Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 2206: Quang minh diệu thế

An Lâm thực sự rất kinh hãi.

Thần Linh Sáng Thế chính là tồn tại cấp bậc gì?

Coi như là trung tâm vũ trụ, đại lục Thái Sơ, đó cũng là tồn tại cấp bậc truyền thuyết, thần long thấy đầu không thấy đuôi, nếu muốn đếm, chỉ cầm một đôi tay là có thể đếm xong.

Đạo của bọn họ cũng không phải là loại mục tiêu nhỏ như xưng bá một lãnh thổ, suy cho cùng nếu muốn bọn họ phất tay một cái là có được, việc cỏn con này hoàn toàn không lọt được vào mắt của bọn nó.

Bọn họ không sợ hãi một thế lực hay một chủng tộc nào.

Địa vị của bọn họ cực kỳ siêu nhiên, cho dù trời sập cũng không sợ.

Mà thế giới Kính Thần lại còn có những năm tồn tại tương tự?

An Lâm không khỏi nhớ tới bộ xương rồng mà hắn nhìn thấy ở gần Hắc Hải, cái con rồng kia hình như cũng là Thần Linh Sáng Thế, nói cách khác, ở trong lịch sử của thế giới Kính Thần, rất có thể là không chỉ có mỗi năm tồn tại cảnh giới Sáng Thế...

"Tiểu Na cũng là nghĩ như vậy đây. " Đề Na hé miệng cười nói.

Đề Na đã khoác cánh tay An Lâm, khẽ cười nói: "Người khổng lồ An Lâm, anh chớ suy nghĩ quá nhiều, bọn họ rất nghe lời, bọn họ đều sẽ nghe tôi."

E là bọn họ sẽ bị dọa cho ngớ ngẩn đi?

Lúc này, cánh tay truyền đến xúc cảm ấm áp mềm mại.

Nếu là bây giờ hắn nói với những người bạn bè của Thần Kính bộ đang thi hành nhiệm vụ ở bên ngoài thế giới Kính Thần, rằng bây giờ thế giới Kính Thần đã có năm Thần Linh Sáng Thế rồi, cũng không biết vẻ mặt của họ sẽ ra sao...

Đề Na rất sảng khoái mà trả lời.

Thế giới Kính Thần rốt cuộc đã trải qua cái gì?

"Thật chứ?"

Ngay cả An Lâm cũng vô cùng khiếp sợ.

An Lâm thật sự cảm thấy càng nghĩ càng thấy sợ.

"Không đúng... Thần Linh Sáng Thế bình thường đều độc hành, có ý nghĩ riêng của mình, sao bọn họ có thể đồng ý đi mạo hiểm một cách vô cớ được? " An Lâm nghĩ tới điểm này, lập tức lại cảm thấy vẫn rất khó khắn.

An Lâm rời khỏi thế giới Kính Thần.

"Nếu như có thể để cho năm Thần Linh Sáng Thế kia gia nhập đội hình liên quân Phá Thiên, chẳng phải là công cuộc phá thiên của chúng ta sẽ càng thêm thuận lợi ư!? " An Lâm sáng mắt nói.

Căn nguyên thế giới đã khởi động tiến trình khôi phục, kế tiếp chính là thế giới hồi phục và hoàn thiện, cùng với lực lượng bổn nguyên khôi phục, loại chuyện này chỉ cần một mình Đề Na lo liệu là tốt rồi.

"Dĩ nhiên, tiểu Na lúc có bao giờ lừa anh chưa?"

Trong lòng bổ sung thêm một câu, nếu như kia mấy vị không ra hỗ trợ, cô bồi dưỡng nhiều tiểu đệ như thế để làm gì? Còn không bằng chăn heo!

Thần Linh Sáng Thế cũng không phong cách như vậy đi?

Giống như có thể đeo hack bên người vậy!

"Đế chủ đại nhân vạn an!"

Bây giờ Đề Na đã có thể tỏa định vị trí của hắn, mở ra lối đi hai giới tại chỗ hắn ở, tùy ý ra vào.

"Miễn lễ đi! " An Lâm vô tư khoát khoát tay, nói, "Đúng rồi, Tiểu Lan đã xuất quan chưa?"

An Lâm trở về Nguyệt Đồng Thần thành.

An Lâm gật đầu.

Nam Cách Chi Tước vẫn nề nếp cung kính nói.

"Bẩm báo đế chủ đại nhân, vẫn chưa ạ."

Vậy nghĩa là sao?

Vài con Chu Tước cao ngạo hết sức cung kính địa hành lễ với An Lâm.

Bọn họ đã từng coi Hứa Tiểu Lan là ánh sáng duy nhất của bọn họ, nhưng thấy sau khi An Lâm, bọn họ mới phát hiện, thì ra là cõi đời này thật sự có người xứng đôi với Nữ Đế đại nhân của bọn họ.

Đạo lữ của Nữ Đế đại nhân, đương nhiên là đế chủ rồi.

Thế giới của Đề Na chính là thế giới của hắn, khi hắn gặp phải nguy hiểm, chỉ cần hô to một tiếng "Tiểu Na cứu mạng", là tiểu tinh linh có thể từ một cái thế giới khác triệu hồi một nhóm nhân mã chạy tới giúp hắn đánh nhau. Có khác gì mang theo một cái núi dựa bên người đâu chứ?

"Chào đế chủ đại nhân!"

Rất nhanh, hắn đã đi đến đình viện Lan Lâm.

Chính là bởi vì như thế, giờ phút này An Lâm bước đi đều mang gió.

Hứa Tiểu Lan bế quan, chỉ có quỷ mới biết là ần bao nhiêu thời gian.

