc mang theo "thức ăn" tùy thời hưởng dụng hắn đã thấy nhiều, lúc này hắn tỏ vẻ thích thú đưa mắt nhìn sang hai gã đại năng Kỳ Phản Hư khác.

"Ha ha... Vậy thì tôi nói thẳng luôn nhé, không ngại chia tôi một bát canh chứ?" Khả Khả Tư Đế mỉm cười hỏi.

Mặt An Lâm thoáng co giật, hay cho cái danh xưng kho máu di động, chỉ sợ đây mới là suy nghĩ thật sự của Khả Khả Tư Đế đấy nhỉ?

Về phần cá mập yêu thì càng thêm trực tiếp, thậm chí nó còn lười để ý đến chàng trai loài người kia, dù chỉ là liếc mắt một cái, bởi vì ở trong mắt nó thì Kỳ Hóa Thần không có chút uy hiếp nào, nó chỉ muốn chú tâm giữ vững khoảng cách với hai tên Huyết tộc ở ngay gần nó thôi.

"Bọn họ ở hai phe đối địch, không thể nào liên thủ với nhau, cơ hội của chúng ta là rất lớn." Mạch Luân không hề giấu diếm suy nghĩ trong lòng.

"Hửm? Còn có một con người và con Tuyết Hồn thú? Lại còn là Kỳ Hóa Thần? Quái lạ, quái lạ..." Chàng trai Long cảm thấy kinh ngạc, chẳng qua vẫn không làm ra bất cứ hành động nào.

"Trước mặt của chúng ta có hai người cản trở, nếu không chúng ta cùng tiêu diệt bọn họ đi?" Mạch Luân mỉm cười lên tiếng đề nghị.

"Ngọn núi này là một cái tiết điểm chủ mạch của núi Bạch Ngọc, bây giờ xuất hiện dị tượng, nói không chừng một lát nữa sẽ có dị bảo hoặc là tinh nguyên thế giới xuất thế, vậy nên tôi mới chờ chực ở chỗ này." Mạch Luân thu lại biểu cảm vui sướng, lên tiếng giải thích với sắc mặt dịu dàng.

Theo như hắn thấy, chắc hẳn chàng trai loài người này chính là tù binh của vị đại năng Huyết tộc kia. Quan hệ giữa hắn và con người chưa đến mức thân thiết, chỉ được xem như là xa lạ, thế nên hắn sẽ không bất chấp hiểm chủ mà động trêu chọc Huyết tộc.

Khả Khả Tư Đế nhẹ nhàng cười một tiếng, nói với giọng thản nhiên như mây trôi: "Một cái kho máu di động thôi, lúc không có chuyện gì làm thì có thể hút một ngụm."

"Cổ La, cậu định đánh hay là trốn?" Chàng trai Long tộc quay đầu hỏi con cá mập Cổ Yêu kia.

"Dĩ nhiên là không ngại." Trái lại Mạch Luân tỏ ra vô cùng sảng khoái.

Phải nhanh chóng minh xác lại chuyện này, nếu không đến khi khai chiến, cá mập Cổ Yêu xoay người bỏ chạy, vậy thì hắn còn đánh cái rắm ý!

"Đánh thắng được chứ?" Khả Khả Tư Đế tò mò đặt câu hỏi.

Cái chàng trai Long tộc và cá mập yêu nghe hắn nói vậy thì sắc mặt đều biến đổi, cùng liếc mắt nhìn nhau với dáng vẻ rất nghiêm trọng.

Trong tay Mạch Luân đột nhiên xuất hiện một lá cờ, trong lá cờ có chi chít chiến hồn xông ra, hợp thành một cái trận pháp cực kỳ khổng lồ, ngưng tụ thành một cái ảo ảnh Huyết Ma cao gần ngàn trượng.

Cổ La bước một bước chân, đột nhiên mặt đất có sóng to gió lớn cuồn cuộn lên, mãnh liệt lao về hai đại năng Huyết tộc!

