Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 899: Dũng sĩ mạnh nhất ra sân

Tiên Nộ Hỏa Liên, là truyền thừa mà Tô Thiển Vân đạt được ở Tiên Linh tháp.

Cô không hổ là tu sĩ với thiên tư yêu nghiệt, sau đi hiểu được tác dụng của Tiên Nộ Hỏa Liên, cô đã sửa lại lực lượng thuật pháp nguyên bản, từ lực lượng hỏa diễm sửa thành lực lượng ánh trăng, sau khi sửa đổi Tiên Nộ Hỏa Liên, cô có thể phát huy tối đa lực lượng của mình.

Khi mà hai màu xanh trắng của đóa hoa sen này chuyển động đan xen, xuyên qua hư không bay đến trước mặt An Lâm, cuối cùng thì An Lâm cũng cảm nhận một tia nguy hiểm, tim hắn bắt đầu đập nhanh lên.

Trong nháy mắt, hoa sen đã nổ bung rồi.

Lực lượng ánh trăng vô cùng vô tận, tựa như vòng sáng bạch sắc không ngừng khuếch tán, thổi quét bốn phía, đánh tan hư không.

Toàn độ đất trời cũng vì thế mà chấn động lên, năng lượng trùng kích lại càng nhấc lên mười dặm cơn lốc.

Ở phía trung tâm nhất, là lực lượng ánh trăng kinh khủng đến mức có thể ăn mòn vạn vật.

Năng lượng màu lam là hàn lực, năng lượng màu trắng là lực lương tinh lọc, hai loại thuộc tính năng lượng bất đồng điên cuồng đánh thẳng về phía chàng trai ở trung tâm.

An Lâm bước ra từ trong bóng tối, không hề bị thương dù chỉ là một cọng tóc, trên người khoác một bô đồ đen nhánh, áo choàng như bóng đêm che dấu ánh trăng, hơi thở bá đạo khủng khiếp khuếch tán chỉ trong nháy mắt.

Đúng lúc này, một chút khí lạnh tỏa ra.

"Cậu nghĩ nhiều quá rồi, kim quang hộ thể của An Lâm học trưởng sao có thể dễ dàng bị đánh ra như vậy, chẳng qua phải thừa nhận trận nổ kinh khủng như thế ở chính diện, hẳn là sẽ bị thương."

Hô hấp của tất cả thiên tài đều cứng lại, ngay cả các sinh viên đang xem cuộc chiến, cũng cảm nhận được một luồng áp lực khó nói thành lời, giống như đang đối diện với một ma đầu thực sự.

"Vị bạn học này, cậu định quên lãng Thần An sao?"

"Thương pháp của Tả Khưu Binh đánh đâu thắng đó; không gì cản nổi, là vô địch thủ ở trong giới sinh viên, ngay cả Đường học trưởng cũng bại dưới tay hắn ở trpng trận diễn luyện thực chiến."

Trên quảng trường, một đám con trai trừng lớn hai mắt, nhìn chàng trai ở trung tâm với vẻ mặt khẩn trương.

Lôi quang quấn quanh trường thương, như một con rồng đang gầm thét, tựa như sẽ lập tức xé rách lực lượng hắc ám xung quanh An Lâm, chợt đâm tới trái tim An Lâm.

"Lần này An Lâm Đại Ma Vương sẽ bị đánh ra kim quang hộ thể chứ?"

"Tô nữ thần thật lợi hại, trong các tu sĩ Kỳ Hóa Thần, tôi chưa từng thấy ai có thể sử dụng chiêu thức phát ra uy lực kinh khủng như thế."

Thái Thượng Vô Dạ kiếm pháp!

Tả Khưu Binh nhanh hơn Đường Tây Môn một bước, bước nửa bước vào Kỳ Hóa Thần, trở thành anh đại của năm năm, cũng là cũng cực kỳ có có uy vọng ở trong giới sinh viên.

Ngay sau đó, kiếm quang đen nhánh xé rách lực lượng ánh trăng.

Song, dưới sự chú ý của vô số người, An Lâm cũng là chẳng thèm liếc mắt nhìn nhiều, trực tiếp vung một kiếm chém tới.

"Là học trưởng Tả Khưu Binh năm năm!" Có sinh viên kích động hô to.

"Bạn học Tả Khưu Binh ra tay, khiến cho tôi như thấy được phong thái của Vương Huyền Chiến năm đó."

Tả Khưu Binh - anh đại năm năm, người đã đặt nửa bước vào cảnh giới Hóa Thần, lại bị đánh bại ngay lập tức chỉ với một kiếm?!

Một luồng hào quang kim sắc bao phủ thân thể của hắn.

Giờ phút này, cái gì mà Tả Khưu Binh bị đánh bại chỉ trong tích tắc, toàn bộ đều bị vứt sau ót.

Kiếm quang đen nhánh giống như có thể nuốt chửng đất trời, trong nháy mắt đã biến bốn phía thành một mảnh ám ngục. Lực lượng của trường thương lôi quang va chạm với mũi nhọn của thanh kiếm kia, Tả Khưu Bình kiên trì không tới một giây liền bị đánh bại, thân thể ngã ngửa về phía sau.

"Chu Tước, Tru Thần!" Từng tiếng hô vang lên ở trên không.

"Cút!"

Cả vùng đất đều bị kiếm quang với nhiệt độ kinh khủng kia xé rách ra khỏi một cái khe dài đến mấy dặm.

Giống như Chu Tước đáp xuống đất, trong nháy mắt nuốt sống An Lâm.

Cô cầm kiếm Long Tước trong tay, dâng lên ngọn lửa chiếu rọi đêm tối thành ban ngày, không chút do dự chém về phía An Lâm!

"A...!" Tả Khưu Binh kêu một tiếng đầy thảm thiết, thân thể liền bị kiếm quang hắc ám cắn nuốt.

Toàn bộ mấy chục ngàn tên sinh viên đều dùng ánh mắt nóng bỏng mà nhìn bóng dáng trên bầu trời kia, đó là một cô gái xinh đẹp tuyệt đỉnh, và cường đại đến cực điểm.

Cô chính là được người được ca ngợi là nhân vật truyền thuyết thứ hai của trường, có hy vọng đánh bại An Lâm nhất, Hứa Tiểu Lan!

Cô là vị dũng sĩ có hy vọng đánh bại Đại Ma Vương nhất!!!

Đông đảo sinh viên ngơ ngác mà nhìn kim quang hộ thể trên màn hình, tiếng reo hò lúc trước đó lập tức im bặt.

Cái cô gái có dung nhan tuyệt thế kia, cầm trong tay kiếm Long Tước, kiếm uy kinh khủng cứ như thể muốn đè sập cả bầu trời.

Đôi cánh lửa màu trắng tùy ý mở rộng, khiến cô gái áo xanh kia tựa như một vị Thánh nữ.

Nhưng mà, khoảnh khắc công kích mới vừa rồi của An Lâm rơi xuống, trong nháy mắt đó, Thánh Hỏa màu trắng bao phủ màn trời xé rách Thái Thượng Vô Dạ kiếm pháp của hắn.

Vài tòa núi nhỏ đứng vững trên mặt đất lập tức bị hòa tan rồi biến thành thể khí, biến mất ở giữa đất trời!

Các sinh viên đang xem cuộc chiến trừng lớn hai mắt, thân thể không kiềm chế được mà run rẩy, hiển nhiên là bị một kiếm này của Hứa Tiểu Lan dọa đến rồi.

Mẹ kiếp đây là đòn công kích mà tu sĩ cảnh giới Hóa Thần có thể sử dụng à?

"Đồng dạng là sinh viên của Thiên Đình, tại sao nữ thần Tiểu Lan lại ưu tú như thế chứ?"

"Điểm càng khiến tôi phải quan tâm chính là... An Lâm học trưởng sẽ không bị giết chết đi?"

"Tôi... tôi không biết, học trưởng ngoại tình hay gì? Thế nên học tỷ mới muốn đích thân vung đao?"

"Thần An sẽ không có việc gì đâu! Nhưng hắn là An rùa đen! Năng lực phòng ngự rất mạnh."

Đông đảo sinh viên đều lao nhao nghị luận, thậm chí có người đã khẩn trương đến mức toát mồ hôi.

Quan sát loại chiến đấu với cấp bậc thế này, cảm giác còn kích thích hơn cả chính mình tự tham gia chiến đấu.

Cái bóng dáng kia, chính là Đường Tây Môn một đường chạy tới trung tâm rừng Thiên Phong.

"Kỳ lạ quá, tất cả mọi chuyện đều quá kỳ quái..."

"Không đúng! Thế này là không tuân theo quy tắc! Thế mà các thầy cô lại không ngăn cản..."

"Sinh viên ít thì cũng thôi đi, tại sao còn xuất hiện cả tình huống mấy vị cường giả hợp lực công kích An Lâm?"

Ở chỗ xa hơn, có một bóng dáng áo trắng thò đầu ra, nhìn trận chiến đấu nơi xa, không khỏi lạnh run lên.

Diêu Minh Hi lại càng nhìn An Lâm với ánh mắt nóng bỏng: "Đây mới là người chúng ta muốn đuổi theo, bóng dáng này mới vĩ ngạn cường đại biết bao..."

"An Lâm, đừng giả chết, muốn đánh thì mau đánh nhanh một chút." Giọng của Hứa Tiểu Lan trong suốt như suối, xuyên qua biển lửa, rơi xuống một nơi nào đó.

Ầm! Hơi thở màu đen ngưng tụ thành hình cái đinh cuốn tán Thánh Viêm xung quanh trong nháy mắt đem, lộ ra dáng vẻ chật vật của chàng trai kia.

Quần áo rách nát, đầu tóc hơi xoăn lại, trên mặt vẫn hiện nụ cười thản nhiên như cũ.

"Tiểu Lan, em vừa xuất hiện đã lập tức tung ra đại chiêu với anh, thế này không tốt lắm đâu?"

Hứa Tiểu Lan nhoẻn miệng cười, lúm đồng tiền thoáng hiện: "Làm sao anh biết là đại chiêu? Một cái thuật pháp nhỏ mà thôi."

Mí mắt An Lâm thoáng nhảy lên: "Xin lỗi em, vô địch Tiên Bảng lần này phải là anh, anh sẽ là người đứng thứ nhất trong cuộc chiến đấu này!"

Ánh mắt Hứa Tiểu Lan sắc bén, che kiếm ở trước người, chiến ý dâng cao, đoạn nói: "Nếu thế thì tốt quá, em vẫn luôn mong rằng anh sẽ có quyết tâm như thế, nếu không cuộc chiến đấu này sẽ chẳng có ý nghĩa gì nữa hết!"

Hai người giằng co, hơi thở liên tục mở rộng, cuối cùng xông thẳng lên trời.

"Uy thế thật là đáng sợ!" Diêu Tú khẽ hô một tiếng, toàn thân đều đang run sợ.

Giờ phút này, đường chết ở cả bốn phía, mục tiêu tất cả nhằm vào, chỉ có duy nhất một người.

Bóng dáng Chu Tiêu Kiệt trở nên vặn vẹo, dần dần biến mất không thấy nữa.

Diêu Minh Hi và Diêu Tú cầm kiếm, không ngừng tích lũy kiếm thế.

Trên bầu trời, Tô Thiển Vân mặc cung trang màu lam nhạt, đã ngưng tụ ra rồi một quả Tiên Hỏa Nộ Diễm, vận sức chờ phát động.

Hứa Tiểu Lan bay trên khoảng không, sải bước chân liên tục tới gần một cái phương hướng khác, những ngọn lửa tựa như yêu tinh nhảy múa vờn quanh cô.

Ở trong biển lửa Thánh Viêm, vạn vật trong phạm vi ngàn thước cũng vặn vẹo như mộng ảo.

Hắn ngẩng đầu nhìn trời, nói với vẻ mặt phiền muộn: "Quả nhiên, mình đã tham gia một cuộc thi đấu giả!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận