Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1738: Thánh thú Bạch Hổ

Cảm ơn đã tiếp đãi?

Câu nói này, giống như lực tấn công dữ dội, khiến cho cơ thể mềm mại của Linh Cơ run lên.

Linh Cơ lau giọt nước mắt rơi xuống, khóc nức nở: "Ai muốn tiếp đãi anh, trả lại tinh hoa hồn lực của thử luyện cho tôi!"

"Tinh hoa hồn lực đã bị thần hồn của tôi hấp thu, cho dù cô bảo tôi lôi ra, tôi cũng không thể lôi ra!" An Lâm xua xua tay, khuôn mặt tỏ vẻ lực bất tòng tâm.

Lại là câu nói này, lại là câu nói này...

Linh Cơ nghiến răng nghiến lợi, nhưng lại không thể làm gì.

Vũ khí của cô chính là sức mạnh bên trong thử luyện, bây giờ hồn lực của thử luyện Bạch Hổ đều bị An Lâm vét sạch, cô còn có thể làm sao, cô cũng rất tuyệt vọng!!

"Chủ nhân... Tôi có lỗi với người..." Linh Cơ ngửa đầu nhìn trời, khuôn mặt u buồn, "Tại sao người đầu tiên đi vào đại điện Linh Tổ lại lợi hại như vậy, rõ ràng tôi đã rất cố gắng giết chết đối phương, nhưng vẫn hoàn toàn không làm gì được hắn..."

Linh Cơ mang vẻ mặt u oán mà bay về phía pho tượng Bạch Hổ, nếu như cô không thể giết chết An Lâm, cô sẽ tuân thủ ước định, đưa cho An Lâm truyền thừa nòng cốt, điểm này cô rất biết giữ chữ tín.

Pho tượng nổ.

Thần hồn của hắn vẫn đang tiêu hóa hồn lực được hấp thu, sau khi cấp độ thần hồn bước vào tầng mới, dường như giới hạn quắc được phá vỡ, có thể hấp thu hồn lực cấp cao tiếp tục nâng cao, lần này coi như hắn kiếm lời rồi.

Ầm ầm!

"Chỉ có người đi qua con đường hồn lực, mới là người thử luyện mà đại điện Linh Tổ công nhận, mới có tư cách bị tôi giết chết." Linh Cơ kiêu ngạo nói.

Bạch Hổ gầm lên giận dữ, vương uy cuồn cuộn khiến cho tâm thần kinh sợ.

An Lâm nhìn về phía Linh Cơ, hiếu kỳ nói: "Người đầu tiên đi vào, không phải là sói ba đầu sao?"

Hư ảnh của một con Bạch Hổ cực kỳ uy mãnh bắt đầu xuất hiện trong không gian.

An Lâm không biết điểm mà Linh Cơ kiêu ngạo là ở đâu.

Linh Cơ cười nhạo nói: "Cái con chó ngu xuẩn đó ngay cả con đường hồn lực cũng không dám vào, nó cũng xứng sao?"

Người con gái nhẹ vỗ một cái vào đầu Bạch Hổ, pho tượng Bạch Hổ bắt đầu vỡ tan.

Tính hung vô thượng, bá đạo cực hạn, còn có lực lượng của Kim cực kỳ tinh khiết, đây chính là đặc tính của Bạch Hổ. Nó chỉ nhìn chăm chú, đã khiến cho An Lâm cảm thấy một loại nguy hiểm cực hạn.

"Bây giờ tôi đã coi như là thông qua thử luyện Bạch Hổ rồi, còn không mau đưa cho tôi truyền thừa?" An Lâm nói.

"Chính là ngươi, đã thông qua thử luyện của ta?" Bạch Hổ nhìn chằm chằm vào An Lâm, âm thanh khuấy động trên hư không, khiến người ta cảm thấy áp lực tăng gấp bội.

"Gào!!"

