Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 328: Tra hỏi manh mối

An Lâm nghe vậy thì cúi đầu, quan sát chiếc quần lót màu xanh lam của chiến đế Tử Dương như đang xem chuyện gì đó kỳ lạ.

Ừm, chất liệu có lẽ cũng rất đặc biệt, dù sao thì cũng vượt qua được sự oanh tạc của hàng vạn tấn bom hydro mà, nói không chừng cũng là một loại thần khí.

Nhưng hắn vẫn rất hào phóng lắc đầu, trịnh trọng nói: "Tử Dương tiền bối, ta đây vẫn có thể hiểu được cái đạo lý làm người thì phải giữ cho mình một đường lui. Cái quần lót này ông vẫn nên giữ lại đi."

Khóe miệng chiến đế Tử Dương khẽ co giật, trong lòng liền cảm thấy buồn nôn:

Làm người phải giữ cho mình một đường lui?

Mẹ kiếp! Cậu mà cũng dám giảng giải đạo lý đó với tôi sao?

An Lâm Kiếm tiên, da mặt của cậu làm bằng kim cương à?

"Vậy...An Lâm Kiếm Tiên, ta có thể đi được chưa?"

An Lâm gọi đám người Hiên Viên Thành tới rồi cùng nhau vây quanh ông ta, trên mặt còn mang theo một nụ cười không hề tốt đẹp gì.

Ông ta vừa dứt lời, quầng sáng điện từ xung quanh ông ta lập tức phát ra một dòng điện kinh khủng.

Đạt Nhất, Đạt Nhị nghe được mệnh lệnh liền "vèo" một cái, chớp mắt đã đến được bên cạnh chiến đế Tử Dương, nguyên một quần sáng điện từ sáng chói lập tức bao lấy cổ, tay, eo và cổ chân của Tử Dương.

Tử Dương Chiến Đế nghe vậy thì lắc đầu: "Không biết, nhưng mà căn cứ theo truyền thuyết thì chúng có thể là ở trong cổ vực Mãng Hoang."

"Mẹ kiếp!" Chiến đế Tử Dương trừng lớn hai mắt, hắn quả thật đánh giá thấp An Lâm rồi, đồ không biết xấu hổ.

Hai mắt chiến thần Tử Dương trắng dã, trong miệng còn phun ra một luồng khói trắng.

Khóe miệng chiến đế Tử Dương Chiến Đế khẽ kéo ra một nụ cười, mở miệng nói.

"Uỳnh uỳnh! Rầm rầm! Xì xì xì xì..."

"Yên tâm, tôi chỉ là muốn hỏi một ít tin tức thôi." An Lâm cười nói với chiến đế Tử Dương, sau đó hạ lệnh cho Đạt Nhất, Đạt Nhị: "Đến đây, đeo xích thẩm vấn điện tử cho chiến đế Tử Dương!"

An Lâm trừng lớn hai mắt: "Tôi chỉ nói là nếu đem đồ tốt giao ra đây, thì có thể tha cho ông một mạng, chứ không có nói là sẽ để cho ông chạy a."

An Lâm mở miệng trước: "Vấn đề thứ nhất, ông biết tung tích của thần hỏa và thần binh khác chứ?"

Chiến đế Tử Dương không khỏi thấy kinh hãi trong lòng, đây chính là loại yêu thuật khoa học kỹ thuật sao? Tại sao có thể khủng bố như vậy chứ!

"Cậu... Cậu muốn hỏi điều gì?" Chiến đế Tử Dương nhìn thấy một màn như vậy thì một cỗ nhục nhã lập tức chạy thẳng lên não.

"Hỏi ông lại một lần nữa, nói cho ta biết tung tích của nhưng thần hỏa và thần binh khác." An Lâm mở miệng lần nữa.

Vô số dòng điện đang chạy khắp người ông ta, công kích tới từng huyệt vị trong kinh mạch của ông ta.

An Lâm khẽ cười một tiếng: "Khóa thẩm vấn điện tử có thể thông qua các loại chỉ tiêu trong cơ thể của ông để phân tích, kiểm tra xem ông có đang nói dối hay không. Ha ha, với loại người không thành thật như ông thì mức độ điện..."

Ha ha, lúc đó ta vừa mới thăng chứ thành chiến đế, khí phách như gió, không ngờ lại bị một chiêu của hắn đánh bại. Khi đó ta liền biết, cảnh giới của ta với hắn đã không còn cùng một cấp bậc nữa rồi. Hắn giống với các cậu, không sử dụng chiến khí, mà là một loại năng lượng hoàn toàn khác, chiến khí lớn của hắn chỉ là phù dung sớm nở tối tàn, sau đó liền biến mất không biết tung tích. Truyền thuyết truyền lại rằng lần cuối nhìn thấy hắn chính là ở phía bắc cổ vực Mãng Hoang."