Thật ra thì hắn cũng hiểu rõ muốn đột phá cảnh giới Sáng Thế, có tồn tại chỉ cần buổi tối là có thể đắc đạo Sáng Thế, nhưng có tồn tại phải cần đến vài chục vạn năm, rồi cả trăm vạn năm, đợi đến khi nước nhỏ thành biến, tích tụ đến một trình độ nhất định, thì mới có thể leo lên vị trí cao nhất.

Dĩ nhiên, cũng có kiểu cường giả giống như Thiên Đế, qua vài ngàn năm, vẫn kẹt tại Hợp Đạo đỉnh phong, thật ra thì số lượng những cường giả như thế này cũng không hề ít.

Hứa Tiểu Lan là loại nào?

Có lẽ ngay cả bản thân cô cũng không rõ ràng lắm.

Dù sao cứ từ từ lĩnh ngộ thôi.

Lỡ đâu ngộ ra thứ gì đó thì sao?

An Lâm không muốn để cho Tiểu Lan phân tâm, liền tùy ý sải bước ở trên đường phố Nguyệt Đồng Thần thành.

Hôm nay trời trong nắng ấm, tướng sĩ đi dạo ở trên đường cái cũng không ít.

Giống như phía đông đã bốc cháy lên rồi.

Luồng sáng kim sắc bao trùm toàn bộ phạm vi nhìn.

Nơi đó bộc phát ra vô tận tia sáng, hào quang còn chói mắt hơn cả mặt trời.

An Lâm thì trực tiếp bay lên không trung, xông về phía vòm trời, đồng thời hai cái đồng tử trở nên thâm thúy u ám, nhìn thẳng đến cuối khu vực phía đông.

Tất cả sinh linh ở Nguyệt Đồng Thần thành đều giật nảy mình.

Giống như có thứ gì đó phát nổ ở phía đông.

An Lâm nhìn lên bầu trời, lẩm bẩm nói: "Ngước lên bầu trời vẽ chữ '粪' nhỉ?"

Ừm...

An Lâm bắt đầu thử một chút, hiệu quả rất không tệ.

Hắn cũng không sợ người khác nhìn thấy, suy cho cùng không ai liên tưởng đến hắn đang tập vật lý trị liệu cả.

Ngược lại, có mấy người hâm mộ cuồng nhiệt của An Lâm, dều cho là An Lâm đang tu hành thứ gì, còn đi bắt chước theo, cùng ngước lên bầu trời vẽ chữ '粪'.

Đang lúc An Lâm vẽ xong chữ '粪'thứ mười hai, bầu trời đột nhiên bị kim quang bao phủ.

"Ầm!!!"

Vòm trời run sợ.

Thiên địa đại đạo cộng minh.

Hắn bỗng nhớ tới bài tập vật lý trị liệu dành cho cổ mà Đại Bạch dạy.

An Lâm lắc đầu, cảm giác mình gật đầu nhiều đến mức sắp thoái hóa đốt sống cổ đến nơi rồi.

"Aizzz... Người sợ nổi danh heo sợ mập nha..."

Nếu như nhiệt tình với fan một chút thôi, bọn họ sẽ khiến mình mệt chết luôn.

Hắn như đã hiểu vì sao các danh nhân lại lạnh lùng như vậy rồi.

Bọn họ đều nhiệt tình chào hỏi An Lâm, nếu như An Lâm tiếp lời bọn họ, thì căn bản là sẽ rất bận rộn, thế nên hắn học cao nhân, chỉ gật đầu với những người chào hỏi mình. Cuối cùng, hắn làm chim gõ kiến nguyên cả con đường...

An Lâm ngưng mắt nhìn phía đông, muốn xem ra là thứ gì, thì lúc này, đột nhiên phía dống xuất hiện một đôi con ngươi, trong cặp con ngươi kia tích chứa vô hạn quang minh, nếu như không phải là tồn tại ở cấp bậc nhất định, thì sẽ không thể nhận ra.

An Lâm cảm nhận được ánh mắt kia, quang minh, nóng rực, tinh lọc hết thảy, dường như muốn biến hắn thành những hạt ánh sáng luôn.

Nhưng mà, An Lâm vẫn không xê xích.

Hắn cứ thế lẳng lặng đứng yên trên trời cao, nhìn thẳng vào cặp mắt kia.

Chủ nhân của con mắt có phần kinh ngạc, sau đó địch ý trong ánh mắt bắt đầu giảm đi, lại còn nở nụ cười mang vẻ khiêu khích.

Tia sáng vẫn rất lấp lánh.

Đôi mắt này còn khiến cho An Lâm cảm giác được trái tim đập lên rất nhanh.

Sinh linh của cả đại lục Thái Sơ, đều bị tia sáng lấp lánh cực hạn ở phía đông làm cho kinh động.

Mây trời đều bị cái một tia sáng vô cực khuấy đảo.

Bọn họ đều biết, sau khi trải qua bình yên ngắn ngủi, sóng gió sẽ lại đột kích!

Ngày đó, chính là ngày mà đại lục Thái Sơ sáng ngời nhất.

Bầu trời rất sáng, đại địa rất sáng, nhưng không nóng rực, ngược lại còn khiến cho rất nhiều sinh linh có loại cảm giác an tường bình thản.

Nhưng mà, nội tâm của hàng tỉ sinh linh đều bất an.

Bọn họ đều biết, hạo kiếp buông xuống!

An Lâm nhìn phía đông, một luồng chiến ý trước nay chưa có bắt đầu bốc cháy lên: "Thiên Thần Quang Minh, xem ra cô ta đã lột xác thành công, cũng không biết giữa cô ta với mình, ai mạnh ai yếu?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận