Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 410: Đệ tử thiên tài của Chu Tước Tông

Mạc Hải nhìn thấy Quý Vĩnh Phương bị chọc tức bỏ đi thì mặt mày hớn hở chạy đến khoác vai An Lâm, khen ngợi hết lời: "An Lâm đạo hữu thật đúng là người có gì nói nấy, lâu lắm rồi tôi chưa thấy dáng vẻ mắng người lại thẳng thắn cương trực như vậy!"

An Lâm lắc đầu khiêm tốn nói: "Mạc Hải đạo hữu quá khen, tôi chỉ là người dọn đường của tông môn thôi, chỗ nào không sạch sẽ thì tôi quét chỗ đó."

Mạc Hải thoạt đầu thì sững sờ, sau đó vẻ mặt càng kính nể hơn.

Lúc này, một đệ tử nam có dáng vẻ dịu dàng bóng bẩy như ngọc chủ động bước tới, chắp tay chào hỏi với An Lâm: "Tại hạ Lỗ Gia Trí của Chu Tước tông, xin chào An Lâm đạo hữu."

"Thì ra là Lỗ Gia Trí đạo hữu, thật hân hạnh, hân hạnh!"

An Lâm cũng chắp tay đáp lễ, bộ dạng của một vị quân tử tác phong nhanh nhẹn.

Mạc Hải nhìn thấy dáng vẻ này của An Lâm lại muốn cười, sự trái ngược lúc trước và bây giờ thật sự là quá lớn.

"Sư huynh Lỗ Gia Trí đây chính là thiên tài trong tông môn chỉ thua mỗi mình tôi, hai mươi sáu tuổi Hóa Thần, ba mươi ba tuổi Hóa Thần trung kỳ, là một tu sĩ vô cùng lợi hại." Mạc Hải giới thiệu với An Lâm.

"Cậu ấy hai mươi ba tuổi Hóa Thần." Lỗ Gia Trí hắng giọng một cái, kèm theo đó là nụ cười có tính phục thù.

"Đúng rồi, Hứa Tiểu Lan nói cô ấy đã từng ngưng tụ năng lượng Thánh Viêm trong khí hải rồi. Dựa theo quy tắc Chu Tước ngục năm năm mới mở một lần, vậy chẳng phải cô ấy năm năm trước đã đến Chu Tước ngục rồi sao? Tại sao các anh lại tới muộn vậy chứ?" An Lâm nói với vẻ hơi nghi hoặc.

"Đúng rồi, năm trước tôi còn thấy Mạc Hải đạo hữu vẫn đang ở Hóa Thần nửa kỳ, anh bao nhiêu tuổi mới Hóa Thần vậy?" An Lâm hỏi với vẻ hiếu kỳ.

"Chao ôi... An Lâm đạo hữu thật không hổ danh là thiên tài đệ nhất của Thiên Đình. Cũng chỉ có người như cậu, mới có thể xứng với Hứa Tiểu Lan sư muội thôi." Mạc Hải lắc đầu cảm thán một câu.

Mạc Hải: "..."

Lỗ Gia Trí cười giải thích: "Hứa Tiểu Lan sư muội là huyết mạch thần hoàng có độ thuần khiết cao. Cô ấy đến Chu Tước ngục không cần phải tìm ảo ảnh Chu Tước Hỏa Vũ, mà những Hỏa Vũ đó sẽ tự động bay về phía cô ấy, cho nên cuộc thi này đối với cô ấy mà nói thì hoàn toàn không có chút khó khăn nguy hiểm nào. Sau khi vào đó cô ấy chỉ cần đứng yên tại chỗ là được rồi."

Lỗ Gia Trí nghe thấy vậy khóe miệng hơi run rẩy. Điều làm hắn cảm thấy khó chịu nhất chính là việc Mạc Hải giới thiệu người khác, còn bổ sung thêm những lời tự tang bốc chính mình

Mạc Hải trợn mắt liếc An Lâm một cái: "An Lâm đạo hữu, cậu nói móc thành nghiện rồi sao?"

Lỗ Gia Trí: "..."

An Lâm nghe vậy rất hưng phấn gật đầu, vô cùng tán thành nói: "Thế thì thật đúng là rất lợi hại, tôi cũng hai mươi tuổi mới Hóa Thần, sau này vẫn mong các vị đạo hữu chỉ giáo nhiều hơn rồi."

Ha ha, ai bảo cậu khoe mẽ, bây giờ biết mùi vị bị người khác khoe mẽ chưa?

Lỗ Gia Trí nhìn Mạc Hải cười lên một tiếng, tiếp tục nói: "Thật ra huyết mạch của Mạc Hải sư đệ cũng không kém so với huyết mạch thần hoàng của Hứa Tiểu Lan sư muội, chỉ là độ phù hợp của huyết mạch này với thuộc tính của ảo ảnh Chu Tước Hỏa Vũ không cao thôi."

Mạc Hải trợn trừng mắt: "An Lâm đạo hữu, cậu đang cố ý sao?"

"Thế nhưng sau khi Hứa Tiểu Lan sư muội nhận được truyền thừa của Thần Âm, thành công đánh thức huyết mạch Chân Long, huyết mạch Long Hoàng, dung hợp cả hai lại, thì chính là cao hơn Mạc Hải sư huynh một chút. Nói không chừng qua mấy năm nữa, người đứng đầu của thế hệ trẻ tuổi trong Chu Tước tông sắp phải đổi chủ rồi..."

An Lâm chớp chớp đôi mắt trong sáng ngây thơ, lần này hắn thật sự không phải cố ý.

"Mẹ kiếp, khủng khiếp như vậy sao? Vậy đơn giản chính là bật hack hút quái rồi!" An Lâm trừng to hai mắt, sợ hãi nói.

Lần này ngay đến Mạc Hải cũng cảm thấy hứng thú, nói nhỏ:"Cô ấy tên Thượng Quan Nghệ, thiên phú dị bẩm, hai mươi tám tuổi Hóa Thần, ba mươi lăm tuổi Hóa Thần trung kỳ, vô cùng lợi hại trong thế hệ tu sĩ trẻ tuổi, nhưng lại là một người lập dị!"

An Lâm nghe vậy thỏa mãn gật đầu, loại người này hầu như không có sức uy hiếp đối với hắn.

Lỗ Gia Trí nói với vẻ mặt thần bí: "Không ai dạy cô ấy, cô ấy không thầy tự học! Dựa theo cách nói của cô ấy, cô ấy nhìn chúng ta nghịch lửa liền có thể lĩnh ngộ được chân ý của đạo băng!"

An Lâm nghe xong cảm thấy phấn khởi, nói chen vào:" Hai người các anh lợi hại như vậy, vậy Quý Vĩnh Phương xếp thứ mấy thế?"

Mạc Hải: "..."

Mạc Hải nghe thấy lời Lỗ Gia Trí nói, lại không thể phản bác được, đành phải than thở: "Lỗ học trưởng, cậu đừng nói nữa, cùng lắm thì lần sau lúc giới thiệu cậu, tôi sẽ không thêm câu "Cậu chỉ thua tôi" là được chứ gì?"

Mạc Hải chủ động giới thiệu: "Chàng trai đó tên là Dương Viễn, đệ nhất thiên tài được thế hệ trước của tông môn công nhận, bây giờ đã hơn hai trăm tuổi."

Bề ngoài chàng trai kia giống như là một thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi, hai mắt trống rỗng vô thần, nhìn lên bầu trời xanh thăm thẳm, dường như xung quanh không có bất kỳ vật gì có thể thu hút được cậu ta.

Ánh mắt An Lâm lại chuyển hướng đến người con trai cuối cùng.

"Cậu ta hả..." Trên mặt Lỗ Gia Trí hiện lên vẻ khinh miệt: "Trong thế hệ trẻ tuổi miễn cưỡng ở trong top 10, ỷ có người cha đang là trưởng lão mà thôi, ba mươi hai tuổi Hóa Thần sơ kỳ, bây giờ cũng sắp bốn mươi tuổi rồi, còn chưa chạm tới ngưỡng cửa Hóa Thần trung kỳ nữa."

An Lâm nuốt nước miếng một cái, cái gì là yêu nghiệt, đây mới gọi là yêu nghiệt!

"Thật ra như thế cũng không có gì là không tốt, chẳng may các anh nghịch lửa bất cẩn dẫn tới hỏa hoạn, cô ấy còn có thể làm một nhân viên cứu hỏa!" An Lâm nói với vẻ vui tươi hớn hở.

Lỗ Gia Trí: "..."

Hắn lại nhìn phía đệ tử đang tập trung ở hai bên cửa Dị Giới rồi chỉ vào cô gái xinh đẹp mặc chiếc váy có đai lưng trắng như tuyết, dáng người thon thả gợi cảm, vẻ mặt lạnh lùng như núi băng hỏi: "Cô gái đó lại là ai?"

An Lâm: "... Thật khiến cho người ta khâm phục, đúng là một loại khói lửa hoàn toàn khác, thanh liêm độc nhất vô nhị! Vấn đề là... Người nào đã dạy cô ấy chơi băng?"

"Cả tông môn đều chơi với lửa, chỉ mình cô ấy lại chơi băng!" Mạc Hải nói với vẻ mặt kì quái.

An Lâm hiếu kỳ nói:" Ồ? Sao lại lập dị?"

An Lâm nghe xong giật mình: "Đệ nhất thiên tài đời trước? Vậy rõ ràng đã hơn hai trăm tuổi, tại sao cho tới bây giờ mới có ý định ngưng tụ năng lượng Thánh Viêm của Thánh Hỏa ở khí hải?!"

"Ách..." Vẻ mặt Mạc Hải có chút phức tạp: "Ban đầu hắn xem thường năng lượng Thánh Viêm này, muốn tự sáng tạo một loại Chân Viêm độc nhất vô nhị thuộc về mình. Bây giờ hắn đã là đỉnh cao của Hóa Thần, đứng trước thời điểm đột phá cảnh giới Phản Hư, phát hiện còn thiếu một loại lửa, cho nên mới tới tham gia cuộc thi của Chu Tước ngục... Nửa tháng sau, có lẽ hắn sẽ trở thành trưởng lão của tông môn chúng ta rồi."

An Lâm nghe được những lời này hai mắt trợn trừng, đột nhiên cảm giác được cuộc sống khắp nơi đều có người tài giỏi!

Năng lượng Thánh Viêm của Chu Tước Thánh Hỏa cũng xem thường, bạn dám tin không?! Tất cả mọi người đều nghịch lửa, cô ấy lại chơi băng, bạn dám tin không?! Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, bạn dám tin không?!

An Lâm cảm thấy mình không thể tự mãn, cần phải tích cực học hỏi các vị tiền bối này, tiến bước trên con đường đỉnh cao của cuộc đời, không ngừng sáng tạo vinh quang!

"Ầm ầm!"

Chính trong lúc này, cánh cổng không gian đỏ thẫm kia bỗng nhiên rung lên ầm ầm.

"Lối đi Dị Giới của Chu Tước ngục mở ra rồi!" Mạc Hải kích động nói.

Cùng lúc đó, An Lâm, Quý Vĩnh Phương, Lỗ Gia Trí, Thượng Quan Nghệ, Dương Viễn đều đưa ánh mắt nhìn về phía cánh cổng không gian kia.

Gợn sóng màu đỏ phát ra ánh sáng trong trẻo, thông suốt và tràn đầy sự sống động.

Quý Vĩnh Phương lạnh lùng liếc qua An Lâm, sau đó dẫn đầu đi vào lối đi không gian.

Ngay sau đó, Thượng Quan Nghệ, Dương Viễn cũng không do dự bước vào cánh cổng không gian.

"Chúng ta cũng đi thôi." Mạc Hải mặt mỉm cười, mở miệng nói.

"An Lâm đạo hữu, Chu Tước ngục vô cùng nguy hiểm, bất luận làm việc gì đều nhớ phải ưu tiên mạng sống trước, tuyệt đối không thể mạo hiểm bước vào khu vực nguy hiểm khó lường, nếu không ngay cả thẻ bài trở về không gian cũng không thể nào cứu được cậu." Lỗ Gia Trí nhắc nhở.

An Lâm nghe vậy nghiêm túc gật đầu.

Chu Tước ngục, thánh thú Chu Tước thượng cổ đã từng bị phong ấn ở Dị Giới. Sau khi Chu Tước thoát khỏi thì tức giận hóa vùng trời đất kia thành một mảnh đất lửa vô tận, thỉnh thoảng còn xuất hiện ảo ảnh Hỏa Vũ trong lúc phá giới lưu lại.

Ở nơi đó có sự cấm chế vô cùng mạnh mẽ, có thể ngăn cách tất cả các nguồn năng lượng lớn của cảnh giới Phản Hư đi vào, nhưng lại là nơi thử thách của những tu sĩ Kỳ Hóa Thần giỏi nhất, có vô số năng lượng lửa cuồng bạo, có di tích còn sót lại của dị thú thượng cổ, còn có bảo vật bí mật thần bí không lường trước được...

An Lâm nhìn cánh cổng không gian màu đỏ kia, ánh mắt kiên định cất bước đi về phía trước, bắt đầu cuộc hành trình Chu Tước ngục.
Bạn cần đăng nhập để bình luận