Khả Khả Tư Đế xông về cái chàng trai Long tộc tên là Ngao Minh Ngọc kia, Mạch Luân thì đáng chiến đấu với cá mập Cổ Yêu.

"Được!" Chàng trai Long tộc vung đôi cánh trắng lên.

Mà phi kiếm Huyết Hồng của Khả Khả Tư Đế lại cực kỳ đáng sợ, lực lượng sát phạt còn cao hơn hẳn chàng trai Long tộc kia một bậc, từng luồng hào quang huyết khí đỏ rực hào tan sấm sét, Ngao Minh Ngọc tránh né không kịp, cánh tay bị huyết kiếm vẽ ra một vết thương rất sâu.

"Ngao Minh Ngọc, tình thế bây giờ đã rất rõ ràng rồi, chúng ta chỉ có hai lựa chọn. Nếu cậu muốn đánh, vậy thì tôi sẽ không trốn tránh, trước hết cứ để mối thù hận giữa hai thế lực sang một bên, đánh bại Huyết tộc trước rồi hãy nói." Cổ La bùng lên ý chí chiến đấu mãnh liệt, lên tiếng nói.

Thực lực của hai người đều xấp xỉ như Khả Khả Tư Đế, đều là trình độ Phản Hư sơ kỳ đỉnh phong, vì vậy trận chiến giữa họ rất khó kết thúc.

Một mặt khác trên chiến trường, Cổ La và Mạch Luân cũng đánh đến ngang sức ngang tài.

An Lâm nhìn thấy trạng thái sung mãn của Khả Khả Tư Đế, bèn tự hỏi muốn đỡ được phi kiếm Huyết Hồng của cô, cho dù dùng được nguyên khí Hắc Minh, lại mượn thêm lực lượng của An Kỳ Lân, thì cũng chưa chắc đã đỡ được.

Chỉ một thoáng, mây đen bắt đầu phủ kín bầu trời trong phạm vi mười dặm, sấm sét giăng đầy trời.

Thông qua chiến đấu, An Lâm cũng hiểu rõ phần nào về thực lực của ba người trước mặt này.

Ngao Minh Ngọc là Phản Hư sơ kỳ trong quy trong củ, gần như đã bị Khả Khả Tư Đế lấn áp một đầu.

Mặc dù mưa gió sấm sét mà hắn gọi về có uy lực cực kỳ đáng sợ, nhưng đều bị loại thân pháp quỷ mị kia của Khả Khả Tư Đế tránh né hoặc là ngăn cản, căn bản là không cách nào khiến Khả Khả Tư Đế bị thương được.

"Mười vạn tướng hồn nghe lệnh, bày ra đại trận Cổ Huyết Ma!"

An Lâm cưỡi gạch bay trên trời cao làm quần chúng ăn dưa, quan sát trận chiến đấu kinh thiên động địa kia.

Trận chiến đấu cứ thế kéo dài rồi mở màn.

Toàn thân ảo ảnh Huyết Ma này đỏ ngầu, tay cầm đại đao Xích Huyết, một đao đập vào mặt sóng lớn chém thành hai nửa.

Nhưng mà, chính là vì khó kết thúc, nên Ngao Minh Ngọc đã bắt đầu hoảng sợ rồi.

Mẹ nó, Cổ La còn đánh ngang tay, vậy hắn biết phải làm sao bây giờ?

Nếu vẫn cứ tiếp tục đánh như thế này, hắn sẽ bị Khả Khả Tư Đế chém chết mất!

Một luồng kiếm huyết hồng phân cách đất trời, mang theo sát khí lành lạnh giận dữ chém về phía Ngao Minh Ngọc.

Ngao Minh Ngọc nhìn thấy một kiếm này chém tới thì lông tơ cả người đều lóe sáng, hắn nổi giận gầm lên một tiếng, ngay lập tức hóa thành một con cự long màu trắng dài đến mấy trăm trượng, cái đuôi nhấc lên cơn sóng gió động trời đánh về phía luồng kiếm kia.

Ầm!

Ngao Minh Ngọc bị lực lượng đáng sợ này đánh bay, sau đó cũng không quay đầu mà lập tức bỏ chạy.

Khả Khả Tư Đế từ bỏ việc truy kích, nếu thật sự muốn đuổi theo, cũng rất khó mà đuổi kịp. Suy cho cùng thì trong trận chiến giữa các đại năng cảnh giới Phản Hư, chỉ cần lực lượng không quá cách biệt, đánh không lại cũng có cơ hội chạy trốn rất lớn.

Cổ La thấy Ngao Minh Ngọc bỏ chạy, tức giận mắng một tiếng, cũng bay thẳng đến nơi xa bỏ chạy, hết sức gọn gàng linh hoạt...

Cứ như vậy, trận chiến đấu đáng sợ này kéo dài không được bao lâu liền hạ màn, Huyết tộc lại toàn thắng.

"Ha ha ha... Khả Khả Tư Đế tông chủ, nhờ có cô giúp đỡ, rốt cuộc thì chúng ta cũng đánh lui hai kẻ địch mạnh rồi." Mạch Luân nhìn bóng lưng Ngao Minh Ngọc và Cổ La chạy trốn, tâm trạng vô cùng vui vẻ, hắn cười híp mắt chắp tay nói với Khả Khả Tư Đế.

"Anh đừng khách sáo." Khả Khả Tư Đế nhẹ nhàng mỉm cười đi về phía Mạch Luân, vòng eo tinh tế như liễu đong đưa, bộ ngực đầy đặn cũng đung đưa theo đó, trong phút chốc đã bày ra dáng vẻ vô cùng quyến rũ hút mắt.

Trước cảnh đẹp này, ngay cả Mạch Luân cũng nhìn đến mức ngẩn ngơ, quên cả chớp mắt, hiện tại thì Khả Khả Tư Đế đã đi tới bên cạnh hắn rồi.

Cũng trong khoảnh khắc đó, trường kiếm huyết sắc xé rách không gian, xuyên thủng trái tim Mạch Luân ở khoảng cách gần.

Mạch Luân: "???"

Hết thảy mọi chuyện xảy đến quá nhanh, quá đột ngột.

Mạch Luân không hề phòng bị, hắn trợn to hai mắt, nhìn lồng ngực bị xuyên thủng của mình với vẻ mặt khó mà tin nổi.

"Ầm!"

Trong lúc bất chợt thân thể của hắn bùng lên một màn sương máu, sau đó lại dần ngưng tụ ở cách đó vài trăm mét.

Lồng ngực bị xuyên thủng của Mạch Luân dần khép lại, nhưng mà sắc mặt vẫn rất là tái nhợt, hiển nhiên là đã bị thương nặng.

Khả Khả Tư Đế bước một bước chân, không gian trong phạm vi ba dặm trực tiếp bị phong cấm, chặn đứng đường đi của Mạch Luân.

"Tại sao... Chúng ta ở cùng một thế lực mà! Chúng ta cũng không có bất kỳ thù hận ân oán nào hết mà!" Mạch Luân hít sâu một hơi, nhìn về phía Khả Khả Tư Đế với vẻ mặt khó hiểu.

Khả Khả Tư Đế ngạo nghễ đứng thẳng, huyết kiếm chỉ về phía Mạch Luân, khẽ nâng cằm nói với giọng điệu đầy hiên ngang lẫm liệt:

"Tại sao ư? Đương nhiên là vì tinh lọc hết thảy tội ác trên thế gian này rồi!"

Luồng lực lượng khủng khiếp xé rách cả mấy dặm không gian, từng khe hở không gian đen nhánh hiển lộ rõ ràng một kích kinh khủng kia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận