Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1342: Kim Hư Lôi thành tinh

An Lâm yên lặng mở hai mắt ra, một cảm giác suy yếu cực kỳ mạnh mẽ liền lan khắp toàn thân.

Hai chân hắn mềm nhũn, suýt nữa liền quỳ rạp xuống đất.

"Đây là... mình... mình biến thành người phàm rồi?"

Hắn kinh hãi cảm nhận được tình hình thân thể mình, mềm nhũn không có sức lực, thậm chí ngay cả khi cảm cảm ứng với nguyên khí trời đất cũng không có.

An Lâm lại chuyển mắt nhìn quanh bốn phía, phát hiện ra hắn đang đứng phía trên một tảng đá lớn lơ lửng, bốn phía là khung cảnh u ám, bên dưới đáy là vô số những lưỡi đao nhọn đang hướng lên trên, tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo.

"Đây là nơi nào, không phải mình đang độ kiếp à, tại sao lại xuất hiện ở chỗ này?"

"Đây là mơ sao? Hay là nói, là ảo cảnh?"

"Có thể là mình bị sét đánh đến choáng váng rồi, cho nên mới sinh ra loại ảo cảnh này chăng?"

An Lâm biến sắc: "Anh là ai?"

"Thành tinh? Tôi chính là Kim Hư Lôi nguyên bản nhất, ngay từ lúc ra đời đã có ý thức của chính mình, cậu hiểu như vậy cũng không sai." Không gian bên trên, giọng nói kia cũng cực kỳ thản nhiên đáp lời.

"Sh... Đau đau đauuuu..." An Lâm hít vào một ngụm khí lạnh, bưng lấy cánh tay bị thương, đau đớn kịch liệt khiến cho hắn biết được rằng tất cả những thứ này rất có thể không phải ảo giác!

Mặt An Lâm cũng đen luôn: "Kim Hư Lôi biết nói chuyện, thành tinh à?"

Máu tươi văng ra.

An Lâm cực kỳ kinh ngạc: "Tôi... Sao tôi lại đến nơi này?"

An Lâm thì thào mở miệng, rút kiếm Thắng Tà ra, sau đó chém vào cánh tay mình.

Kim Hư Lôi nguyên bản nhất?

Bắn tung tóe khắp mặt An Lâm.

"Phụttt!"

"Tôi là Kim Hư Lôi." Không gian lại truyền đến giọng nói.

An Lâm: "..."

"Hoan nghênh tiến vào không gian Thiên Ngoại Thiên." Một giọng nói cực kỳ lạnh nhạt nhưng đầy uy nghi đột nhiên truyền đến từ giữa không trung, không kiêm thêm bất luận một chút tình cảm nào.

Có cần phải để mắt đến tôi vầy không hả, tôi chỉ là một tu sĩ cảnh giới Hóa Thần cực cực kỳ bình thường thôi mà! Vì cớ gì mà ngay cả Kim Hư Lôi thành tinh cũng tìm tới cửa thế này? Có cần phải kích thích vầy không hả?

Tự có ý thức?

"Bởi vì lôi kiếp của cậu chính là tôi." Giọng nói từ không gian lại truyền đến.

Đột nhiên, giọng nói của Kim Hư Lôi thành tinh lại một lần nữa xuất hiện.

Tiếng nói của Kim Hư Lôi thành tinh càng lúc càng nhỏ, cuối cùng biến mất không còn nghe thấy nữa.

"Ồ... Những suy nghĩ quả thật giản dị, không có tí ích lợi nào đối với chúng sinh thiên hạ..." Trong giọng nói lạnh nhạt còn có cả giọng điệu khinh miệt, đồng thời, ánh vàng chớp lóe hư không, thế ma lại có Kim Hư Lôi xuất hiện.

An Lâm cố gắng áp chế xúc động muốn chửi thề trong lòng mình xuống, mở miệng hỏi: "Phải thông qua kiểm tra nào?"

An Lâm: "???"

"Cậu chỉ cần vượt qua được cuộc kiểm tra của tôi thì coi như cậu độ kiếp thành công." Kim Hư Lôi thành tinh nói.

"Cậu đã có lòng cứu vớt chúng sinh thiên hạ, vậy thì tôi sẽ cho cậu bài kiểm tra được gọi là 'Cứu vãn' đi..." Giọng nói của Kim Hư lại xuất hiện.

Cái Kim Hư Lôi thành tinh này lại quang minh lẫm liệt đến thế sao?

Nghe giọng điệu này có vẻ như là đối phương rất hài lòng với câu trả lời này?

"Cậu chỉ cần lựa chọn thuận theo tự nhiên là được rồi..."

An Lâm bị dọa đến mức toàn thân phát run, nếu hắn giữ nguyên trạng thái này mà hứng một kích nổ của Kim Hư Lôi, trăm phần trăm sẽ tan thành mây khói.

Hắn lập tức bổ sung: "Kim Hư Lôi, tôi vẫn còn lời chưa nói hết mà! Sở dĩ tôi làm như vậy, tất cả chỉ là để cố gắng mạnh hơn, sửa trị cái ác tuyên dương cái thiện, cứu vãn chúng sinh thiên hạ thôi!!"

"Tốt." Giọng nói vui mừng cuẩ Kim Hư Lôi thành tinh truyền đến.

Cứ coi như An Lâm chấp nhận cách nói của Kim Hư Lôi đi, dù sao thì hiện giờ sức mạnh của hắn cũng biến mất hoàn toàn rồi, tự nhiên lại bị truyền tống đến cái nơi quỷ quái này một cách khó hiểu, chắc chắn không phải là thứ bình thường.

"Vì để tìm kiếm cuộc sống dài lâu, vì cầu tiên vấn đạo, được trải nghiệm càng nhiều thứ hơn." Khâu này chắc hẳn chính là "Vấn Tâm" rồi, An Lâm trả lời cực kỳ thành thật.

An Lâm nghe thấy vậy liền sững sờ, nói về cái vấn đề này ấy hả, hắn có cực cực kỳ nhiều câu trả lời đủ loại luôn này?

"Nói cho tôi biết, vì sao cậu lại muốn thăng lên cảnh giới Phản Hư." Giọng của Kim Hư lạnh nhạt nhưng lại tràn ngập uy nghiêm, giống như lời chất vấn của trời xanh.

An Lâm cảm thấy khó hiểu, sao nghe cái tên của bài kiểm tra này lại cứ quái quái thể nào ấy nhỉ.

Còn chưa kịp làm bất cứ điều gì.

Lại một làn sóng dao động không gian truyền đến.

Bên trên không gian u ám, đột nhiên xuất hiện hai tảng đá lơ lửng cực lớn.

Mấy nghìn người đang đứng trên tảng đá lơ lửng ấy, mặt lộ vẻ mờ mịt hoang mang.

"Đây là... Đây là chỗ nào?"

"Hu oa oa... Mẹ ơi, con sợ lắm..."

"Đừng sợ, đừng sợ, có mẹ ở đây rồi..."

"Á! Mau nhìn kìa, ở bên dưới có nhiều mũi đao cắm ngược lên quá!"

An Lâm: "..."

Giọng nói không pha lẫn chút tình cảm nào của Kim Hư Lôi thành tinh quanh quẩn khắp không gian.

"Hòn đá mất đi năng lượng duy trì sẽ sụp đổ hoàn toàn, con người sẽ rơi xuống."

Trong lòng An Lâm cảm thấy không ổn, liền hỏi: "Nếu vậy thì những người trên tảng đá lơ lửng bên phải sẽ thế nào?"

