Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 2105: Chém giết cực hạn

"Đáng ghét..." Âm thanh phẫn nộ của Thiên Thần Đại Địa vang vọng trời đất.

Thân thể nó loạng choà loạng choạng, nghiêng đổ xuống mặt đất.

An Lâm thả ra hắc ám, nuốt lấy Vong Linh Ác Tinh đang đè ở trên người, kết quả nuốt rồi lại nuốt, thậm chí có một loại cảm giác cực kỳ không thoải mái, cảm giác thân thể rất căng cứng, bụng rất đầy trướng...

Mẹ nó!

Sắp không nuốt nổi nữa rồi!!

Rốt cuộc hắn đã ăn bao nhiêu hành tinh?

Chính hắn cũng không nhỡ rõ nữa.

Chỉ biết là hành tinh hung tàn nhất trong vũ trụ cũng đã bị hắn ăn hết lượt này đến lượt khác.

Thiên Thần Đại Địa: "???"

Nó chọc một cái về phía bầu trời: "Đại Sương Hàn Phong Vực Tinh, rơi xuống!!"

Phát ra âm thanh xì hơi "phụt".

Sắc mặt của Thiên Thần Đại Địa không ổn chút nào.

Nó chỉ về một điểm trên bầu trời sao, âm thanh tựa như thần dụ uy nghiêm vô tận, lớn tiếng nói: "Nhân Quả Tử Triệu Tinh, rơi xuống!"

"Phụt..." Âm thanh xì hơi thanh xuất hiện, chòm sao ảm đạm.

Nếu như hắc ám có thể cắn nuốt không có chừng mực, chi bằng hắn nuốt hết cả trời đất này, rõ ràng sự thôn tính này có hạn chế trong một khoảng thời gian nhất định, An Lâm đã cảm nhận được độ cực hạn đó.

Thử một cái với độ khó thấp hơn.

Ánh sao của những ngôi sao trong vũ trụ mênh mông rung động.

Thiên Thần Đại Địa nhổ mấy chục nghìn ngọn núi hợp lại với nhau, một lần nữa hợp lại thành đầu, nhìn thấy dáng vẻ tiêu hóa kém của An Lâm, bắt đầu cười ha hả: "An Lâm, rốt cuộc ngươi cũng đến mức cực hạn, tiếp theo sẽ là ngày tận thế rồi của ngươi rồi!!"

An Lâm vừa thấy lập tức vui vẻ: "Ha ha ha, nói ta đến mức cực hạn rồi, của những vì sao của ngươi sao lại thả rắm thế? Mau mau ném hành tinh đến đập ta đi!"

"Ha ha ha ha... Tiếp tục đi, ném sao xuống đập ta đi!" An Lâm cười lớn, cũng bận rộn cắn nuốt tinh cầu đang đè ở trên người, nếu như vật này không nuốt chửng triệt để, nó sẽ truy sát hắn đến thiên hoang địa lão.

Sau đó liền yên tĩnh trở lại, không hề xảy ra chuyện gì.

Thiên Thần Đại Địa xấu hổ lúng túng, lại chỉ về phía bầu trời: "Tiêm Đao Tiểu Hành Tinh!"

Chòm sao trên trời sao lại một lần nữa hưởng ứng, lại run lên.

Thiên Thần Đại Địa: "..."

Thiên Thần Đại Địa đột nhiên nhìn chăm chú vào An Lâm, An Lâm lập tức cảm nhận được lực đè nén vô cùng rùng mình, vô cùng đáng sợ!

Chòm sao run lên, lại ảm đạm trở lại.

Lập tức, An Lâm trở nên kinh hãi: "Chờ chút, đây là nắm đấm nhỉ, để cứu vãn tôn nghiêm cho bản thân, ngay cả mặt cũng không cần sao?"

Thế nhưng, một cảnh tượng dường như rất quen lại xuất hiện lần nữa.

Lực lượng đại địa với uy năng nâng cao đến cực hạn, hóa thành sóng xung kích màu vàng rồi nổ tung, trong nháy mắt xé rách tiêu diệt hành tinh còn lại thành phấn bụi, đây chỉ là dư âm mà thôi, lực lượng chủ yếu đều đánh xuống người An Lâm.

Đây là tinh cầu có độ khó thấp nhất rồi, hành tinh yếu nữa, chính nó cũng không tiện lấy ra để ném người khác.

Sức mạnh nắm đấm của Thiên Thần Đại Địa bắt đầu tràn đầy trời đất, dường như muốn đập nổ toàn bộ thế giới.

Là thuật chịu đòn thụ động thực dụng nhất dùng ít sức nhất.

An Lâm xuất ra toàn lực thay đổi phòng thủ hắc ám, Thần Đạo Hắc Ám hòa vào máu thịt xương cốt cùng với da dẻ của hắn, khiến cho toàn thân hắn đều trở nên đen thui, đây là Hắc Ám Phụ Thể Thuật có thể nuốt chửng tất cả lực lượng,

"Phụt!"

"Câm miệng!" Thiên Thần Đại Địa quát lớn, nắm đấm đã hạ xuống.

An Lâm đang nuốt chửng tinh cầu, trong lúc nhất thời không thể tránh né được, tiếp tục lựa chọn gắng gượng chống đỡ.

Ầm ầm!!!

"Ha ha ha... Ha ha ha ha... Cái này của ngươi là Tiêm Đao Tiểu Hành Tinh? Cái này của ngươi e là Tiêm Đao Tiểu "Rắm" Tinh ấy chứ?" An Lâm cười đến mức nghiêng nghiêng ngửa ngửa, đã nuốt Vong Linh Ác Tinh đè trên người hắn được tám mươi phần trăm.

Vừa nói, nắm đấm vô cùng lớn đã đập vào mặt An Lâm.

"Đại Đất Bạo Tinh, rơi xuống!!"

Thiên Thần Đại Địa bước một bước mấy trăm dặm, vọt tới trước mặt An Lâm, nắm đấm bùng nổ ra lực lượng sao trời kinh khủng cùng với lực lượng đại địa thuần khiết cuồng bạo, mạnh mẽ đập về phía An Lâm.

An Lâm đứng ở trung tâm nắm đấm, giống như Tiểu Cường ngoan cường, chịu đựng áp lực nặng nề vô cùng vô tận, huyết nhục xương cốt kinh mạch, không cái nào là không run lên, dường như lúc nào cũng có thể không chống đỡ được nữa.

Nắm đấm nổ tung triệt để, dùng uy thể san bằng tất cả, đập nát mặt đất mấy trăm dặm, đánh cho mặt đất bị lõm xuống mấy vạn mét. Nhưng ở trung tâm mặt đất bị lõm, An Lâm vẫn đứng thẳng!

Hắn dùng song chưởng cố gắng chống lại nắm đấm giống như đại lục của Thiên Thần Đại Địa!

Thiên Thần Đại Địa nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt ngẩn ra, rất bất ngờ.

An Lâm lại có thể đứng như một hiên ngang như một người đàn ông.

Đột nhiên, trong tay Thiên Thần Đại Địa truyền đến một cảm giác đau như cắt.

Chùm tia sáng hắc ám xuyên nắm đấm của nó!

An Lâm bay ra từ trong bóng tối, kiếm Thắng Tà cầm trong tay hóa thành một đường tàn ảnh, nhảy nhót như sấm sét, chém về phía đầu của Thiên Thần Đại Địa: "Chiến Thần Lục Kiếm, Ảnh Hổ!"

Tốc độ của hắn rất nhanh, nhưng Thiên Thần Đại Địa phản ứng cũng không chậm

Trận chiến của hai người, bất tri bất giác đã biến thành đánh giáp lá cà.

Toàn bộ trời đất liên tục vang vọng tiếng nổ đùng, có thể truyền tới điểm cuối cực xa cực xa.

Hai bên giao chiến lại giống như hai thần linh trong truyền thuyết có thể dễ dàng đạp phá sao trời đang chém giết lẫn nhau, mọi cử động có thể khiến cho trời đất biến sắc, núi sông đổ nát.

Rầm rầm rầm...

Ngay sau đó, hai bên vẫn chưa từ bỏ ý định, lại tấn công đối phương tiếp.

Lại là sự va chạm kinh thiên động địa, hai người va chạm lần nữa, sau đó bị sức mạnh của đối phương đánh nổ đến mức bay ngược.

(1) Dầu cạn đèn tắt: ý chỉ sinh mệnh đã đến lúc chấm dứt

"Ngươi trước đây cũng sẽ không dùng trò vặt vãnh này đối phó với ta." An Lâm vừa cười vừa chế giễu.

"Câm miệng!!" Lúc này Thiên Thần Đại Địa đã rút cánh tay lại, lại một lần nữa mạnh mẽ đập về phía An Lâm.

"Tà Kiếm Thuật, Ngự Thần Vương!" An Lâm không hề lựa chọn chịu đòn một cách bị động, kiếm Thắng Tà bùng nổ ra ánh kiếm thô bạo vô cực, chém về phía nắm đấm đang đánh tới.

Ầm!!

Lực lượng đại địa hào hùng vô tận và lực lượng hắc ám bá đạo thâm sâu lại va chạm cắn giết lẫn nhau, xé rách trời đất thành hai loại trời đất năng lượng khác nhau.

An Lâm bị lực lượng đại địa đánh bay hơn trăm dặm, Thiên Thần Đại Địa cũng bị lực lượng hắc ám ép lui vài bước.

"Lại!" An Lâm ngừng một lát rồi lại vung kiếm chém về phía Thiên Thần Đại Địa.

"Ta sợ ngươi sao?" Thiên Thần Đại Địa nổi giận gầm lên một tiếng, nắm lại đập xuống An Lâm.

Đại Địa cười gằn lên: "An Lâm, ngươi trước đây sẽ không bị trò vặt này ngăn cản sự tấn công, ngươi còn nói ngươi sẽ không "dầu cạn đèn tắt" (1)?"

Cơ thể An Lâm bị vô số ánh sao trắng bạc kéo lại.

Ánh sao và hắc ám va chạm với nhau, nổ tung ra một luồng năng lượng chói lọi rực rỡ.

Rầm rầm rầm...

An Lâm không thể xem nhẹ lực lượng này, chỉ có thể vung kiếm chống lại.

Ngân hà trắng bạc quấn quanh tay trái của Thiên Thần Đại Địa, bay vụt ra vô số ánh sao, tốc độ nghịch thiên gần như tốc độ ánh sáng đánh về phía An Lâm.

Kỳ thực bọn họ đều biết, sức mạnh của hai bên đều gần như đến cực hạn rồi.

Dưới trạng thái này, chỉ có đánh giáp lá cà mới có hiệu suất cao nhất.

Thiên Thần Đại Địa đã biến thành trạng thái mini chiều cao vạn trượng, là để đánh giáp lá cà với hiệu suất cao hơn.

Nó đập đến mức An Lâm bán thân bất toại thì An Lâm có thể liều mạng tháo dời tứ chi của nó.

Cuối cùng, cuộc chiến đánh giáp lá cà cũng đạt tới giai đoạn cao trào nhất.

An Lâm dùng một quyền Thiên Đạo cộng thêm lực lượng hắc ám, một quyền đánh nổ đầu Thiên Thần Đại Địa.

Quyền đấm của Thiên Thần Đại Địa càng thêm khuếch đại, trực tiếp đánh An Lâm không kịp phòng ngự thành thịt băm!

Bước vào Hợp Đạo thì làm sao, thần thể đại thành thì làm sao, có lực lượng hắc ám gia trì thì làm sao, trong tay Thiên Thần Đại Địa nổi giận điên cuồng, hơi bất cẩn một chút, vẫn sẽ bị hủy diệt!
Bạn cần đăng nhập để bình luận