Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 478: Kỵ binh từ trên trời đáp xuống

Ách... Mẹ kiếp chuyện này khó xử rồi đây.

Không ngờ thật sự hắn vừa bất cẩn giết chết đại vương ngự giá thân chinh của họ, giải quyết thế nào đây.

Bởi vì không gian truyền tống là ngẫu nhiên, hắn chỉ có thể đáp xuống một địa điểm ngẫu nhiên, nỗi oan này cũng không thể để hắn phải gánh chịu chứ.

Người tí hon dưới mặt đất vẫn còn đang điên cuồng tấn công vào đôi giày vải của hắn, thậm chí còn có mười mấy khẩu đại pháo không ngừng khai hoả, oanh tạc đôi giày vải của hắn. Cho dù chất liệu của đôi giày vải này không tầm thường, nhưng lúc này cũng bị làm cho cháy đen từng mảng.

An Lâm cau mày nói: "Ê, chẳng qua là tôi vô tình xuất hiện ở đây, trùng hợp đạp phải đại vương của các người, các người làm như thế... quá đáng đấy nhé. Nói đúng ra, tôi cũng là vô tội mà!"

"Anh vô tội? Vậy ai chịu trách nhiệm về cái chết đau đớn của đại vương chúng tôi đây? Ai chịu trách nhiệm?" Diệp Nam Thiên trợn mắt nhìn An Lâm, phun một bãi nước bọt lên trên ngón tay An Lâm.

An Lâm: "..."

Giỏi cho một lũ cố chấp không sợ kẻ địch mạnh, hay là bóp chết nhỉ?

"Anh cho rằng đưa vũ khí thì chúng tôi có thể tha thứ cho anh sao? Mạng sống của đại vương chúng tôi là vô giá, không có thứ gì có thể trao đổi được..." Diệp Nam Thiên đang rống to, nhưng sau khi cảm nhận được lực chấn động của luồng năng lượng kia, lúc này ngược lại hít một ngụm khí lạnh.

An Lâm: "..."

Tổng cộng có hơn ngàn ngân châm cỡ nhỏ, loé lên ánh sáng chói mắt dưới ánh mặt trời.

"Người khổng lồ Thần Ma, cái này... Anh muốn tặng những thứ này cho chúng tôi sao? Anh thật quá khách sáo rồi... Đại vương nước Thanh Đồng gì chứ, chết rồi không sao, cũng không phải anh cố ý mà, đổi một cái là được." Diệp Nam Thiên cười nói.

An Lâm giết chết đại vương của họ là một chuyện ngoài ý muốn, nhưng cũng là sự thật.

Một đại vương thì nhằm nhò gì, sau này hắn sẽ lãnh đạo một đám binh lính đi thống nhất thiên hạ!

An Lâm không phải là một người thích giết chóc, nếu không thì chỉ cần dùng một bàn tay thôi cũng có thể diệt toàn bộ đám binh lính này.

Giờ phút này trong lòng Diệp Nam Thiên đã sớm nổi lên sóng gió kinh hoàng. Chất liệu và năng lượng chấn động của hơn ngàn ngân châm kia... đều có thể sánh với thần kiếm của hắn! Một khi có được hơn ngàn ngân châm này, vậy thì tương đương với việc có được hơn ngàn thanh thần kiếm rồi!

Hắn suy nghĩ một chút rồi lấy một pháp khí cao cấp từ trong nhẫn không gian ra - Bạo Vũ Lê Hoa Châm!

Chuyện này, hắn cũng nên nhận một chút trách nhiệm, dù sao đại vương của người ta hùng hổ ngự giá thân chinh, lại bị người khổng lồ không cẩn thận giết chết, phản ứng đầu tiên của các binh lính nhất định là giết chết người khổng lồ này để báo thù cho đại vương rồi.

Mấy trăm tên lính trên mặt đất cũng vội vàng ngừng công kích, ngơ ngác nhìn ngân châm loé sáng trên bầu trời.

Ở thế giới cá lớn nuốt cá bé này, chỉ có sức mạnh là chỗ dựa lớn nhất để họ tiếp tục duy trì sự sống. Đứng trước nhiều thần khí như vậy, cuối cùng họ cũng động lòng.

"Mặc dù tôi không cố ý, nhưng sự thật là tôi đã vô tình giết chết đại vương của các người. Nay tôi dùng hơn ngàn Lê Hoa Châm này coi như nhận lỗi, anh thấy thế nào?" An Lâm mở miệng nói.

An Lâm thả lỏng ngón tay đang nắm lấy Diệp Nam Thiên.

Điều này nghĩa là gì? Tức là với những thanh thần kiếm này, hắn có thể tạo ra một quân đoàn bách chiến bách thắng!

Quả nhiên, những binh lính dưới mặt đất không còn tấn công An Lâm nữa, ánh mắt sáng rực đổ dồn về phía những ngân châm kia, trên mặt lộ vẻ khát khao điên cuồng.

An Lâm suy nghĩ một chút rồi mở miệng giải thích: "Tinh nguyên của thế giới chính là thủy tinh màu trắng, xanh lá, màu lam, màu đỏ, màu vàng ẩn chứa sức mạnh nguyên bản thế giới."

"Đúng rồi, các người có biết ở đâu có tinh nguyên của thế giới không? Ngoài ra, tôi cũng muốn biết tin về ngọn núi khổng lồ Tinh Quang." An Lâm nhìn một đám binh lính bé nhỏ trước mặt, tò mò hỏi.

Cũng đúng, họ yếu như vậy, sao có thể tiếp xúc với món đồ thuộc đẳng cấp này chứ.

Ngược lại An Lâm cũng không cảm thấy đau lòng, chỉ là một pháp khí cao cấp mà thôi, ngay cả linh khí cũng không được tính, đám người này lại coi nó như thần khí, nghĩ đến cũng có chút buồn cười.

Diệp Nam Thiên khẽ cau mày, bắt đầu dùng sức mạnh để khởi động, sau đó một giọng nói lo lắng từ bên trong truyền ra: "Không xong rồi, tướng quân Diệp Nam Thiên! Ma thú núi Bắc Hoang và binh sĩ nước Thuỷ Xuyên thừa dịp đại vương ngự giá thân chinh, đột nhiên liên hiệp tấn công thủ phủ của nước ta, rất nhanh sẽ không giữ được mất! Mọi người mau về tiếp viện!"

Diệp Nam Thiên hấp tấp dùng pháp khí không gian, thu hồi hơn ngàn cây ngân châm kia vào.

An Lâm rất thân thiện nói: "Muốn quay về nước Thanh Đồng sao? Hay là để tôi đưa các anh một đoạn đường nhé?"

Ánh sáng của quả cầu trắng đột nhiên biến mất, Diệp Nam Thiên có chút khó xử nhìn về phía An Lâm.

"Cái gì? Đám súc sinh nước Thuỷ Xuyên kia lại liên hiệp với ma thú? Thật là to gan! Tôi về ngay đây!" Diệp Nam Nhiên giận tím mặt nói.

Thật không hiểu nổi đám người tí hon kém cỏi như vậy, sao lại có thể sống sót ở thế giới này.

"Nếu vậy hãy nói cho tôi biết tất cả thông tin mà anh biết về thế giới này đi." An Lâm tiếp tục mở miệng nói.

"Không thành vấn đề, tôi rất vui lòng." Diệp Nam Thiên là đại tướng số một của nước Thanh Đồng, thông tin hắn biết thậm chí còn nhiều hơn cả đại vương.

Hắn đang muốn mở miệng thì đột nhiên một quả cầu ánh sáng màu trắng rung động lên.

"Tinh nguyên của thế giới? Núi khổng lồ Tinh Quang?" Mặt Diệp Nam Thiên đầy nghi hoặc hỏi.

Được rồi, xem ra những tên tí hon này không biết gì cả.

An Lâm: "..., đây là đá quý, không phải tinh nguyên!"

Diệp Nam Thiên gãi đầu một cái, sau đó lấy một đống đồ màu trắng, xanh lá, xanh lam, đỏ, vàng từ trong pháp khí không gian ra, mở miệng nói: "Có phải những thứ này không?"

"Anh... Anh muốn đến nước Thanh Đồng giúp chúng tôi sao?" Diệp Nam Thiên nhìn An Lâm, ánh mắt sáng rực, mở miệng nói.

"Có giúp giết địch hay không lại là một chuyện khác, nhưng đưa các người về nước Thanh Đồng thì không thành vấn đề." An Lâm cười nói.

"Quá tốt rồi! Quả nhiên anh không giống những người khổng lồ Thần Ma bình thường, anh là người tốt!" Diệp Nam Thiên kích động nói.

An Lâm phiền muộn trong lòng, bây giờ người tí hon cũng lưu hành việc phát thẻ người tốt rồi sao?

Hắn biến cục gạch đen lớn lên, sau đó dùng pháp thuật di chuyển mấy trăm tên lính lên trên cục gạch đen, rồi phóng lên cao!

Lần này, tất cả binh lính bao gồm cả Diệp Nam Thiên toàn bộ đều kinh hãi, đều bị năng lực của An Lâm làm cho hoảng sợ.

Thần Ma biết sử dụng pháp thuật... Thật là kinh khủng!

"Thần Ma đại nhân, anh bay chậm một chút, bay nhanh quá là tôi... tôi không thấy rõ đường!" Diệp Nam Thiên đứng đầu viên gạch đen, run rẩy nói.

Hắn không ngờ rằng mình đường đường là một cao thủ thiên cấp, lại có một ngày bị tốc độ bay khủng khiếp này dọa đến hoảng sợ.

Cứ thế, chặng đường mười mấy ngày mà đại quân xuất chinh, An Lâm chỉ cần dùng chưa tới mười lăm phút đồng hồ đã đi hết.

Diệp Nam Thiên giơ kiếm trước người, ánh mắt sắc lạnh, giọng nói lạnh lùng trả lời: "Chính là tại hạ!"

"Diệp... Diệp Nam Thiên?!" Mặt tướng lĩnh của nước Thủy Xuyên đầy vẻ không thể tin, mở miệng hỏi.

Mặt của tướng thủ thành Nhiếp Hạo đầy vẻ kinh hãi: "Không phải vừa mới qua mười lăm đồng hồ thôi sao, sao đột nhiên đại quân lại đến đây được? Gặp quỷ rồi..."

Cho dù là kẻ địch hay đồng đội đều ngơ ngác nhìn quân đoàn từ trên trời đáp xuống này, ngược lại hít một hơi khí lạnh.

Một tướng lĩnh dẫn đầu đứng lặng tại chỗ, khí tức vô cùng mạnh mẽ bùng nổ, phẫn nộ quát: "Ai dám xâm phạm lãnh thổ nước ta?"

Nhiếp Hạo, một trong thập đại kiếm khách của nước Thanh Đồng, đồng thời cũng là tướng phòng thủ, đứng trên tường thành, vung tay nói: "Cố gắng chịu đựng, tôi đã báo tình hình chiến sự ở đây cho đại vương bệ hạ và tướng quân Diệp Nam Thiên rồi, trong vòng ba ngày, họ nhất định có thể quay về cứu viện!"

Kèn hiệu chiến đấu vang lên, trống trận ầm ầm.

Các binh lính liều chết chống đỡ sự tấn công từ thế lực của hai phe.

"Ha ha ha... Ba ngày, đủ để chúng tôi đoạt được tòa thành này! Không ngờ ma thú lại hợp tác với chúng tôi phải không!" Ngoài cổng thành, một tướng quân tay cầm thanh kiếm dài một cm cười nói ha ha.

Ngay lúc này, một luồng sương trắng từ trên trời hạ xuống.

Bóng người mơ hồ bắt đầu hiện ra trừ trong làn sương trắng, lúc nha lúc nhúc.

Trận chiến kịch liệt dần chậm lại, mọi người đều đưa mắt nhìn về phía làn sương trắng.

Một trận gió thổi tới, sương trắng tản đi.

Hơn tám trăm binh lính xuất hiện trên chiến trường, mỗi người cầm một cây giáo dài toả ra ánh bạc chấn động kinh khủng.

Đại chiến đang bùng nổ ở cửa bắc của thành, hơn ngàn con kiến cầm giáo dài cùng hơn ngàn tên binh lính nước Thuỷ Xuyên cầm các loại vũ khí đang ở bên ngoài cổng thành, không ngừng tấn công vào tường thành.

Tường thành này cũng vô cùng hùng vĩ, cao chừng ba mươi tám cm!

Rất nhanh sau đó, họ đã đi đến phạm vi của thủ phủ, thành Thanh Đồng.

Hắn thậm chí còn không dám để cục gạch đen của mình bay quá thấp, tránh tạo ra gió lớn hất bay nhà cửa.

Đập vào mắt hắn là đủ loại nhà tí hon, người tí hon.
Bạn cần đăng nhập để bình luận