"Bây giờ cậu có một cơ hội, đi cứu vớt những con người này. Nhét hạt châu màu xanh lam vào lỗ hổng bên trái, vậy thì tảng đá lơ lửng bên trái sẽ nhận được năng lượng để duy trì, sẽ tiếp tục khép lại..."

"Tảng đá lơ lửng kia ước chừng sau một phút đồng hồ sẽ hoàn toàn vỡ vụn."

"Áaaaa!"

"Cứu mạng vớiii!"

"Hu hu hu..."

Những người bên trên nhìn thấy tảng đá dưới chân đang nứt dần, bị dọa đến mức hết hét lại đến khóc rống, lỡ như tảng đá này hoàn toàn vỡ vụn ra, vậy thì thứ chờ đợi bọn họ chính là vô số những lưỡi đao sắc lạnh chi chít bên dưới kia.

"Mau dừng tay cho tôi! Anh thế này là có ý gì?" An Lâm tức giận nhìn về phía không gian bên trên.

Trong không gian u ám lại một lần nữa truyền đến một giọng nói.

"Số người trên tảng đá lơ lửng kia tổng cộng là một vạn, đều là người phàm tôi chọn ngẫu nhiên từ đại lục Thái Sơ. Trong đó có sáu nghìn người ở tảng đá bên trái, bốn nghìn người ở tảng đá bên phải... Bởi vì nguồn năng lượng không đủ nên hai tảng đá lơ lửng kia đang vỡ vụn từ bên trong với tốc độ cực nhanh..."

Một miếng đá đột nhiên xuất hiện trước mặt An Lâm.

Bên trên miếng đá có hai lỗ hổng hình tròn, còn có cả một hạt châu màu xanh lam xuất hiện bên cạnh miếng đá.

Hai tảng đá lớn lơ lửng kia đột nhiên bắt đầu nứt dần ra.

Lại thêm một loạt tiếng vỡ vụn cực kỳ rõ rệt truyền đến.

"Rắc rắc..."

Hòn đá lơ lửng mà An Lâm đang đứng im nằm ngay giữa hai tảng đá cực lớn này, nhưng đám người kia lại không nhìn thấy sự tồn tại của hắn và hòn đá.

Sắc mặt An Lâm xuất hiện biến hóa, hắn có thể cảm giác được rằng những con người trước mặt này không phải là giả ở trong ảo cảnh mà chính là con người sống sờ sờ!

Cả đám người nhìn thấy cảnh này liền liên tiếp biến đổi sắc mặt, kinh ngạc thất thố kêu lên.

Hai chọn một, chỉ có thể chọn con người ở một bên thôi sao...

"Má nó, anh đang chơi tôi đấy à?!" An Lâm tức giận gào thét với khoảng không bên trên.

"Còn bốn mươi giây." Bầu trời truyền đến giọng nói bình thản lạnh lùng.

Tảng đá lơ lửng đã sắp sửa sụp đổ, rung động kịch liệt, đá vụn rơi xuống bên dưới, tất cả không ngoài ý muốn đều bị những lưỡi đao bên dưới cắt nát thành mấy khối như cắt đậu phụ.

"Còn ba mươi giây." Giọng nói của Kim Hư lại truyền đến.

An Lâm cầm hạt châu màu xanh lam lên, nhìn về phía miếng đá lơ lửng, tay run lẩy bẩy.

Một bên là sáu nghìn người, một bên là bốn nghìn người, chắc chắn là phải cứu bên nhiều người hơn!

Trên tảng đá, tiếng than tuyệt vọng và tiếng khóc của một nghìn con người truyền đến.

An Lâm hít sâu một hơi, nắm chặt hạt châu trong tay, thả xuống lỗ hổng bên trái.

"Còn mười giây..."

Nếu như không chọn thì tất cả đều phải chết ở đây, hắn nhất định phải đưa ra lựa chọn.

Ít nhất thì trước tiên cũng cứu vãn được phần lớn số người!
Bạn cần đăng nhập để bình luận