Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 932: Cuối quyết đấu đỉnh cao nhất trong chiến trường (hạ).

Trong góc nhìn của người xem.

Đòn cuối cùng của Tiểu Tước Nữ giống như một đóa sen đỏ to lớn vô cùng giáng xuống từ trên trời, đập vào trên thân thể An Lâm.

Ánh đỏ xuyên thấu thân thể, máu tươi bay tung tóe trên không.

Cuối cùng, sen rơi xuống đấu trường, năng lượng kinh khủng nổ tung bao phủ cả vùng.

Năng lượng màu đỏ tràn ngập toàn bộ không gian, làm vỡ tất cả mọi thứ trong không gian!

Ầm ầm!

Đấu trường bắt đầu chấn động mãnh liệt, thậm chí xuất hiện vết nứt...

Tinh thần của gần 10 vạn Thú tộc đều run rẩy, nếu như không có trận pháp kia bảo hộ, tất cả sinh linh chúng nó ở đây, nói không chừng cũng sẽ bị dư âm cuộ chiến ép thành mảnh vụn.

Năng lượng biến mất, đôi cánh màu của Tiểu Tước Nữ mở rộng, lơ lửng đứng trên hư không, sắc mặt hơi trắng bệch, hiển nhiên chiêu thức vừa mới rồi hao phí không ít sức mạnh của cô.

"Chưa chết!"

"Quyền Thần Lâm An ra sao rồi? Chẳng lẽ ra đi như vậy sao?"

An Lâm nằm ở giữa chỗ lõm, càng không ngừng ho ra máu tươi, ánh mắt nhìn chằm chằm cô gái trên bầu trời.

"Dù cho là cuộc chiến của đại năng Phản Hư cảnh thì cũng đâu có khoa trương như thế này chứ?"

Mày của Tiểu Tước Nữ hơi nhướng lên, giọng nói thanh thúy êm tai: "Cậu thật sự khó chơi mà."

"Ôi trời ơi, cuộc chiến đấu ở trình độ này, thật sự là cuộc chiến giữa sinh linh Hoá Thần sao?"

"Quyền Thần Lâm An chưa chết!"

"Hai người trên chiến trường thật sự là quái vật... Không ngờ tôi có thể may mắn nhìn thấy Tiểu Tước Nữ giải phóng hình thái thứ ba."

"Khoa trương quá, còn đánh rách đại trận phòng hộ mà Thần Thú của chúng ta bày ra nữa..."

Trên đấu trường, không có bất kỳ vùng đất bằng phẳng nào, khe nứt đá vụn trải rộng toàn bộ sân bãi. Mặt đất đã được trận pháp gia cố, thế mà lõm hết toàn bộ, giống như cái nắp nồi lộn ngược.

Một lát sau, hắn mới nói: "Mèo hoa nhỏ, cô... lộ hàng rồi."

Sau khi chúng tộc chim biết được thực lực của An Lâm, thì không còn dám tự tiện khẳng định kết quả nữa, đều nhìn tình huống trên chiến trường không dời mắt.

Không khí đột nhiên yên tĩnh.

Trên khán đài, chúng tộc chim hoảng sợ mà nói.

An Lâm không nói gì, chỉ nằm trên mặt đất, lẳng lặng nhìn cô gái trên bầu trời.

Tiểu Tước Nữ bị chọc tức đến mức giận sôi lên, không nói hai lời, đánh An Lâm lần nữa.

Tiểu Tước Nữ nghiến răng nghiến lợi nói với người đàn ông đang trợn mắt nhìn ở dưới đất: "Đây chính là nguyên nhân cậu nằm trên mặt đất, không đứng dậy sao?"

Chiến Thần lục kiếm, Phong kiếm!

Một đám tộc chim: "..."

Sau khi An Lâm bạo thể, trình độ thực lực gia tăng lớn, đường kiếm chém cũng kinh khủng rất nhiều so với trước đó.

Tiểu Tước Nữ: "..."

An Lâm quát vang một tiếng, kiếm thế Thắng Tà không thể đỡ được, ánh kiếm đen kịt xẹt ngang qua trời cao, chém lui Tiểu Tước Nữ.

"Phá cho ta!"

Tiểu Tước Nữ chỉ cảm thấy kiếm uy cuồn cuộn vô tận, dời núi lấp biển mà đến, trong lúc kiếm khí khuấy động lôi kéo, cú đá của cô bị áp chế gắt gao!

Lụa đỏ đang phất phới yên lặng quấn quanh hai chân thon dài trắng nõn, chặn ánh mắt của An Lâm.

Tiểu Tước Nữ xuất hiện trước mặt An Lâm, vừa vặn đá một chân lên lưỡi kiếm màu đen.

Ầm ầm!

Năng lượng va chạm chấn động hư không bốn phía.

"Đương nhiên không phải! Tôi chỉ tốt bụng nhắc nhở cô thôi!" An Lâm hết sức nghiêm túc mà nói, sau đó nhảy dựng lên khỏi mặt đất.

Cùng thời khắc đó, kiếm Thắng Tà có gió quấn quanh, chém về một hướng khác trong hư không, tốc độ rất nhanh giống như một tia trắng ngang qua chân trời.

Hơi thở của An Lâm tăng vọt như đột phá giới hạn nào đó, nguyên khí Hắc Minh!

Thần phù trên trán cô lóe lên, dưới chân tạo nên gợn sóng không gian, thân hình biến mất tại chỗ.

Tiểu Tước Nữ kinh hãi trong lòng, thực lực của người đàn ông trước mặt này lại còn có thể tăng lên, thậm chí còn loáng thoáng đè đầu cô... Chuyện này sao có thể như thế được?!

Đột nhiên, trời đất tăm tối, trăng sao biến mất, thế gian rơi vào bóng tối vô cùng vô tận, ngũ quan mất hết, ngay cả thần hồn cũng bị che chắn tạm thời.

Chiến Thần lục kiếm, Ảnh Hổ!

Sắc mặt của Tiểu Tước Nữ thay đổi lần nữa, nhưng bản năng chiến đấu cực mạnh, khiến hai cánh của cô bọc lại thành hình tròn bao lấy thân thể của mình.

Xoạt!

Ánh kiếm tối tăm xuất hiện, rơi trên bước tường phòng hộ làm từ đôi cánh màu của cô.

Trời đất có lại ánh sáng lần nữa, cặp cánh màu bị xé rách ra một vết nứt, quần áo sau lưng Tiểu Tước Nữ cũng bị xé ra,

Cái lưng trắng noãn bóng loáng xuất hiện một vết máu.

Cô mới vừa xoay người, An Lâm đã lùi đến ngoài trăm trượng, đồng thời 99 đường kiếm khí màu trắng, ngưng tụ ở trong hư không, mũi nhọn làm cho cả không gian cũng run rẩy vù vù.

Vô số người xem nghe vậy thì mang vẻ mặt kinh ngạc, phải biết rằng, chiến thần cây Thái Dương của nước Nam Thiên Vũ, đã là một trong những điều vinh quang nhất, trọng tài chính nói ra những lời này, hiển nhiên là cực kỳ công nhận hai người trên chiến trường.

"Ở trong lòng tôi, hai người bọn họ đã là chiến thần cây Thái Dương." Trọng tài chính Lưu Thiên Hỏa Chu Tước giải quyết dứt khoát, mở miệng nói.

Đây tuyệt đối là yêu nghiệt tuyệt thế khó mà tìm trên toàn bộ đại lục Thái Sơ!

Phải biết rằng, nó chính là tiên thú Phản Hư sơ kỳ đỉnh phong! Hai sinh linh Hoá Thần còn mạnh hơn nó, đó là khái niệm gì?

Thực lực mà hai người dự thi bày ra lúc này, vậy mà còn mạnh hơn nó!

Trọng tài chính, Lưu Thiên Hỏa Chu Tước, lúc này cũng vô cùng kích động.

Ánh kiếm chiếu sáng bầu trời đêm, ánh sáng của sen đỏ hớp hồn.

Hai người chiến đấu tới mức trời đất mờ mịt, giống như muốn phá hủy đấu trường này. Gần 10 vạn cường giả tộc chim nhìn tới mức lóa mắt, đã không biết nên dùng ngôn ngữ gì để hình dung trận chiến đấu này rồi.

Tầng tầng lớp lớp thuật pháp đỉnh cao, kỹ xảo chiến đấu siêu việt, chiêu thức cảnh giới cao thâm khó dò, sức mạnh kinh khủng không có cách nào tả được... Mỗi một cảnh tượng đều khắc sâu vào trong đầu của bọn họ.

"Quá kịch liệt, quá chấn động lòng người rồi!"

"Đây tuyệt đối là trận chiến kịch liệt nhất từ lúc đấu trường thành lập đến nay!"

"Đúng vậy, đây quả thật là trận chiến đỉnh cao nhất. Tôi giống như thấy được hai chiến thần cây Thái Dương có trình độ cao nhất đang chiến đấu!"

Vô số cường giả kích động vô cùng.

Lão Hoàng Ngưu là hướng dẫn viên du lịch hàng đầu cũng há to miệng, ngơ ngác nhìn người đàn ông đang chiến đấu trên đấu trường.

Bất kể thế nào thì nó cũng không ngờ rằng, nhân loại trông bình thường không có gì lạ kia, vậy mà có thể mạnh tới mức này!

"Đừng quá coi thường tôi!" Tiểu Tước Nữ hét lớn một tiếng, hai chân mang giày đỏ đá vào trên thân mỗi một thanh Thiên kiếm, sức lực kinh khủng có thể đá nát Thiên kiếm.

Mỗi một uy của thanh Thiên kiếm, đều đủ để xé tan một đại năng Phản Hư thành hai mảnh!

99 Thiên kiếm màu trắng, hóa thành từng cái bóng lao nhanh như sao băng, mang theo sự sắc bén cực kỳ đáng sợ đâm về phía Tiểu Tước Nữ.

Vèo vèo vèo!

Chiến Thần lục kiếm thức thứ ba, Bách Kiếm!

Trong phạm vi ngàn mét đều trở thành chân không, nhường đường cho Thiên kiếm màu trắng.

Chúng nó đưa mắt nhìn đấu trường, cảm nhận được sức mạnh khiến người ta run sợ, không khỏi tâm phục khẩu phục.

"A! Tôi sắp đột phá!" Quan sát cuộc đối chiến có cấp độ cao như vậy, cảm nhận cảnh giới kỳ diệu uyên thâm, cuối cùng có một cường giả tộc chim chợt hiểu ra rồi.

Nó là một con chim sơn ca Dục Linh sơ kỳ, bây giờ đột phá ràng buộc, muốn bước vào cảnh giới Dục Linh trung kỳ, nó hưng phấn mà vỗ vỗ hai cánh.

Cường giả tộc chim xung quanh đều mang vẻ mặt hâm mộ nhìn về chim sơn ca bên cạnh.

Vòng xoáy nguyên khí khuấy động vài dặm, sau đó tiến vào thân thể của chim sơn ca.

Sau đó, trong nháy mắt, nguyên khí như bị rút sạch, toàn bộ chạy về phía đấu trường!

"Cái gì vậy?!" Chim sơn ca mang vẻ mặt mờ mịt nhìn đấu trường, há to miệng.

Ở đó, nguyên khí trời đất giống như vòng xoáy điên cuồng phun trào.

Đúng vậy, tất cả nguyên khí, giống như đều lấy nơi đó làm trung tâm mà xoay chuyển điên cuồng.

Đại năng Phản Hư cảnh ra tay, nguyên khí trong phạm vi vài dặm đều là của họ!

Hai người trên đấu trường còn khoa trương hơn, nguyên khí trong phạm vi mười dặm, đều lấy bọn họ làm trung tâm, hóa thành vô số thuật pháp kinh khủng!

Chim sơn ca lại dùng sức hít nguyên khí, thử đột phá, phát hiện không chỉ không có nguyên khí đi vào thân thể, trái lại nguyên khí trong thân thể lại đi ra ngoài, chủ động chạy về phía trung tâm đấu trường.

Cường giả tộc chim xung quanh đều mang vẻ mặt đồng cảm nhìn về phía chim sơn ca.

Chim sơn ca: "..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận