Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1545: Ý chí Thiên Đạo giao chiến

Tinh Châu và Cái Lý cảm giác mình sắp chết, bọn họ muốn kêu cứu với bạn bè xung quanh, nhưng lại phát hiện xung bạn bè quanh cũng là lâm vào cuộc chiến đấu khốc liệt, căn bản là không rút thân ra được!

Lúc này, bọn hắn không thể làm gì khác hơn là ký thác hi vọng lên người hai vị đại thiên thần.

Không thể không nói, lực lượng của cảnh giới Thiên Thần thật sự kinh khủng, Thiên Thần Lâm Ngọc và Thiên Thần Kiều Tư liên thủ, đối phó năm tồn tại cảnh giới Hợp Đạo có chiến lực đều thuộc dạng nhân tài kiệt xuất, mà vẫn dư dả.

Đặc biệt là vòng chiến đấu của Thiên Thần Lâm Ngọc, Thiên Thần Lâm Ngọc lấy tư thế vô địch, không để ý đến công kích của Phượng Hoàng, một đôi giày thủy tinh khắc hoa màu trắng đạp trên người An Lâm, như thần linh tối cao chà đạp một con kiến hôi, mặt đất với phạm vi vài chục vạn mét cũng bị một cước này của cô giẫm cho sụp xuống.

Phượng Hoàng không ngờ tới An Lâm lại bị đánh cho nằm úp sấp nhanh như vậy, thấy thế rốt cuộc nó cũng chịu dùng đòn sát thủ của mình.

Vốn là hai cánh vô cùng khổng lồ, chợt mở rộng ra ngoài, thần hỏa kích động trăm dặm, đốt trụi vòm trời.

Một cái trận pháp kim sắc đứng ở phía trước Phượng Hoàng, chậm rãi vận chuyển, buông thả ra hơi thở mênh mông cổ xưa. Hỏa vũ lưu quang rơi đầy trời. Phượng Hoàng ngạo tuyệt cửu thiên Thần Đạo cùng chân ý phá thiên, trong nháy mắt dung hợp hoàn mỹ, ầm ầm buông thả!

Thần hỏa kim sắc như cột sáng dâng lên, tựa như chiếu cầu vồng màu vàng kim chạy ngang qua vòm trời màu đỏ máu.

Thiên Thần Lâm Ngọc vốn là lơ đễnh với công kích của Phượng Hoàng, giờ phút này lại bỗng dưng mở to hai mắt, lập tức thu hai chân giẫm đạp trọng lực, tránh né sang một bên.

Thần hỏa đập vào mặt Thiên Thần Lâm Ngọc!

Niết Bàn Phá Thiên Viêm ầm ầm rơi vào màn chắn màu lam của Thiên Thần Lâm Ngọc, bất kể là nhiệt năng vẫn là trùng kích, đều bị màn chắn hoàn toàn ngăn cách bên ngoài. Nhưng rất nhanh, một luồng ý chí của trời đã điên cuồng xé rách màn chắn! Đồng thời lại có một luồng sinh cơ ẩn chứa trong tan biến, không ngừng kích thích chọc màn chắn, cố gắng phát hiện điểm G của nó!

Ầm!

Tiểu Hoàng là thần thú đã từng chết một lần, sau nó chuyển sang kiếp khác, càng có thể hiểu được như thế nào là tử vong, như thế nào là sinh tử luân chuyển. Lúc ý chí niết bàn của Phượng Hoàng dung hợp và đánh bại ý chí của trời, trong tan biến nhưng lại mang theo một tia sinh cơ, giống như không triệt để.

Cuối cùng, một luồng lực lượng bí mật từ tử hướng sinh trong nháy mắt đã tước đoạt tất cả sinh cơ trên cánh tay Thiên Thần Lâm Ngọc, thiêu thành những hạt bụi nhỏ vụn đen nhánh.

Nhiệt độ cực hạn, trong nháy mắt đã đốt cháy hư không vặn vẹo thiêu đốt xung quanh.

Oong... thần hoàn màu trắng trên cổ tay trái điên cuồng thúc đẩy!

Nhưng vừa vặn là một luồng sinh cơ này, khiến cho lực lượng của trời khi đụng vào sát chiêu của Tiểu Hoàng, ý thức Thiên Đạo chống cự không kịch liệt như trước, lực lượng của trời trở nên suy yếu!

Sinh tử đổi phiên, hướng tử mà sinh, niết bàn phá thiên viêm!

Màn chắn màu lam bắt đầu vặn vẹo cực độ, sau đó tan rã!

Nó cho là có thể một hơi đốt cháy chết đối phương, không nghĩ tới chỉ đốt mất có một cái cánh tay mà thôi, thật không tưởng nổi! Phải biết rằng một kích kia chính là chiêu thức mạnh nhất của nó!

Màn chắn ẩn chứa ý chí của trời, có thể ngăn cách hết thảy lực lượng, đột nhiên xuất hiện dấu hiệu không chịu đựng được.

Vất vả lắm mới đợi đến lúc Thiên Thần Lâm Ngọc khinh địch không thèm ngó ngàng đến nó, không để ý đến thuật pháp của nó, chăm chú đối chiến với An Lâm. Thời cơ hoàn mỹ như thế, nó tự nhận là mình nắm bắt thời cơ rất tốt, chỉ trách thần kinh phản ứng cùng với tốc độ của Thiên Thần Lâm Ngọc quá biến thái...

Cho dù Thiên Thần Lâm Ngọc đã tăng tốc độ lên tới cực hạn, nhưng vẫn không thể hoàn toàn né tránh một kích Niết Bàn Phá Thiên Viêm kia của Phượng Hoàng. Ngọn lửa từ bên người của cô một đường đốt tới, đốt cháy bộ váy sương trắng của cô, khiến cánh tay thon dài như ngọc cháy đến đỏ au.

Phượng Hoàng thấy một màn như vậy, thì liền lộ vẻ mặt thất vọng.

Lâm Ngọc hít sâu một hơi, cô nói những lời cay độc, nhưng vẫn không thực hiện. Liên tục hai lần đều bị lực lượng không thể tin nổi trùng kích, giờ phút này mặt cũng trở nên có phần đỏ có phần sưng.

Ở trong mắt nó, trừ Tiểu Lan, không có ai là không thể chống lại, coi như là thiên thần cũng là như thế!

Rõ ràng đã bị Phượng Hoàng đốt cháy không thấy cánh tay, từ nơi cháy lìa, vô số tế bào nhanh chóng phân hoá sinh trưởng, khôi phục với tốc độ mà mắt thường có thể thấy được.

"Phòng ngự của ta lại bị phá? Sao ai trong các ngươi cũng có thể đánh bại phòng ngự của ta? Đây là chuyện không thể!" Thiên Thần Lâm Ngọc bị đốt mất một tay nhanh chóng rút lui về phía sau, trên mặt vẫn treo vẻ mặt khó tin, gắt gao nhìn chằm chằm Phượng Hoàng.

Đột nhiên có lôi đình kim sắc xé rách không gian, tia sáng chiếu rọi thiên địa thành một mảnh vàng ròng.

Phượng Hoàng rất thất vọng, Thiên Thần Lâm Ngọc thì vô cùng khiếp sợ và tức giận.

Bóng dáng An Lâm xuất hiện như lôi đình, quả đấm bao phủ lôi Lực tối cao, đồng thời rơi xuống người Lâm Ngọc.

"An Lâm!" Sắc mặt Thiên Thần Lâm Ngọc lần nữa biến đổi, không chút do dự không để ý đến công kích của Phượng Hoàng, toàn tâm đều muốn tập trung lực chú ý ở trên người An Lâm, xoay người, thúc dục Kim lực, ra quyền!