Con hổ lớn màu trắng cả người trắng toát, phần lưng có từng đường vân màu vàng, cái trán có thần ấn kỳ lạ, nhìn An Lâm với ánh mắt tràn đầy uy nghi.

"Gào ha ha ha ha..." Bạch Hổ giống như nghe thấy chuyện gì đó rất nực cười, cười đến mức râu trên mặt cũng cong lên, "Nơi này đúng là đại điện Linh Tổ, thế nhưng kiếm Hồn Sát là truyền thừa mà lấy ta làm trụ cột, ta nắm giữ quyền chủ đạo tuyệt đối, với lại..."

"Nhưng ta không thích Nhân tộc." Bạch Hổ lạnh nhạt nói.

Ầm ầm!

"Thật không ngờ rằng, thử luyện của ta lại bị một kẻ loài người thông qua..." Trên mặt Bạch Hổ hiện lên vẻ khiêu khích nóng lòng muốn thử khiêu khích, "Cao thủ cấp cao của nhân loại sao? Bao lâu không xuất hiện cường giả đỉnh cao mới rồi, rõ ràng là truyền thừa lưu lại cho Hư Linh tộc, lại để một kẻ loài người nhanh chân đến trước..."

"Ầm ầm!" Mặt đất rung động.

"Là ta." An Lâm gật đầu nói.

"Ngươi là thứ quái gì mà dám kêu gào trước mặt ta?"

Một chân đạp lên đầu của Bạch Hổ.

Bạch Hổ bị lòng bàn tay của An Lâm đập ngã xuống đất.

An Lâm biết ý của Bạch Hổ, vẫn cười nói: "Thì sao, Linh Tổ cũng không nói, không cho sinh linh bên ngoài Hư Linh tộc tiếp nhận truyền thừa mà."

Trên đầu An Lâm lại một lần nữa xuất hiện thần hoàn kim loại.

Hư ảnh của Bạch Hổ đột nhiên cảm nhận được một luồng thiên uy mênh mông vô tận, dường như đứng trước mặt nó chính là một thiên thần chí cao vô thượng.

Mặt nó hoàn toàn biến sắc, nhưng vẫn chưa kịp phản ứng lại, một bàn tay màu đen đã đột nhiên đập xuống cơ thể nó, trực tiếp đập nó thành hình chữ U, bẹp trên mặt đất.

"Nơi này là đại điện Linh Tổ, phải theo phép tắc của Linh Tổ." An Lâm lại nói.

Khí linh tự đại thì thôi đi, Chu Tước muốn ăn hắn cũng thôi đi, bây giờ Bạch Hổ này lại còn muốn quỵt nợ? Hơn nữa... Mấu chốt nhất chính là, nó lại dám tinh tướng ở trước mặt bố mày?

An Lâm kinh ngạc, di tích bây giờ đều có cá tính như vậy sao?

Bạch Hổ nhìn An Lâm, thần ấn trên trán lấp loé, thân thể càng cứng lại, nghiêm nghị nói: "Ngươi là thứ gì mà dám bất mãn với quyết định của ta?"

Chân An Lâm đạp lên Bạch Hổ, mắt sáng như đuốc, lạnh giọng mở miệng nói.

"Gào!" Bạch Hổ nổi giận, nó chưa từng bị sinh linh nào xem thường như vậy, cho dù đây là một luồng thần niệm bản nguyên của nó, cũng không cho phép bị sỉ nhục như vậy!!

Từng đường kiếm hồn màu vàng xuất hiện trong hư không, điên cuồng đâm tới An Lâm.

An Lâm cười lạnh một tiếng, thần hoàn trên đầu tỏa ra hắc quang, pháp tắc chí cao trong chớp mắt tác dụng lên trên kiếm hồn màu vàng, sau đó kiếm hồn thay đổi phương hướng, đột nhiên đâm về phía Bạch Hổ, đâm xuyên cơ thể Bạch Hổ.

Bạch Hổ đau đớn hét thảm lên.

"Gầm... Sao có thế như vậy? Đây là sức mạnh gì? Vì sao ngươi có thể khống chế sức mạnh của ta?"

Trên mặt Bạch Hổ mang vẻ khiếp sợ, tràn đầy ngơ ngác mà nhìn An Lâm.

"Bạch Hổ... Ngươi thật sự là một trong Tứ Thánh Thú? Thậm chí ngay cả đại danh của An Lâm Kiếm Tiên ta cũng không biết?" An Lâm bĩu môi cười lạnh nói, "Ngươi không phải hỏi ta là thứ gì sao? Nghe cho kỹ, ta là người giết ngươi, An Lâm Kiếm Tiên!"

Phía sau, một Hồn Lực Kình Ngư to lớn đen kịt bỗng nhiên bắt đầu xuất hiện.

Nó mở cái miệng lớn như chậu máu nhưng vẫn thua xa cơ thể, đột nhiên táp tới Bạch Hổ!

"Không!!!" Bạch Hổ thấy thế hoàn toàn biến sắc, hoảng sợ rống to.

Một lúc sau, cá voi hồn lực nuốt sống thần niệm bản nguyên của Bạch Hổ to lớn, động tác vô cùng thành thạo mà thẳng thắn dứt khoát.

"Ợ..." Cá voi hồn lực hài lòng mà ợ một tiếng no nê, bắt đầu biến mất tại chỗ.

Đường đường là một thần niệm bản nguyên của Bạch Hổ - một trong Tứ Thánh Thú, rốt cục cũng bị An Lâm xơi tái.

Một quả trứng màu trắng đột nhiên xuất hiện trên khí hải sóng lớn cuồn cuộn!

Linh Cơ ôm ngực, đột nhiên cảm thấy có chút đau thắt ở tim: "Lại... Lại bị nuốt rồi... Tinh hoa hồn lực của thử luyện đều bị anh nuốt thì thôi đi, tại sao ngay cả Thánh Thú cấp truyền thừa anh cũng không buông tha?"

Mặt An Lâm cũng lộ vẻ bất đắc dĩ: "Không có cách nào khác, là chúng trêu chọc tôi, tôi cũng không muốn đánh nhau mà..."

Linh Cơ biết An Lâm nói có lý, hai lần này đều là Thánh Thú đụng chạm An Lâm trước, lúc Thánh Thú nỗ lực công kích An Lâm, thậm chí Linh Cơ còn rất hưng phấn chờ mong, chờ Thánh Thú xâu xé kẻ đáng ghét An Lâm này. Kết quả thì sao? Hai con Thánh Thú đều bị An Lâm nuốt...

Khó mà tin nổi! Thậm chí là khủng bố!

Phía trên thế giới này làm sao lại có con người yêu nghiệt như thế?!

Ầm ầm!

Lượng lớn thông tin và chân ý đạo pháp nổ tung trong đầu An Lâm.

Sau khi hắn lợi dụng thuật pháp thôn phệ của cá voi nhỏ, nuốt chửng thần niệm của Bạch Hổ, thần hồn mạnh mẽ bắt đầu tiêu hóa thần niệm bản nguyên của Bạch Hổ. Bây giờ kim kiếm hồn lực mà Bạch Hổ đặc hữu - loại pháp thuật Thần Hồn Sát Phạt cực kỳ bá đạo này, hắn đã chiếm được truyền thừa hoàn mỹ rồi.

Không chỉ có như vậy, trong khí hải của hắn, lại xảy ra thay đổi lần nữa.

"Đã làm thì phải làm cho trót, dù sao cũng đã nuốt Chu Tước, bây giờ nuốt một Bạch Hổ, cũng không có vấn đề gì, cô nói đúng không, Linh Cơ?" An Lâm nhìn về phía người con gái váy xanh đang ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mắt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận