Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 2213: Thực tập sinh Lưu Đại Bảo

Âm nhạc bắt đầu vang lên.

Đó là loại âm nhạc vô cùng sống động.

Ngay lúc âm nhạc vang lên An Lâm đã cầm lấy cái chảo bắt đầu vừa nấu ăn vừa nhảy múa.

Động tác vũ đạo lưu loát, ẩn chứa khí chất bắt mắt khó tả, cùng với cái chảo đảo hất, làm cho đám đạo sư kim bài hai mắt tỏa sáng.

Ở bên trong cái chảo đang "nhảy múa" của An Lâm, giống như là một món mỹ thực tuyệt thế, nhưng lại không để cho ngươi ta ăn, khiến đám đạo sư bị kích thích cảm giác thèm ăn lên đến mức tối đa, mà kỹ thuật nhảy duyên dáng kia cũng khiến cho đám đạo sư tán thưởng, không thể dứt mắt, có thể nói là khiến cho bọn họ hoàn toàn bị kích thích, làm cho đáy lòng bọn họ kêu to thống khoái.

Trong lúc bất chợt, An Lâm ném cái chảo đi.

Thể loại âm nhạc chợt biến đổi!

"Chỉ vì ngươi quá thơm!"

An Lâm nhảy kiểu vũ đạo cực kỳ khêu gợi.

"'Chỉ vì ngươi quá thơm' và 'gà của ngươi quá thơm' nghe rất giống nhau, có lẽ trong cái chảo hắn vừa ném ra đúng là món gà. Gà của ngươi quá thơm, chỉ vì ngươi quá thơm, thế nên khó bỏ khó chia, không thể làm gì khác hơn là ném... Thật sự ẩn chứa đạo cảnh triết học nào đó... " một đạo sư kim bài nhân tộc thì thào cất giọng nói.

"Chỉ vì ngươi quá thơm la la la lá là là la la ây "

"Giọng ca này... giai điệu này... bước nhảy này... đây mới thực sự là tố vũ khúc nấu nướng a! " một nam tử Chân Ma tộc trên đầu trên có sừng lộ ra vẻ mặt rung động nói.

Các đạo sư kim bài, tựa như bị Ngũ Lôi Oanh Đỉnh, đều ngây người tại chỗ.

An Lâm nhảy múa cho đến lúc âm nhạc dừng lại, sau đó lại tạo dáng V sign.

"Chỉ vì ngươi quá thơm!!!"

"Chẳng biết tại sao, ta xem Lưu Đại Bảo hát nhảy, lại chìm trong say mê, thậm chí bụng cũng đói, đây tuyệt đối là khả năng vũ đạo tuyệt hảo! " một nữ tử Bạch Vũ tộc cong mắt cười, hưng phấn cất giọng nói.

Cái quái gì thế này?!

An Lâm vừa ca hát vừa nhảy múa.

Đám đạo sư kim bài đều cực kỳ kinh ngạc, rốt cuộc cũng đã lĩnh ngộ được nét đẹp trong vũ đạo của An Lâm.

Rào rào ro!

"Chỉ vì ngươi quá thơm la la la lá là là la la la lá la âyyyyy "

"Hay lắm! Rất là khéo!"

"Chỉ vì ngươi quá thơm la la la lá là là la la la lá la âyyyyy "

Sau vài giây yên tĩnh ngắn ngủi, tất cả đạo sư kim bài đều chủ động đứng lên, cho An Lâm một tràng vỗ tay.

Một đám đạo sư kim bài đều cho ra đánh giá cao nhất.

"Điểm tối đa, thông qua."

"Giấc mộng của ta chính là sớm ngày lên làm cái tên đứng đầu bảng của Hồng Mặc phường. " An Lâm thành thật nói.

"Lần này coi như là Hồng Mặc phường chúng ta nhặt được bảo vậtrồi."

An Lâm nghe lời đạo sư nói, vẫn giữ vẻ mặt tươi cười.

"Lâu lắm rồi chưa từng thấy vũ điệu thanh tân thoát tục như vậy."

An Lâm kết thúc khảo hạch xuất sắc, sau khi hắn đi ra, Oánh Bảo biết được hắn lại được thiếp lập sân khấu riêng vào ngay tối nay, kinh ngạc đến mức sắp rớt cả cằm.

Hắn muốn thông qua vũ khúc nấu nướng, chinh phục tất cả người xem.

Dĩ nhiên hắn biết đang ở tương lai không xa, bởi vì ở ngay tối nay thôi!

"Điểm tối đa, thông qua!"

Các đạo sư đều kinh hô một trận.

"Mơ ước này rất tuyệt."

"Ngươi nhất định có thể lên làm cái tên đứng đầu bảng, tương lai đang ở không xa."

"Điểm tối đa, thông qua..."

"Lưu Đại Bảo, mơ ước của ngươi là gì? " đạo sư Bạch Vũ tộc - Đạt Phù Ny hỏi.

"Cảm ơn các vị đạo sư. " An Lâm rất khách khí đáp lại.

"Lưu Đại Bảo, ngươi đã có thể vừa huấn luyện vừa lên đến vị trí đầu rồi, tối nay ta sẽ thiết lập sân khấu biểu diễn riêng cho ngươi, hi vọng ngươi có thể huấn luyện thật tốt."

"Đại Bảo ca, ngươi cũng thật lợi hại đi, thật sự không ngờ là đám đạo sư kia coi trọng ngươi!"

"Ha hả, còn nhớ rõ lời ta nói lúc trước không? Chính là tối nay. " An Lâm nhìn nữ tử ngây ngốc trước mặt, khẽ mĩm cười nói.

Oánh Bảo nghe được lời An Lâm nói, không khỏi hít sâu một hơi.

Chẳng lẽ là... Lưu Đại Bảo thật sự nghiêm túc?

Không, cho dù hắn được đạo sư coi trọng như vậy, cũng không thể đoạt được cái tên đứng đầu bảng chỉ trong một đêm được. Tên đứng đầu bảng lại không phải là con chó và con mèo, bọn họ không chỉ có tài nghệ tuyệt vời, mà còn có rất nhiều người hâm mộ trung thành, chuyện số hoa phiếu vượt xa đã là không thể, càng đừng nói đến số hoa phiếu gấp đoi...

Ở dưới sự hướng dẫn của đạo sư, An Lâm tiến vào một gian phòng huấn luyện cực kỳ xinh đẹp.

Bên trong còn có mấy thực tập sinh hoặc là đẹp trai hoặc là xinh gái đang huấn luyện.

" Giới thiệu cho các ngươi một chút, vị này là Lưu Đại Bảo, hi vọng các ngươi có thể hòa đồng với nhau. " Đạt Phù Ny mỉm cười nói.

Phòng huấn luyện vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.

An Lâm đột nhiên có phần hưng phấn.

Số hoa phiếu cao gấp đôi số phiếu của cái tên đứng đầu bảng có số hoa phiếu cao nhất, cái này rất khó, chậc chậc...

Nhưng An Lâm biết, mấy cái tên đứng đầu bảng kia mới là đối thủ chân chính của hắn, hi vọng tối nay có cái tên đứng đầu bảng muốn biểu diễn, nếu không hắn sẽ không cơ hội trở thành cái tên đứng đầu bảng.

Tên đứng đầu bảng có phòng huấn luyện riêng, thế nên An Lâm không thể thấy bọn họ.

Cả Hồng Mặc phường có chừng mười chín cái tên đứng đầu bảng mà thôi, bọn họ có muốn biểu diễn hay không hoàn toàn theo ý của bọn họ, thế nên có đôi khi sẽ xuất hiện tình huống cả ngày đều không có cái tên đứng đầu bảng nào biểu diễn.

Tên đứng đầu bảng dĩ nhiên là trụ cột của Hồng Mặc phường rồi, đến chỗ nào cũng rất được hoan nghênh

"Lưu Đại Bảo, ngươi thật sự là thực tập sinh ư? Sao lại lợi hại như vậy?"

"Ta là ca cơ Lâm Mỹ."

"Ta là sát thủ thiểu nãi(*) Lý Bất Phàm."

(*) Thiểu nãi sát thủ: được hiểu là người có lực sát thương rất lớn (rất được hoan nghênh) với các thiếu phụ (phụ nữ tuổi trung niên).

"Tối nay ngươi muốn biểu diễn ca khúc gì?"

"Ngươi thật sự là một tân nhân ư? Có phải ngươi là cái tên đứng đầu bảng đến từ nơi khác không?"

Một đám người tranh nhau hỏi han An Lâm, An Lâm cũng không lộ vẻ phiền chán, kiên nhẫn trả lời câu hỏi của các thực tập sinh, lộ ra vẻ cực kỳ bình dị gần gũi, điều này cũng làm cho hắn rất được lòng các thực tập sinh và danh bài.

Thực tập sinh là sinh linh không được hoặc là rất ít tham gia biểu diễn.

Danh bài chính là sinh linh thường xuyên tham gia biểu diễn, có một chút danh khí ở Hồng Mặc phường.

Đạt Phù Ny đi, một đám suất ca và cô nương ùa lên.

Một đám thực tập sinh vừa hâm mộ vừa ghen tỵ mà nhìn An Lâm, dường như muốn từ nhìn ra sự đặc biệt trên người An Lâm.

"Thật lợi hại, sao mà làm được thế?"

"Trời ạ, cái thực tập sinh này mới tiến vào đã có sân khấu riêng rồi?"

"Sân khấu riêng?"

Đạt Phù Ny ôn nhu cười nói với An Lâm: "Vũ đạo của ngươi đã không có khiếm khuyết gì rồi, ngươi đi thử trang phục để luyện tập đi, tranh thủ để buổi tối biểu hiện thật tốt trên sân khấu riêng."

"Tránh ra, mau tránh ra."

"Kim ca đã tới!"

Đám người bị đẩy ra.

Một nam tử anh tuấn có râu mép cực kỳ cường tráng, tướng mạo bất phàm, ngậm một điếu thuốc linh hồn chậm rãi đi tới.

"Ngươi chính là cái thực tập sinh vừa gia nhập Hồng Mặc phường, đã được biểu diễn sân khấu cá nhân? " nam tử được gọi là Kim ca, nhìn An Lâm với ánh mắt từ trên cao nhìn xuống, cười nhẹ nói, "Chỉ là một tên tiểu sinh chưa dứt sữa mà thôi, có thể có bản lãnh gì?"

Đối mặt lời châm chọc của nam tử này, nhóm thực tập sinh lúc trước còn nhiệt tình bắt chuyện cũng không dám thay An Lâm nói chuyện, hiển nhiên là có điều kiêng kỵ với Kim ca.

Lúc này, một cô gái dáng vẻ thanh thuần, nhưng sắc mặt lại tràn đầy ngạo nghễ đứng ở bên cạnh Kim ca dùng hai tay ôm ngực, cười cất giọng nói: "Lưu Đại Bảo phải không? Còn không mau mau hành lễ?"

"Kim Phi Hồng là danh bài (cái tên có tiếng) đến gần với vị trí cái tên đứng đầu bảng của Hồng Mặc phường nhất, hắn rất cảm thấy hứng thú đối với ngươi, muốn thu nhận ngươi làm tiểu đệ của hắn đấy."
Bạn cần đăng nhập để bình luận