Một người người mặc chiến y Kim Hư lôi, lấy tốc độ cực kỳ khủng khiếp, ngăn cô lui về con đường phía sau.

Phượng Hoàng kiêu ngạo ngước đầu lên, ánh mắt bễ nghễ nhìn Thiên Thần Lâm Ngọc.

Phượng Hoàng thấy một màn hồi sinh như vậy, đây là muốn xóa bỏ công lao của nó ư!

Lúc này nó ngoác mỏ phun một hơi, thần hỏa ngập trời vòi lửa chảy ngang vòm trời, mang hàng tỉ quân hỏa lực, bay thẳng đến thiên thần cách đó không xa.

Một cánh tay Thiên Thần Lâm Ngọc nhẹ chuyển bước chân, đang muốn thi triển thân pháp tránh né.

Thời gian trôi qua, rất nhanh đã vượt quá một phút đồng hồ.

Thần hoàn thứ sáu xuất hiện, sinh cơ vô cùng vô tận bắt đầu tuôn ra từ trong cơ thể cô.

"Lục Chi Sinh." Lâm Ngọc ngước gương mặt xinh đẹp tuyết trắng lên, lạnh nhạt lên tiếng.

Một cái thần hoàn màu xanh lá, xuất hiện ở lưng cô gái, ẩn chứa vô tận sinh cơ.

Ầm!

Hai đấm đối ngược!

Thiên địa lập tức trở nên tĩnh lặng.

Lôi đình bạo liệt, trong nháy mắt nghiền nát hư không trong phạm vi trăm dặm.

Chỉ là dư âm của hai đấm va chạm, công kích của Phượng Hoàng thần hỏa đã vỡ vụn.

Cánh tay trái của Thiên Thần Lâm Ngọc đã bị thần hoàn kim lực bao vây, lực lượng và ý chí thiên đạo chí cao chí thượng, cũng đã gia tăng ở trên quả đấm của cô, ý chí của trời tiếp xúc với phép tắc cao nhất thế gian.

Quả đấm thiên đạo của cô có thể đuổi diệt hết thảy, như vậy quả đấm nhất định có thể đủ để đuổi diệt hết thảy!

Nhưng hôm nay, lực lượng của trời, không còn là tuyệt đối.

Bởi vì chàng trai đứng đối diện cô, cũng có lực lượng tuyệt đối tương tự. Thậm chí, kim lôi thần khâu trên đầu chàng trai, so với thần hoàn của cô càng thêm thuần túy!

Tựa như hai "Trời" đang đánh nhau.

Một kẻ nói, ta nhất trâu bò, một quyền đánh bại vạn vật!

Một kẻ khác nói, ta mới là trâu bò nhất, một quyền tiêu diệt tất cả!

Cả hai đều là ý chí tuyệt đối của trời, giờ phút này sinh ra mâu thuẫn và xung đột, không có thế lực ngang nhau. Bởi vì nắm giữ quyền hành tối cao một phương, dần dần chiếm ưu thế...

Quyền hành của trời, mới là pháp tắc tuyệt đối!

Thiên Thần Lâm Ngọc hoảng sợ phát hiện, một luồng lôi đình chí tôn đã xé rách kim lực của cô, làm quả đấm của cô nát tan. Gần như theo bản năng, cô đồng thời vận chuyển lực lượng của sáu thần hoàn, đồng thời gia tăng ở trên nắm tay.

Rầm rầm rầm...

Lực lượng cuốn theo ý chí tuyệt đối, mạnh mẽ chồng chất trùng điệp, đào núi lấp biển mà đến!

Nếu như một cái ý chí "ta nhất trâu bò" không được, vậy bà đây sẽ dùng sáu cái, thế nào?

Ngươi có một cái thần hoàn, còn có thể chống lại sáu cái thần hoàn của ta chắc!

Ta tăng ý chí lên gấp sáu lần, ngươi định lấy cái gì chống lại?
Bạn cần đăng nhập để bình luận