"Vấn đề thứ hai, về tin tức của Thủ Dương Thiên Tiên, ông biết được bao nhiêu?" An Lâm tiếp tục hỏi.

Tử Dương lắc đầu: "Không có."

An Lâm nhìn nhìn quầng sáng điện từ, không có động tĩnh, biết chiến đế Tử Dương không nói dối thì liền thoả mãn gật gật đầu.

Khóe miệng Tử Dương run rẩy một hồi, không muốn nói chuyện.

Tử Dương Chiến Đế sợ bị điện giật, lúc này cũng không dám giấu giếm, mở miệng nói: "Lạc Nguyệt Viêm ở đáy biển xung quanh đảo rùa Lam Hải, khi thì hòa làm một thể với nước biển, khi thì tụ lại với biển thành một ngọn lửa, muốn thuần phục nó thì khó như lên trời. Về phần Hư Không Viêm thì ta chỉ biết là nó ở phía bắc của cổ vực Mãng Hoang, chưa từng gặp qua. Thần binh Bạch Diệu châu thì ở trong tay nữ đế Bích Quỳnh, về phần thần binh Thương Hải kiếm và Thần Lôi lệnh, thì chỉ có ở trong truyền thuyết thôi."

Miệng ông ta sùi cả bọt mép, thân thể run rẩy, trong lòng chỉ quanh quẩn hai chữ: Mẹ kiếp!

Lại là một dòng điện mãnh liệt chạy qua!

Sau đó... Ầm ầm! Xì xì xì xì..."

Chiến đế Tử Dương mệt mỏi ngồi xuống đất, vốn dĩ thân thể ông ta cũng bị thương nặng rồi, giờ tinh thần cũng bị đả kích nghiêm trọng, bây giờ còn bị sét đánh thì làm sao chịu được. Hiện tại, đương nhiên là ông ta sẽ không nói cái gì nữa, chờ đến khi sống sót trở về được thì hãy nói.

An Lâm nhìn về phía những người còn lại: "Các cậu còn có vấn đề gì muốn hỏi thì thừa dịp ông ta đang suy yếu nhanh chóng hỏi đi."

Tử Dương: "..."

Hồ Quán hiếu kỳ nói: "Quần lót của ông làm bằng chất liệu gì vậy?"

Chiến đế Tử Dương dường như cũng đoán được là An Lâm sẽ hỏi tới vấn đề này cho nên lúc này cũng chỉ nhàn nhạt trả lời: "Hàng nghìn năm trước, Thủ Dương Thiên Tiên thực sự có xuất hiện ở thế giới này, hoặc phải nói là đi ngang qua đây.

Hiên Viên Thành suy nghĩ một chút, cũng mở miệng hỏi: "Vậy... ngoài chúng tôi và Thủ Dương Thiên Tiên, thì các người còn nhìn thấy qua những thứ khác từ bên ngoài tới không?"

Thủ Dương Thiên Tiên từng xuất hiện qua, vậy thì chứng minh rằng phương hướng của bọn họ là đúng rồi, kế tiếp chỉ cần căn cứ vào manh mối rồi đi tìm là không có vấn đề gì nữa.

Nghe được tin tức này, đám người An Lâm và Hiên Viên Thành đều thở dài ra một hơi.

"Quần lót của ta đúng thần binh cấp thấp, đồ dùng phòng hộ cấp thiên, quần Thuần Dương, mềm mại thông thấu, có thể tự động phóng ra năng lực dương thuần túy khi chủ nhân gặp nguy hiểm, bình thường còn có tác dụng tráng dương, khơi thông kinh mạch, ngưng tụ dương lực..." Vẻ mặt của chiến đế Tử Dương giống như cuộc đời này thật không còn gì để lưu luyến cả, mở miệng trả lời.

An Lâm vốn thấy xem thường cái quần lót này nhưng hiện tại càng nghe lại càng thấy động tâm.

Cả Hồ Quán, Diêu Minh Hi cũng có thần sắc nóng bỏng nhìn qua phía dưới của chiến đế Tử Dương.

Chiến đế Tử Dương lệ nóng quanh tròng: "Các người... Không phải ngay cả cái quần lót của ta mà cũng muốn lấy chứ?"

"Khụ khụ... Bạn học An Lâm, chúng ta vẫn nên lưu lại một đường sống a." Hiên Viên Thành ho nhẹ một tiếng khuyên.

Về phía hai cô gái Hứa Tiểu Lan vàTô Thiển Vân thì đã sớm quay mặt sang một bên, không đành lòng nhìn tiếp.

"À... được rồi! Tiền bối Tử Dương, ông hãy thề độc với trời đi, thề rằng từ nay sẽ không đối đầu với chúng tôi nữa thì có thể rời đi." An Lâm suy nghĩ một chút, vẫn là nên đánh gãy cái suy nghĩ về quần lót trong đầu đi rồi mở miệng nói.

Tử Dương Chiến Đế ngoan ngoãn thề, hiện tại, hắn thầm mong mau chóng được rời khỏi cái nơi quỷ quái thôi.

Mẹ nó, nếu chậm một chút nữa, vạn nhất bọn tiểu quỷ này thay đổi chủ ý, thì thật sự ngay cả quần lót bọn họ cũng có thể cướp đi đó.

Bọn họ bóp ra theo từng đạo đạo pháp quyết, sáu giọt tinh huyết phóng xuất ra với những tia sáng chói mắt.

Sáu người An Lâm, Hiên Viên Thành, Diêu Minh Hi, Hồ Quán, Hứa Tiểu Lan, Tô Thiển Vân đều phóng ra một giọt tinh huyết, trôi nổi trong hư không.

Mọi người liếc nhìn nhau, An Lâm làm theo quy tắc cũ, là quy tắc đoạt bảo của tổ chức Tu Tiên Giới, tinh huyết và linh khí của người có duyên mới có thể đạt được.

Hắn xóa đi ấn ký của kính Càn Khôn và Hắc Trạch kiếm, sau đó đem chúng đặt ngang ở trên mặt đất.

"Những thần binh này mà so sánh với linh khí đỉnh phong thì đúng là bảo vật khó tìm. Hay là chúng ta đem phân chia hai loại thần binh này ra trước, ngay tại đây luôn, quy tắc cũ."

Khi mọi người đang thầm suy nghĩ trong lòng thì An Lâm lại bỗng nhiên nói:

Lửa, khói đặc, phóng xạ giống như những ác ma giữ tợn muốn nuốt chửng vạn vật trên thế giới này.

Đám người An Lâm không có miễn cưỡng tới gần trung tâm, mà là phái Đạt Nhất Đạt Nhị đi.

Quả nhiên, không lâu sau, chúng lấy ra được một cái vỏ kiếm.

Bội kiếm của chiến đế Hư Minh, một trong ngũ đại trường kiếm, kiếm Hắc Trạch!

An Lâm hứng thú rút trường kiếm ra, chỉ trong chốc lát liền tỏa ra hàn quang lạnh thấu xương, tạo ra một hồi sóng năng lượng màu đen.

Thân kiếm khắc hình đầu của một con hung thú màu đen, thần sắc của hung thú này rất kiêu ngạo, thân thể như sư tử, đầu có hai sừng, có điểm giống với thần thú Bạch Trạch trong truyền thuyết.

"Một vũ khí chiến đấu hạng nặng, đều là căn cứ vào sự vận chuyển của chiến khí để rèn thành, nếu như chúng ta muốn sử dụng, thì phải cải tạo lại một phen. Nhưng mà cái thần binh này... Nguyên khí cũng có thể trực tiếp thúc giục được." An Lâm Việt nói xong con mắt liền sáng hơn.

Hắn lấy kính Càn Khôn ra, nó cũng có thể trực tiếp thúc giục, không có chút trở ngại nào.

Trước khi Thủ Dương Thiên Tiên đến thì rõ ràng ngũ đại thần binh cũng đã tồn tại rồi, cái này cũng có chút ý vị sâu xa.

Sau đó, bọn họ lại quay trở lại nơi vụ nổ xảy ra, ở đó lúc này đã hình thành một cái hố cực kỳ to mà không có từ nào diễn tả nổi.

Đám người An Lâm đưa mắt nhìn ông ta rời đi, trong lòng cũng là có chút cảm khái, dù sao một người mạnh mẽ lại trở nên thê thảm như vậy, cũng không có mấy người.

Sau khi khóa thẩm vấn điện tử được tháo ra thì ông ta liền bỏ chạy thật xa cũng không hề quay đầu lại, vô cùng dứt khoát, không hề lằng nhằng, dây dưa.

Sau này còn gặp lại em gái ngươi, ông không muốn lại nhìn thấy cái đồ đê tiện này lần nào nữa!

"An Lâm Kiếm Tiên, cáo từ trước." Tử Dương Chiến Đế gật đầu nói.

"Tử Dương tiền bối, sau này còn gặp lại!" An Lâm vẫy tay tạm biệt.

Hai món thần binh trên mặt đất dường như đã bị một cỗ lực lượng nào đó dẫn dắt, bỗng nhiên bắt đầu rung rung.

Hắc Trạch kiếm hình như có hung thú đang gào thét bên trong, cả thanh trường kiếm bị dựng thẳng lên.

Kính Càn Khôn tràn ra vầng sáng hai màu đen trắng, lơ lửng ở trên không trung, rồi bay thẳng về một hướng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận