Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1730: Linh Tổ xuất hiện

Cửa "đi vào vĩnh viễn không về", thật là một cái tên đơn giản thô bạo.

Cõ lẽ ba con sói khổng lồ cũng ngửi được nguy cơ khác thường, nên mới dừng lại ở đây?

Không thể không nói, trực giác thú hoang của nó vẫn rất chuẩn, vật bên trong thực sự rất nguy hiểm, cho dù là thực lực của An Lâm, vẫn cảm thấy áp lực.

Dù sao cũng đã tới nơi này, đương nhiên vẫn phải đi một chuyến.

An Lâm nhìn cửa lớn trước mặt, hít một hơi sâu, bắt đầu đẩy cửa!

Cửa vừa mở, một cơn gió lộng xói mòn đã thổi vào mặt.

An Lâm vội vàng vận động nguyên khí, bao xung quanh thân thể ngưng tụ thành pháp thuật hộ thể, ngăn cách luồng gió lạnh ở bên ngoài.

Ở trước mắt hắn là một mật đạo quanh co khúc khuỷu, hồn lực màu lam tràn ngập và chiếu sáng toàn bộ mật đạo, thêm một chút kỳ dị.

Trong lòng An Lâm có chút tiếc nuối, hắn phát hiện thần hồn của mình không hề có dục vọng với loại hồn lực này, không giống với việc giết chết quái vật tinh thể, có thể chủ động chiếm đoạt sức mạnh linh hồn phân tán.

An Lâm suy nghĩ sự việc, không ngừng men theo mật đạo tiến lên, cuối cùng đi tới một không gian khá trống trải, mặt đất có khắc một đồ đằng hình hổ giương nanh múa vuốt, hồn lực mạnh mẽ đang vận động bên trên đồ đằng, khiến cho màu sắc của con hổ trở nên rõ ràng, sinh động như thật, giống như thực sự muốn lao tới phía An Lâm.

Tuy nhiên, mức độ tấn công như thế này, không thể làm An Lâm kinh sợ, lập tức cất bước hướng thẳng tới mật đạo phía trước.

Nghĩ cũng đúng, một quái vật tinh thể cấp Phản Hư, có thể mang lại sự sống cho pho tượng thông qua phương pháp hợp nhất đặc biệt, đạt tới kết quả gia tăng sức mạnh. Không những thế, còn có thể có được cơ may Linh Tổ ban cho, loại kinh nghiệm và tư chất này là của cấp độ nhân vật chính.

Mật độ của hồn lực màu lam rất cao, nhưng theo phân lớp năng lượng mà nói, đã đạt đến cấp bậc Hợp Đạo.

Khí thế bùng nổ của con hổ khiến không gian xung quanh ngưng tụ, toàn thân bao phủ ánh sáng Thần Đạo tối đen như mực, nhanh như chớp, móng vuốt đâm thẳng cổ họng của An Lâm.

An Lâm chạm tay vào hồn lực, phát hiện hồn lực màu lam bỗng giống như bị điên, liên tục đâm thẳng vào bàn tay của hắn, cắn xé nguyên khí hộ thể của hắn.

Sau đó, con hổ thực sự lao về phía An Lâm.

Nếu như ba con sói khổng lồ đến nơi này, sợ là đã bị hồn lực màu lam làm hao mòn mai một thần hồn.

"Vừa tới đã dữ dội như vậy à?" An Lâm cảm thấy kỳ lạ.

"Xem ra thần hồn của ta cũng kén ăn ghê, khó nuốt trôi chút năng lực linh hồn bã đậu, hồn lực càng thuần khiết càng là món ăn ngon, xem ra quái vật tinh thể không đơn giản..." An Lâm lẩm bẩm.

Một tay An Lâm đập bẹp con hổ khí thế phi thường xuống mặt đất.

Vô số hồn lực màu lam điên cuồng lao vào An Lâm, nhưng lại không thể làm gì An Lâm.

"Từ đâu tới thì cút về đó cho ta!" An Lâm hừ lạnh một tiếng, một chân bước tới, trực tiếp giẫm mạnh lên con hổ.

"Grào!"

Đùng!

"Ngươi rốt cuộc là ai?" An Lâm kinh sợ nói.

"Chúc mừng người có duyên, ngươi đã thành công vượt qua thử thách sơ cấp, có tư cách tiếp thu thử thách ẩn do Linh Tổ thiết lập. Nếu có thể thành công vượt qua thử thách, ngươi sẽ được kế thừa cốt lõi của Linh Tổ." Tiếng nói của người con gái quần lụa mỏng màu lam biến ảo khó đoán, gương mặt xinh đẹp lại gần An Lâm, cười duyên một tiếng.

Hắn ta đã có dư âm với sự tồn tại của kẻ chủ quản di tích rồi, bản năng cảm thấy không phải người tốt.

Lúc này, "Bốp bốp bốp" tiếng vỗ tay vang lên lanh lảnh.

"Đợi một chút, ta có nghe lầm cái gì không? Giết chết ta? Ngay thẳng như vậy thật sao?" Gương mặt An Lâm đầy vạch đen. Hắn từng nghĩ đối phương có lẽ sẽ hãm hại, thậm chí chuẩn bị đủ loại thí nghiệm rèn luyện đáng sợ, nhưng tuyệt đối không nghĩ Linh Cơ vậy mà lại đường hoàng nói ra!!

Đồ đằng minh hổ trên mặt đất ảm đạm.

Thật xin lỗi vì nói thật ý nghĩ "Làm thế nào để giết ta"?

Khóe miệng An Lâm co quắp một hồi, như thể có một cái máng cũ khó chịu ở trong ngực.

Linh Cơ nghe vậy "Ôi chao" một tiếng, bất đắc dĩ nói: "Linh Tổ không thích kẻ nói láo, vì vậy đặt thuộc tính của ta thành trạng thái không nói dối, thật sự xin lỗi."

Từ trong bóng tối, một người mặc váy lụa mỏng màu lam, cô gái có vẻ ngoài cực kỳ xinh đẹp nhưng lạnh lùng chậm rãi xuyên qua vách tường, đi tới bên cạnh An Lâm.

"Cho nên, Linh Cơ tiểu thư tỷ, ta nên tiến hành thử thách như thế nào đây?" An Lâm gượng cười nói.

Linh Cơ gật gật đầu, gương mặt suy tư nói: "Từ xưa tới nay chưa từng có ai đến nơi đây, trước hết để ta nghĩ xem muốn giết ngươi như thế nào."

An Lâm: "???"

An Lâm hoảng hồn bởi sự xuất hiện đột ngột của người con gái, bởi hắn không cảm nhận được bất kỳ hơi thở nào từ trên người cô gái này, giống như có gì đó không hề tồn tại, ở trước mặt hắn cùng chuyện trò vui vẻ.

Tuy nhiên An Lâm vẫn không hề buông lỏng cảnh giác, từng có một ngự tỷ áo trắng mặt mày hiền hậu nói hắn chính là chủ não của phòng thí nghiệm, kết quả lại bị cô ta gài tới hoài nghi cuộc sống.

An Lâm bừng tỉnh trong lòng, thì ra là hòa cùng một thể với đại điện Linh Tổ rồi, thảo nào hắn không cảm ứng được hơi thở của cô gái này, hóa ra đại điện Linh Tổ cũng là bản thể của cô.

"Ta ư?" Người con gái váy lam nâng cằm cười nhạt nói, "Điều này không phải rất rõ ràng sao? Ta là khí linh của đại điện Linh Tổ! Gọi tên... là Linh Cơ thôi."

Lời xin lỗi này cũng thực là tươi mát thoát tục.

Trước mắt An Lâm thực sầu muộn, tuy nhiên có hơi khá hơn, ít nhất hắn có thể biết được ý định thật sự của Linh Cơ, sẽ không bị Linh Cơ lừa gạt, ít nhất người ta muốn giết hắn cũng sẽ đường đường chính chính nói thẳng.

"Không thể giơ cao đánh khẽ sao? Chọn người tài cũng không thể quá cực đoan mà." Gương mặt An Lâm khẩn cầu.

Linh Cơ lắc lắc đầu, nói ngay: "Không thể, Linh Tổ nói rồi, chỉ có yêu ngiệt ta nghĩ mọi cách cũng không đánh chết, mới có tư cách kế thừa y bát của hắn."

Thật không kẻ nào có tư duy như thế này!

Đường đường là Linh Tổ, là kẻ mạnh mẽ nhất Hư Linh tộc, thật không ngờ lại nghĩ ra biện pháp đơn giản thô bạo thế?

An Lâm không nhìn được oán thầm mấy câu, trên mặt vẫn giữ nụ cười hiền hòa: "Linh Cơ tỷ tỷ, mọi vật đều có chủ kiến của mình, cần biết linh hoạt, không thể luôn nghĩ như vậy."

"Linh Tổ tạo nên tòa đại điện này, là để lựa chọn truyền nhân thích hợp chứ không phải muốn diệt tuyệt tất cả hi vọng, ta sẽ giúp ngươi mở mang kiến thức. Ta cũng có rất nhiều khí linh, các cô ấy đều đối xử với chủ nhân ta rất tốt, đánh giá rất cao. Không bằng như vậy, ngươi trước mắt luyện hóa cho ta, việc tu luyện về sau, chúng ta ngày sau hãy nói..."

Linh Cơ giống như ngu ngốc nhìn An Lâm: "Ta quả thực là khí linh không nói láo, nhưng điều này không có nghĩ ta bị thiểu năng trí tuệ. Ngươi rốt cuộc có chịu thí luyện hay không, không thì cút cho ta."

An Lâm: "... Ta tiếp nhận."

Linh Cơ nghe vậy sắc mặt cũng khá hơn chút, chỉ về bốn cánh cổng ánh sáng hoàn toàn khác biệt đằng trước nói: "Đây là Tứ Thánh Môn, Thanh Long, Chu Tước, Bạch Hổ, Huyền Vũ, tương ứng với bốn thí luyện linh hồn hoàn toàn khác biệt, tiếp theo ngươi muốn chết như thế nào có thể tùy ý lựa chọn."

"Thí luyện linh hồn?" An Lâm biến sắc.

"Đúng vậy, Linh Tổ chủ nhân ta là tu thần hồn, thí luyện đương nhiên cũng nhằm vào thần hồn." Linh Cơ mang vẻ mặt đương nhiên, "Sự kế thừa cũng là về thần hồn."

An Lâm nghe thấy nhức cả dái.

Thần hồn của hắn còn đang ngủ say, tham gia thí luyện cái rắm á!
Bạn cần đăng nhập để bình luận