Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1186: Cãi vã, đánh nhau, dạy dỗ

Binh khí có thể sinh ra kiếm linh có thật thể thì mấy vị đại năng ở đây ít nhiều đều đã gặp qua.

Nhưng một kiếm linh có thể tức giận chém chủ nhân thì...

Toàn bộ đại năng Long tộc ở đây đều mới gặp lần đầu!

"Đúng là kỳ quan thế giới mà!"

"Đầu tiên là thấy một kiếm vá trời, bây giờ lại thấy kiếm linh dùng kiếm chém chủ nhân, quả thật là được mở rộng tầm mắt, đạo hữu An Lâm đúng là người tài ba..."

"Mà kiếm linh kia cũng đáng yêu thật đấy, mũm ma mũm mĩm, thật muốn chạy qua sờ một cái mà."

"Nếu không sợ bị kiếm chém thì cứ đi qua đi..."

Cao thủ Long tộc lại nói chuyện rôm rả, đề tài vẫn luôn xoay quanh cảnh tượng ngàn năm có một này.

Bé gái cười ha ha: "Ngây thơ! Lại chuẩn bị nhìn ngoại hình mà phán đoán tuổi tác đấy phải không? Anh đúng là một tên ngu xuẩn, vô tri, lỗ mãng, tham tiền lại còn vô liêm sỉ!"

"Xem quyền đây!"

"Tôi chỉ nói đùa một chút thôi mà? Có cần thiết phải chém thật thế không?"

"Bà đây mà sợ anh á?" Ánh mắt bé gái trầm xuống, tay cầm kiếm Thắng Tà, tản ra kiếm mang tận trời.

Cô bé hai tay chống eo, kiếm Thắng Tà bay lượn quanh thân côbé như tinh linh.

Rầm rầm rầm...

Hứa Tiểu Lan im lặng bình tĩnh nhìn An Lâm rơi xuống từ trên cao, nhảy lên liên tục, muốn đỡ lấy hắn, nhưng sau đó lại đột ngột dừng bước.

"Nhìn kiếm này!"

Cô bé cười lạnh: "Ai bảo anh không muốn thấy tôi, có chủ nhân nào vừa thấy kiếm linh liền ghét bỏ như anh không hả?"

Thân thể An Lâm lơ lửng giữa không trung, tự mình dùng một viên Khí Huyết Đan, hắn giận tím mặt hỏi: "Cô làm cái quái gì thế? Có kiếm linh nào vừa xuất hiện đã chém chủ nhân như cô không?"

Khóe miệng An Lâm co quắp: "... Cô nhóc mi thiếu đánh đúng không? Tự do phóng khoáng lại còn cố tình gây sự như thế, là lúc cần được dạy dỗ cẩn thận đây! Mặc kệ hôm nay thế nào, ông đây liều mạng với cô!"

Xôn xao xôn xao...

An Lâm không phục, phản bác, "Người thì bé xíu mà tính tình lại nóng nảy phát sợ!"

Dưới trời sao.

Hai người hét lớn một tiếng, bắt đầu va chạm với nhau!

Đoàng đoàng đoàng...

Loại tình huống này thật sự là... vở hài kịch lớn nhất trong lịch sử rồi!!!

Sao lại đánh nhau rồi? Sao lại đánh nhau nữa rồi?

Không chỉ có Long tộc nghĩ vậy mà ngay cả An Lâm cũng thế.

Một người một kiếm linh, đều bộc phát ra sức chiến đấu kinh thiên động địa.

"Bốp!"

Năng lượng kịch liệt va chạm vào nhau, làm dậy lên sóng năng lượng kéo dài mười mấy dặm.

Tất cả Long tộc: "..."

Bé gái nhỏ bị một tát đánh cho đau điếng, kêu lên thành tiếng, thân thể rơi xuống đất như thiên thạch, đập ra một cái hố rất to.

"A...!"

Cao thủ của Tây Phương Long Lâm và Đông Hải Long Đình đều ngơ ngác nhìn tình huống trước mắt.

Trận đại chiến này kéo dài khoảng mười phút.

Cô bé nằm ngửa giữa lưng chừng trời, vẫy vẫy tay nhỏ vừa trắng vừa mềm, thở dốc: "Không đánh, không đánh nữa, linh thể vừa được ngưng tụ ra yếu quá."

An Lâm lao đến trước mặt bé, giơ tay lên!

Chủ nhân và kiếm linh nói chuyện không hợp bắt đầu cãi nhau, sau đó ra tay đánh nhau?

Phải là một kiếm linh giả rất đáng sợ mới đúng chứ! Làm gì có kiếm linh nào giống thế này?

Cô bé mà An Lâm gọi ra đó là kiếm linh thật hả?!

Trong lòng toàn bộ cao thủ Long tộc ở đây đều có cùng một câu hỏi...

"Hừ, cô bảo dừng mà tôi phải dừng luôn thì mặt mũi để đâu đây hả?" An Lâm còn lâu mới nghe lời như vậy, mông của cô nhóc này, hắn đánh chắc rồi!

Một kiếm linh vừa mới sinh ra đã thích nhảy nhót như thế, bây giờ mà không dạy dỗ một chút thì sau này còn nghịch đến mức nào nữa?

An Lâm lại tiến đến trước mặt cô bé, một tay đè chặt ngực cô, một tay cầm lấy kiếm Thắng Tà.

"Anh... Anh định làm gì đó?" Hai chân bé đạp loạn ạ, hoảng sợ hỏi.

"Ha ha ha... Tiểu Tà, cô nghĩ mình có thể sinh ra linh thể là được quyền không sợ trời không sợ đất vô pháp vô thiên thế sao?" An Lâm cười, vừa quyến rũ vừa nguy hiểm, "Đừng quên ai là chủ nhân của cô đấy!"

Trên trán An Lâm đột nhiên xuất hiện một thanh kiếm nhỏ màu vàng kim, uy năng kim sắc tản ra, che trời lấp đất.

"A..." Sắc mặt cô nhóc hóa thành đỏ ửng, rên rỉ một tiếng.

Ánh sáng thần thánh màu vàng óng bao phủ lên thân thể mềm mại cô nhóc và lưỡi kiếm đen nhánh, nhanh chóng bổ sung năng lượng cho họ, cũng giúp uy lực của họ tăng lên.

"Có phục hay không?" An Lâm hỏi.

Dù sao thì Hứa Tiểu Lan đang cố thuyết phục mình như thế...

Ừ, tình huống này rất bình thường, chẳng phải là kiếm linh và chủ nhân nói chuyện không hợp xong vừa mắng vừa đánh, sau đó một bên lạm dụng uy quyền cưỡng bức bên còn lại, cuối cùng lại đòi ân huệ thôi sao?

Nghe mọi người bàn tán đầy nhiệt tình, nhưng ngược lại Hứa Tiểu Lan lại nhìn An Lâm đang đứng phía xa bằng ánh mắt lạnh nhạt.

"Ôi! Cầm thú kìa! Ngay cả một cô bé cũng không tha!"

"Vừa rồi đạo hữu An Lâm làm gì vậy? Sao tôi cứ thấy có gì là lạ."

"Chuyện này... Đây là hiện trường điều giáo đấy à?"

"Ầy... Ngoan quá!"

"Sau này gọi cô là Tiểu Tà nhé, bình thường cũng sẽ gọi vậy."

An Lâm vui vẻ gật đầu, kiếm vàng trên trán biến mất.

"Ồ." Cô bé nhỏ không phục lắm, đáp lại một tiếng.

An Lâm kéo Tiểu Tà ra khỏi hố, còn giúp bé phủi bụi bặm bám trên người, dịu dàng khuyên bảo: "Cô nhìn lại cô xem, trên người nhiều bụi chưa này, sau này chú ý đừng để bị bẩn đó."

Tiểu Tà: "..."

Mi biết rõ tại sao trên người bà đây lại nhiều bụi như thế mà?

Sao trên đời này lại có người vô liêm sỉ đến thế kia chứ?!

Một đám Long tộc ở phía xa trông thấy cảnh này, trợn mắt há mồm, cảm thấy tam quan của mình lại được upload rồi.

"Chủ nhân..." Trong tiếng gọi lí nhí của bé mang theo khuất nhục, trên gương mặt trong trắng lộ hồng còn treo hai hàng nước mắt tủi thân.

An Lâm cười nói: "Vậy mau gọi chủ nhân đi."

"A..." Cô bé không nhịn nổi mềm mại kêu lên, khuôn mặt tròn vo hồng như quả táo, "Dừng... Dừng lại, đừng dùng loại năng lực này nữa, tôi phục là được chứ gì?"

"Không phục thật à?" Kiếm nhỏ màu vàng kim trên trán An Lâm tỏa ra ánh sãng chói mắt hơn nữa.

Nước mắt trong suốt ngập đầy trong mắt.

"Ừ... không phục..." Đôi môi đầy đặn của cô bé hơi mở ra, dường như đang cố nén cái gì đó.

Tiểu Tà xụ mặt đi phía sau An Lâm, lạnh giọng: "Lực lượng mà anh vừa dùng là gì thế?"

An Lâm quay đầu đi, cười đến thần bí khó hiểu: "Cô đoán?"

Tiểu Tà hít sâu một hơi, suýt chút nữa không nhịn nổi, chuẩn bị nâng kiếm chém người.

"Tiểu Tà, tôi bổ sung năng lượng cho cô, giúp cô cảm thấy thoải mái, nhưng một câu cảm ơn cô cũng không nói được là sao?" An Lâm nhìn cô bé bên cạnh mình, cười như không cười.

Tiểu Tà cong cong đôi môi nhỏ nhắn, tự mình lo cho mình, không nói gì cả, cũng không để ý tới An Lâm.

Không ngờ kiếm Thắng Tà vừa sinh ra linh thể thì đã ra một kiếm linh vừa kiêu ngạo vừa bệnh kiều như thế, An Lâm có hơi bất đắc dĩ.

Xem ra con đường dạy dỗ này gánh nặng đường xa rồi...

An Lâm không nghĩ đến mấy thứ ấy nữa, bắt đầu cẩn thận cảm thụ lực lượng mình mới có được.

Ánh sáng vàng vừa dạy dỗ Tiểu Tà, chính là công pháp đạt được sau khi hoàn thành nhiệm vụ Kim hệ của hệ thống, do kiếm Thắng Tà sinh ra linh thể, là lực lượng lĩnh ngộ được, tầng đầu tiên của thần binh Nguyên Khí!

Lĩnh ngộ thần binh Nguyên Khí liền có thể trở thành chủ nhân của ngàn vạn binh khí, có thể ra lệnh cho toàn thể binh khí trong thiên hạ!

Nó là năng lực thuộc tính kim rất mạnh, trước mắt được An Lâm dùng để bổ sung năng lượng và lực lượng cho binh khí và kiếm linh, thậm chí còn có thể giúp uy năng của họ tăng lên một bậc!

Tiểu Tà lúc trước bị đánh cho kiệt sức, được An Lâm đánh một đạo thần binh Nguyên Khí vào cơ thể, trong nháy mắt lại tràn đầy binh khí rồi, cảm thấy thật thoải mái...

Cũng chính vì thế mà Tiểu Tà mới chịu khuất nhục gọi một tiếng chủ nhân!
Bạn cần đăng nhập để bình luận