Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 475: Cổ vực Thái Sơ, tôi nhất định phải vào!

An Lâm bỗng nhiên nắm chặt nắm đấm, cắn răng nói: "Nhân định thắng thiên, tôi sẽ không bỏ cuộc!"

Nói xong, hắn liền đưa mắt nhìn lên đế ngai trong cung điện.

Không có thời gian, hắn nhất định phải lấy được vị trí tiến vào cổ vực Thái Sơ trong thời gian ngắn nhất!

An Lâm hít sâu một hơi, ánh mắt trở nên kiên định, bước từng bước một về phía Tử Vi Đại Đế.

Tử Vi Đại Đế mở hai mắt ra, trong con ngươi phản chiếu bóng dáng một người đang đến gần ông, ông nở một nụ cười thản nhiên.

An Lâm đi đến gần Tử Vi Đại Đế, cung kính hành lễ một cái, trực tiếp nói ngay vào điểm chính: "Tử Vi Đại Đế, tôi muốn có được một vị trí tiến vào cổ vực Thái Sơ. Tôi cảm thấy thực lực của mình không chênh lệch mấy so với những tiền bối có thể đi vào cổ vực, xin ngài hãy cho tôi một cơ hội."

"Ồ? Bạn An Lâm, thật sự nhìn không ra cậu lại có mong muốn được xông xáo vào nơi nguy hiểm." Tử Vi Đại Đế dừng một chút, sau đó nói tiếp: "Tôi biết thực lực của cậu không tệ, quả thực danh sách tiến vào cổ vực Thái Sơ phải có một vị trí dành cho cậu. Nhưng tôi không đồng ý, cậu tuyệt đối không thể đi vào."

An Lâm nghe được lời từ chối trực tiếp như vậy liền sững sờ đứng im tại chỗ, sau một lúc mới mở miệng hỏi: "Tại sao?"

An Lâm hài lòng cười một tiếng, thầm nghĩ cũng may trước kia hắn cày rất nhiều tiểu thuyết, không sợ không có lời thoại.

"Vậy thế này đi, Cự Linh Thần còn có nhiệm vụ canh giữ Nam Thiên môn, miễn cưỡng trưng dụng hắn đi cổ vực Thái Sơ thì có chút không ổn, cậu hãy thay thế vị trí của hắn, đi vào vực Tinh Hư, được không?" Tử Vi Đại Đế cười nói.

An Lâm hít sâu một hơi, kiên định nói: "Thuận là phàm, nghịch là tiên. Nếu như vừa gặp phải khó khăn đã muốn từ bỏ, thì làm sao tôi có thể tu thành đại đạo?"

Tử Vi Đại Đế: "..."

Ấn đường của hắn biến thành màu đen?

An Lâm: "..."

"Bởi vì tôi thấy ấn đường của cậu đã biến thành màu đen, không nên đi xa nhà, dù sao đối với Thiên Đình chúng ta mà nói, tầm quan trọng của cậu còn cao hơn Thiên Tiên bình thường." Tử Vi Đại Đế đáp đầy ẩn ý.

"Vực Tinh... Tinh Hư? Không phải chỉ có tu sĩ Kỳ Phản Hư mới có thể vào sao, tôi hoàn toàn không được!" An Lâm ngạc nhiên nói.

Cái con mẹ nó, chẳng lẽ tai họa của hắn đã tệ hại đến mức độ này sao?

An Lâm lại bị kinh hãi.

"Tôi đồng ý dâng hiến tuổi thanh xuân và nhiệt huyết của mình, cố gắng tìm được tinh nguyên thế giới, đóng góp một viên gạch để kiến thiết Thiên Đình! Phục hưng Thiên Đình vĩ đại!" An Lâm càng nói càng hung hồn.

Vực Tinh Hư là nơi mà ngay cả tu sĩ Kỳ Phản Hư cũng có nguy cơ gặp nguy hiểm!

Ánh mắt Tử Vi Đại Đế sáng lên: "Ồ? Lời này không tệ."

Hắn cũng không có dũng khí kia, một trăm Lương Tĩnh Như cũng không được!

"Chỉ vực Cổ Thần là có hạn chế cảnh giới mà thôi, vực Tinh Hư không có quá nhiều hạn chế cảnh giới, chỉ cần tu sĩ Kỳ Phản Hư trở xuống là có thể đi vào, nhưng khả năng dung nạp người của lối đi kia quá ít, mà địa phương kia lại quá mức nguy hiểm, cho nên chúng ta mới phái Thiên Tiên Kỳ Phản Hư đi vào." Tử Vi Đại Đế giải thích.

An Lâm hoàn toàn sụp đổ, để một tên Kỳ Hóa Thần là hắn chơi đùa với một đám người Kỳ Phản Hư?

Hắn cầm lấy áo bào màu đen, phát hiện bề mặt của áo có ánh sáng màu trắng lấp lánh mờ mờ, trông như một bầu trời đêm đầy sao.

"Ha ha, được rồi, bạn An Lâm, tôi cũng không hù dọa cậu nữa." Gương mặt lạnh lùng của Tử Vi Đại Đế bỗng nhiên hiện ra biểu cảm đùa ác thành công, ông lấy ra một cái áo màu đen từ trong nhẫn không gian, đưa cho An Lâm.

An Lâm: "..."

Con mẹ nó! Đi vực Tinh Hư thì có khác gì chịu chết đâu chứ! Đương nhiên hắn phải do dự rồi!

Hắn không nhịn được hỏi: "Tử Vi tiền bối, sao ngài lại biết tôi sẽ đến cầu xin một vé đi vào vực Cổ Thần?"

"Sao? Thế nào? Tôi đã cho cậu cơ hội, bây giờ cậu lại muốn rút lui? Không phải nói thuận là phàm, nghịch là tiên sao?" Tử Vi Đại Đế nhìn thấy An Lâm có chút do dự, không khỏi nở nụ cười.

Tử Vi Đại Đế thầm nghĩ, mặc kệ cậu có tới cầu tôi hay không, bổn Đại Đế đều có hàng trăm biện pháp để cậu phải đi vào vực Cổ Thần. Ừm... là người gánh vác hy vọng tương lai của Thiên Đình, vực Cổ Thần này, cậu không muốn đi cũng phải đi.

An Lâm sinh lòng tôn kính, ông ấy thật là lợi hại!

Tử Vi bày ra vẻ mặt thâm sâu khó đoán mỉm cười nói: "Tôi tính ra được."

Bây giờ suy nghĩ một chút, làm thái giám một trăm năm, sau đó lại cùng Hứa Tiểu Lan nhìn nhau lớn lên, dường như cũng không tệ lắm...

Hắn mừng cái rắm á!

Vì sao ông lại giữ lại một vị trí mà không chịu nói ngay?

Hắn lại có cảm giác bị người ta đào hố chờ sẵn, sau đó lừa hắn nhảy vào nữa rồi.

An Lâm không biết đó là vật gì, nhưng có người tặng đồ cho hắn, hắn không có lý do không nhận.

Tử Vi Đại Đế gật đầu: "Không sai, cậu là người thứ ba mươi mốt xâm nhập vực Cổ Thần. Thật ra sau khi cổ vực Thái Sơ xuất hiện dị động, Thiên Đình chúng tôi đã dò xét con đường đi vào vực Cổ Thần, phát hiện có thể có thêm một người đi vào con đường đó. Cậu có mừng hay không?"

An Lâm nghe vậy liền mừng rỡ: "Nghĩa là... Bây giờ tôi có thể đi vào vực Cổ Thần?"

"Đây là Huyễn Tinh Y, người mặc nó có thể tránh được sự dò xét của tinh thú, ngoài ra còn có năng lực ngụy trang che giấu cảnh giới, nếu như không có cảnh giới Hợp Đạo thì kẻ địch sẽ không thể nhìn thấu, đây chính là bảo vật cấp tiên khí, bây giờ tôi đưa nó cho cậu. Sau khi đi vào vực Cổ Thần, tôi muốn cậu giúp tôi một chuyện, cậu hãy hái một quả Tinh Diệu trên núi Tinh Quang rồi mang về." Tử Vi Đại Đế vừa cười vừa nói.

An Lâm bỏ Huyễn Tinh Y vào nhẫn không gian, hành lễ cáo lui.

Hắn vừa đi ra, Vương Huyền Chiến và Dương Nhược Linh đã nhích lại gần.

"An Lâm, cậu tìm Tử Vi Đại Đế bàn chuyện gì vậy?" Vương Huyền Chiến hỏi.

"Giải quyết!" An Lâm cười nói.

"Giải quyết? Giải quyết cái gì?" Dương Nhược Linh nghi ngờ hỏi.

"Tôi cũng có thể đi vực Cổ Thần!" An Lâm kích động nói.

Vương Huyền Chiến: "..."

Dương Nhược Linh: "..."

"Thế nào?" An Lâm nhìn vẻ mặt giật mình của hai người, không hiểu hỏi.

Vương Huyền Chiến do dự nói: "Cậu... cậu chỉ nói vài câu với Tử Vi Đại Đế, mà ngài ấy đã phá lệ cho cậu đi vực Cổ Thần sao?"

An Lâm gật đầu nói: "Ừm, còn bàn giao một chút chuyện khác, nhưng nói chung chính là như vậy."

"Người có quan hệ rộng rãi nhất Đại Học Liên Hiệp Tu Tiên quả nhiên là danh bất hư truyền!" Dương Nhược Linh than thở.

An Lâm: "..."

Dương Nhược Linh bỗng nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, khẩn trương hỏi: "Vậy cậu đã đá ai ra khỏi danh sách?"

An Lâm lắc đầu nói: "Tôi không có tranh giành với ai cả, danh sách tiến vào vực Cổ Thần biến thành ba mươi mốt người."

Lần này, ngay cả Vương Huyền Chiến cũng bất ngờ, giơ ngón tay cái lên nói: "Lợi hại!"

"Vậy cũng được sao?" Dương Nhược Linh không thể tin nổi.

An Lâm cảm thấy hình như bọn họ đã hiểu lầm chuyện gì, vội vàng giải thích: "Không phải là như hai người nghĩ, chỉ là lối đi kia vốn có thể cho phép ba mươi mốt người đi qua."

"Không cần giải thích, bạn An Lâm, tôi hiểu." Vương Huyền Chiến liên tục gật đầu.

"Cái kia..." Gương mặt xinh đẹp của Dương Nhược Linh ửng đỏ, ánh mắt lấp lánh, cô cố lấy dũng khí, mở miệng nói:

"Sau khi tôi tấn thăng lên Kỳ Phản Hư, cậu có thể giúp tôi nói một tiếng với Tử Vi Đại Đế, để tôi chuyển tới Hoa Cung trên Thiên Đình, làm cung chủ gì đó được không..."

An Lâm: "..."

Hai người nghĩ tôi là ai chứ? Tôi là loại người có quan hệ rộng đến mức đó sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận