Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1055: Tôi bảo vệ cô

Lam Tiểu Nghê nhìn An Lâm đang đứng ngoài Ngọc Quan Huyết Hồn, khẩn cầu: "Lão đại An Lâm, bây giờ tôi cũng coi như là ân nhân của anh rồi, anh có thể trả lại nhẫn không gian cho tôi không?"

An Lâm cười ha ha: "Lam tiểu đệ, tiểu đệ cứu lão đại chẳng phải là chuyện đương nhiên sao?"

Khóe môi Lam Tiểu Nghê trề xuống, hình như đã quen với cái sự không biết xấu hổ của An Lâm, cô không nhắc đến chuyện này nữa, nhưng vẫn thấy tủi thân.

Ngay cả cô cũng không biết tại sao lúc đó mình lại làm thế.

Cô chỉ đơn giản là không muốn nhìn thấy An Lâm chết, sau đó cô liền cứu hắn, chưa từng suy xét đến hậu quả, cũng chưa từng nghĩ tới chuyện mình có thể chết hay không?

Còn chuyện trước đó, cô lựa chọn quên đi.

Hai người đều im lặng, tự mình trị thương cho mình.

Không gian trong hang động trở nên yên tĩnh.

Hắn nhẹ giọng nói: "Chuyện của cô sau này, thân là lão đại, tôi sẽ bảo vệ cô."

Giờ thành tiểu đệ chính thức, là người có lão đại bảo kê.

Lam Tiểu Nghê sững sờ, trong lòng bỗng dâng lên cảm giác tự hào: "Hóa ra anh cũng biết nói những lời này, vậy anh định cảm ơn tôi thế nào?"

Lam Tiểu Nghê hít mũi một cái, khóe mắt rưng rưng, nức nở nói: "Tạ ơn lão đại."

"Hả? Có chuyện gì?" Lam Tiểu Nghê mở ra đôi mắt xanh biếc, nhìn về phía An Lâm, lại phát hiện ra An Lâm vẫn đang tuân thủ lời hứa không nhìn cô.

Hắn đứng lên, nhìn quanh bốn phía, phát hiện ra trừ dòng sông Viêm không ngừng lăn lộn chảy xuôi, chung quanh yên tĩnh vô cùng, giống hệt trước kia.

Không biết đã trải qua bao lâu.

Đây là việc mà An Lâm có thể làm cho Lam Tiểu Nghê. Mạng của hắn là do cô liều chết cứu về, khi cô bị người bắt nạt chèn ép, chắc chắn hắn sẽ không khoanh tay đứng nhìn.

"Cảm ơn!" An Lâm nói.

"Lam tiểu đệ" An Lâm đột nhiên nói.

An Lâm kiên quyết nói, giống như, giống như vừa quyết định một điều gì đó cực kỳ quan trọng.

Vết phỏng của Lam Tiểu Nghê đã được Ngọc Quan Huyết Hồn và tiên đan trị khỏi, vảy già rụng hết, da thịt bóng loáng như tuyết lại xuất hiện, đuôi cá cũng mọc vảy mới, không còn bộ dáng thối rữa như trước, cá xấu cuối cùng lại biến thành mỹ nhân ngư.

An Lâm nhìn tế đàn trên mặt đất cách đó không xa, một vệt máu kéo dài lẫn với vảy cá ảm đạm, trông như cây cầu nối liền địa ngục với thiên đường.

Vết phỏng của mỹ nhân ngư khỏi rồi, nhưng độc dược sâu trong xương tủy phải mất rất nhiều thời gian nữa mới có thể loại bỏ hoàn toàn.

Một lúc lâu sau, vết thương của An Lâm đã khỏi đến tám, chín phần mười.

An Lâm liếc nhìn Lam Tiểu Nghê bên trong quan tài.

Cô đột ngột nôn ra một ngụm máu đen.

An Lâm nhìn Lam Tiểu Nghê tự nguyện trở thành lá chắn thịt người, chìm vào yên lặng.

Khóe miệng An Lâm giật giật, chỉ quan tài, lớn tiếng nói: "Bây giờ, lập tức, lập tức cút về lại quan tài cho tôi."

Nghe vậy, An Lâm lắc đầu: "Không được, độc tố trong cơ thể cô còn chưa đào thải hết, cứ ở lại đây nghỉ ngơi cho khỏe đi, tôi đi xem tình huống xung quanh."

Sau khi Lam Tiểu Nghê liều mạng cứu An Lâm thì Tây Hải Tử cũng không xuất hiện nữa.

Lam Tiểu Nghê trông thấy ánh mắt An lâm, liếc hắn một cái, lộ ra núm đồng tiền vui vẻ, mở miệng hỏi: "Lão đại An Lâm, bây giờ phải tiếp tục làm gì đây? Vết thương của tôi đã gần khỏi rồi, có thể ra ngoài."

An Lâm tới trước khối lập phương hình chữ nhật màu xanh da trời, khẽ vuốt ve lên vết nứt của nó. Vật này bị trường mâu của Tây Hải Tử đâm ra một lỗ thủng rất to, nhưng dao động phát ra vẫn mãnh liệt như cũ.

Cũng phải, đối với lực lượng vượt xa phạm vi năng lực của hắn, chỉ có loại đồ vật được phần mềm hack này mới có thể ngăn cản được. Chu Tước Cảnh và cục gạch đen chính là sự lựa chọn tốt nhất.

Nhưng dù thế An Lâm cũng không dám xem thường, thả ra toàn bộ thần thức, đồng thời nắm chặt Chu Tước Cảnh và cục gạch đen trong tay.

"Không, tôi muốn đi cùng với anh!" Lam Tiểu Nghê giãy giụa bò khỏi quan tài "Chẳng may Tây Hải Tử còn ghim anh, có tôi cản trở bên cạnh, hắn ta sẽ không làm bậy."

Thân thể mềm mại của Lam Tiểu Nghê khẽ run lên, không dám chống lại An Lâm, cuối cùng đành phải ấm ức nằm vào quan tài, ngoan ngoãn trị thương.

Thấy vẻ mặt tức giận của An Lâm, trông lòng cô chẳng hiểu sao lại có chút ngọt ngào.

An Lâm thả Đạt Tam và Yêu Cơ trong nhẫn không gian ra ngoài, lệnh chúng nó bảo vệ tốt Lam Tiểu Nghê, sau đó mới bắt đầu tìm hiểu thế giới này.

Lúc này, Lam Tiểu Nghê đã nhảy ra khỏi quan tài, nhẹ nhàng lượn một vòng, cười nói: "Xem đi, lão đại An Lâm, tôi đã nói tôi không sao... Khụ!"

"Nếu tôi nói đây là hiện tượng bài trừ chất độc tự nhiên, anh tin không?" Lam Tiểu Nghê tội nghiệp nhìn An Lâm, mím mím khuôn miệng nhỏ nhắn.

Lam Tiểu Nghê: "..."

An Lâm: "..."

Thuật Thần Giám!

Hải Tâm Thạch, xuất hiện ở sâu bên trong Tây Hải, là kết tinh tạo thành từ lực hội tụ thiên nhiên của đất liền và đại dương, là vật chứa tuyệt nhất để bồi dưỡng vũ khí, là tài liệu thần cấp.

Hai mắt An Lâm sáng lên, lại là tài liệu thần cấp! Hơn nữa còn là loại hi hữu hiếm thấy dùng để bồi dưỡng vũ khí!

Vậy là, về cơ bản, tài liệu dùng để chế tạo thần khí đã gom đủ rồi.

Một cảm giác kỳ lạ xuất hiện trong lòng An Lâm, hình như những bảo vật hắn tìm được trong di tích này đều dành riêng cho hắn, để hắn có thể chế tạo ra một thần khí...

Hắn lắc lắc đầu, quăng ý niệm kỳ quái này ra khỏi óc.

Có lẽ chủ nhân của ngôi mộ này là một người thích thu thập sưu tầm chăng, thích để cho những người đến đây thử luyện cảm nhận được cái loại cảm giác rằng chi cần có thể thu thập đủ bảo vật là có thể chế tạo ra thần khí...

An Lâm không chút do dự nâng Hải Tâm Thạch lên, cất vào trong nhẫn.

Hắn suy nghĩ một lúc, lại cực kỳ cẩn thận lấy ra một thanh trường mâu màu xanh da trời từ trong nhẫn không gian.

Thanh trường mâu này được ngưng tụ từ Thần đạo lực của Tây Hải Tử, là thứ có thể tùy tiện đâm xuyên cả thần thể của hắn và Hải Tâm Thạch, dù cẩn thận hơn nữa cũng không sai.

Nói thật, nếu thanh trường mâu này chỉ đơn giản là được hội tụ thành từ Thần đạo lực thì không thể nguyên vẹn lâu như vậy, dù bỏ vào nhẫn không gian cũng không biến hóa, kỳ lạ vô cùng.

An Lâm còn lo lắng trường mâu xuất hiện sẽ gọi Tây Hải Tử đến.

Cả người hắn căng ra, nhìn vào hư không cách đó không xa, sau khi thấy không có động tĩnh gì mới hơi chút yên tâm sử dụng thuật Thần Giám với trường mâu.

Rất nhanh, tin tức giám định hiện lên trong đầu.

Phá Giáp Thần Mâu, do Thần đạo lực và thần đạo chân ý của Tây Hải Tử biến thành, ẩn chứa lĩnh ngộ tối cao của Tây Hải Tử đối với công kích hệ thủy, có thể hấp thu lực lượng trong đó để tìm hiểu.

Khi An Lâm biết tin này có hơi sửng sốt.

Thanh trường mâu này quả nhiên không phải là năng lượng thể đơn thuần, trong đó còn ẩn chứa cảm ngộ của Tây Hải Tử! Đây là đang định ném truyền thừa cho hắn sao?

Mặc dù phương thức có hơi bạo lực, nhưng tóm lại, kết quả vẫn còn tốt chán.

An Lâm hướng về hư không cách đó không xa, chắp tay vái vái: "Cảm ơn."

Tây Hải Tử biến khéo thành vụng, khiến lòng An Lâm rất thoải mái.

An Lâm hài lòng vô cùng, đang định thu trường mâu về, ánh mắt lại liếc nhìn sang quan tài cách đó không xa, trên mặt lộ vẻ suy tư.

Hắn vẫn còn nhớ cuộc nói chuyện lúc trước, hay bây giờ cam kết trước khi thực hiện một chút?
Bạn cần đăng nhập để bình luận